Phía sau gáy Phó Thanh Vi, từng sợi lông tơ dựng đứng.
"Người trong giấc mơ xuân vừa rồi là ai?”
Nàng quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trên giường, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt không hề có chút ấm áp nào.
Cảm giác như chỉ cần nàng thốt ra một cái tên, đối phương sẽ lập tức khiến người đó mất mạng. Thậm chí, có thể sẽ giết luôn cả nàng.
Phó Thanh Vi không phải hoàn toàn không sợ chết, nhưng bảo nàng nói ra cái tên Mục Nhược Thủy thì đúng là không thể nào.
Đừng nói đến việc Đạo trưởng chẳng có chút tình cảm gì với nàng, chỉ sợ rằng đây chỉ là biểu hiện của tính chiếm hữu. Làm sao một cô gái 20 tuổi như nàng, có thể thú nhận rằng người xuất hiện trong giấc mơ xuân của nàng chính là cô, còn làm chuyện này chuyện kia, đến mức cơn mưa xuân tràn ngập và ướt át đến mức chẳng còn gì để che giấu?
Thà chết còn hơn.
Phó Thanh Vi hít sâu, đáp: "Em không mơ thấy ai cả, chỉ là một bóng hình mờ nhạt."
Sắc mặt âm u của Mục Nhược Thủy vẫn không hề dịu đi.
"Thật vậy sao?"
"Hoàn toàn là sự thật." Phó Thanh Vi quyết định hé lộ một chút sự thật, "Nếu phải nói, thì tay người đó có hơi giống tay Đạo trưởng, nhưng tuyệt đối không có ý bất kính gì với người!"
"Chẳng có gì gọi là bất kính cả." Mục Nhược Thủy thản nhiên đáp, giọng điệu không chút bận tâm, như thể cô không phải vị Bồ Tát đang ngồi trên bàn thờ.
Phó Thanh Vi len lén quan sát biểu cảm của cô, có vẻ như sự băng lãnh trước đó đã vơi đi phần nào.
Mục Nhược Thủy lạnh lùng nói: "Thề đi. Thề rằng em tuyệt đối không mơ thấy bất kỳ người nào khác."
Điều này lại đúng ý của Phó Thanh Vi.
Ngoại trừ cô, đúng là nàng chưa từng mơ về ai khác.
Phó Thanh Vi giơ tay lên trời, nghiêm túc tuyên thệ: "Em thề, tuyệt đối không mơ thấy làm chuyện không đứng đắn với bất kỳ ai khác. Nếu sai, ra đường bị xe tông chết, uống nước bị sặc chết, đi đường bị té chết. Thế được chưa?"
"Ta sẽ tự tay giết em." Mục Nhược Thủy đáp, giọng điệu lạnh lùng. "Lần này không phải nói đùa, tốt nhất là em tin lời ta."
"Em tin." Phó Thanh Vi nghiêm túc đáp.
Cơn giận của Mục Nhược Thủy nguôi đi phần lớn, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò, không rõ bắt đầu từ đâu. Cô vung tay áo, lạnh lùng nói: "Ra ngoài."
Phó Thanh Vi không muốn đi, vừa để lộ một chút không cam lòng thì đã bị ánh mắt của cô ép lùi lại. Không rõ cô làm cách nào, nhưng cơ thể nàng không tự chủ được mà lùi ra ngoài, khép cửa lại.
Rầm—
Trước mặt Phó Thanh Vi giờ chỉ còn lại một cánh cửa, cảm giác thất vọng dâng tràn trong lòng.
Không bàn đến chuyện tình cảm, khoảng cách giữa nàng và Đạo trưởng như trời cao với vực sâu, căn bản không thể đối thoại ngang hàng.
Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là: Mục Nhược Thủy có sự chiếm hữu dành cho nàng vượt xa bình thường.
Một sự chiếm hữu mạnh mẽ đến mức có thể sẽ giết nàng nếu nàng thay lòng đổi dạ(?).
Phó Thanh Vi tự vỗ vỗ vào má mình vì ý nghĩ lố bịch vừa rồi. Thật là vớ vẩn, thay vì suy diễn linh tinh, chi bằng đi thu dọn bản thân trước.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mãnh liệt như vậy.
Nàng c** q**n lót ra, ban đầu định chụp lại làm kỷ niệm, nhưng cuối cùng từ bỏ vì nhận ra ý tưởng này quá b**n th**.
Dẫu vậy, nàng vẫn hồi tưởng lại cảm giác trơn ướt khi cởi nó xuống, nhớ rõ sự nhầy nhụa dinh dính và lạnh buốt ấy, thậm chí còn lạnh hơn chiếc váy ngủ bằng lụa lạnh mà nàng mua cho Đạo trưởng.
Chiếc váy ngủ ấy vẫn còn nằm trong tủ quần áo trong phòng ngủ.
"Thái Thượng Lão Quân......"
Phó Thanh Vi ngồi khoanh chân, cố gắng xua tan hình ảnh chiếc váy ngủ khỏi đầu, nhắm mắt tụng kinh buổi đêm, từ từ tĩnh tâm.
Tiếng tụng kinh lẻ tẻ xuyên qua cánh cửa truyền vào tai Mục Nhược Thủy.
Cô dứt khoát phong bế ngũ giác của mình. Trong bóng tối trống rỗng, không có âm thanh, ngay cả nhịp tim cũng biến mất, nhưng những suy nghĩ rối bời vẫn chiếm lĩnh tâm trí, khiến cô khó ngủ.
Cô tin rằng Phó Thanh Vi không nói dối. Trong giấc mơ xuân của nàng không có ai khác, nếu không, cô thực sự sẽ lấy mạng nàng.
Nhưng điều khiến cô khó ngủ hơn cả là: Cô chợt nhớ ra, Phó Thanh Vi là một người phàm. Người phàm sẽ thành thân, sinh con đẻ cái. Hầu hết mọi người đều đi trên con đường này.
Mặc dù tướng mạo của nàng cho thấy cung phu thê đã tuyệt, không thể có con cái, nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ không yêu đương. Điều tệ hại nhất là tướng nàng có dấu hiệu vận đào hoa sắp tới: chân mày tụ thế, gò má đầy đặn, bọng mắt sáng mịn, ánh mắt lúc ướt át, lúc mơ màng.
Mục Nhược Thủy khẽ cử động ngón tay.
Cô không thể phân biệt đây là vận đào hoa xấu hay chính duyên. Nếu là vận đào hoa xấu thì còn đỡ, nhưng nếu là chính duyên......
Cô sẽ giết cái chính duyên đó trước!
Phó Thanh Vi tốt nhất đừng động lòng rồi nảy sinh ý nghĩ lệch lạc gì, nếu nàng dám, cô cũng không ngại giải quyết cả hai.
Người của cô, tuyệt đối không để ai chạm vào, ngay cả Phó Thanh Vi cũng không được tự làm!
Trong bóng tối, tiếng thở đều đặn lại vang lên. Mục Nhược Thủy chỉnh lại mặt nạ mắt, mở ngũ cảm, lắng nghe tiếng tụng kinh lặng lẽ ngoài phòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Rất lâu sau, tiếng tụng kinh cũng dừng lại.
Mọi thứ trở về tĩnh lặng, gió đêm và ánh trăng cùng nàng an giấc.
Một bóng người mảnh khảnh dừng lại trước sofa, từ từ cúi xuống, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ mảnh mai của cô gái trẻ.
Đôi mắt của người phụ nữ lóe lên sắc đỏ.
Trong giấc mơ, Phó Thanh Vi khẽ thì thầm một tiếng, bàn tay vô thức chạm vào ngực, vừa vặn chạm phải cổ tay của người kia. Nàng theo bản năng đưa tay lên, lần mò dọc theo cổ tay, chạm vào những ngón tay của Mục Nhược Thủy. Sau đó, nàng ôm lấy bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, còn âu yếm áp vào mặt, nhẹ nhàng cọ xát đầy thân thiết.
Mục Nhược Thủy: "......"
Không biết nàng đang mơ thấy gì.
Khóe môi Mục Nhược Thủy khẽ cong lên một chút, cô gần như bị sự đáng yêu của nàng làm tan chảy. Nhưng ngay sau đó, cô sực nhớ đến giấc mơ xuân mà nàng đã mơ tối nay, liền lập tức thu lại biểu cảm, mặt không chút cảm xúc đưa tay đẩy nàng tỉnh dậy.
Giữa đêm khuya, Phó Thanh Vi đang ngủ say bỗng bị một lực mạnh làm bừng tỉnh. Nhìn thấy bóng người trước mặt, nếu không nhờ ánh sáng từ trăng, nàng chắc đã bị dọa đến tim ngừng đập.
"Đạo trưởng!" Phó Thanh Vi bật đèn, đầy vẻ oán trách, "Người định dọa chết em à? Nửa đêm không ngủ, người làm gì thế?"
"Em mơ thấy gì?" Mục Nhược Thủy chăm chú nhìn nàng.
Phó Thanh Vi vừa rồi còn đầy lý lẽ, giờ thì ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
Chết tiệt.
"Nói!" Mục Nhược Thủy quát.
"Em nói, em nói! Đừng bóp cổ, tay người không mỏi sao." Phó Thanh Vi nắm lấy tay cô, gỡ khỏi cổ mình, nhưng không hoàn toàn buông ra, mà đưa lên, áp vào má mình.
"?"
"Chỉ là thế này thôi." Phó Thanh Vi thả tay, nhưng bàn tay của Mục Nhược Thủy vẫn đặt trên má nàng. Nàng cố tình cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, ngoan ngoãn nói, "Em chỉ mơ thấy người vuốt mặt em."
Nói một nửa giấu một nửa, thực ra còn vuốt những chỗ khác.
Mục Nhược Thủy nheo mắt: "Ta vuốt mặt em làm gì?"
Phó Thanh Vi nghẹn lời: "Em làm sao mà biết được, đó là mơ mà. Vậy còn người, nửa đêm lại đứng bên giường, bên sofa của em làm gì?"
"Ta cũng mơ, không được sao?"
"Mộng du sao?"
"Ừ."
Phó Thanh Vi hoàn toàn không tin cô. Ở trên núi lâu như thế, chưa từng thấy cô nửa đêm rời khỏi quan tài mộng du.
Nhưng nàng không dám vạch trần Quán chủ, chỉ nói: "Chắc là do áp lực lớn quá. Người cần nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ừ, ta cũng nghĩ thế." Quán chủ gật đầu đồng tình.
Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó ngáp dài một cái.
"Em buồn ngủ quá, em có thể ngủ tiếp không?"
"Được."
"Đừng gọi em dậy nếu không có chuyện gì, sáng mai em phải dậy sớm."
"Được. Em ngủ đi, có cần ta vẽ cho em một lá bùa ngủ ngon không?" Một chút áy náy hiếm hoi trong lòng Quán chủ chợt nảy lên.
"Em sợ ngủ quên thôi, không cần đâu, em đã đặt báo thức rồi."
"Ngủ ngon."
Phó Thanh Vi ngẩn ra, rồi dịu dàng đáp: "Đạo trưởng ngủ ngon."
Mục Nhược Thủy vốn đã quay người đi, bước chân bất ngờ quay lại một bước, đưa tay chạm vào má nàng, ngón cái khẽ vuốt qua làn da ấm áp.
Cho đến khi cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, Phó Thanh Vi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng.
Trong căn phòng chỉ cách một cánh cửa, Mục Nhược Thủy đứng yên.
—Em chỉ mơ thấy người vuốt mặt em.
Cô giữ nguyên nét mặt không biểu cảm hồi lâu, rồi khóe môi khẽ nhếch lên.
Cô bước đến bên giường, chui vào chăn bông, nằm thẳng đơ một dải dài. Đeo mặt nạ ngủ, nụ cười nơi khóe miệng như khắc lên đó, mãi theo cô vào trong giấc mơ.
*
Trạm tàu điện ngầm sau khi xảy ra sự cố vẫn bị phong tỏa, hàng rào chắn dựng lên ngăn người vào.
Hôm nay là ngày tàu thử nghiệm không chở người của tuyến số 1. Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy đi qua lối đi đặc biệt của Linh Quản Cục để vào ga tàu. Mặt đất sạch sẽ tinh tươm, nhân viên làm nhiệm vụ như bình thường, chẳng còn dấu vết nào của thảm họa trước đó.
Vì chưa mở cửa cho công chúng, đèn ở cổng kiểm tra an ninh vẫn tắt.
Bên trong nhà ga yên tĩnh, ngoài một vài nhân viên làm việc, chỉ còn lại hai người và một hồn ma.
Lần đầu tiên Phó Thanh Vi thấy tuyến số 1 sạch sẽ và yên tĩnh như thế, nhưng nghĩ đến sự yên tĩnh này là cái giá phải trả, nàng lại cảm thấy nặng nề không nói nên lời.
Trình Ngọc Như đã quen với cuộc sống làm ma, không cần phải đi bộ, thậm chí còn thoải mái hơn cả khi còn sống. Cô ấy lượn lờ khắp nhà ga rộng lớn, chơi trò trốn tìm với các nhân viên. Đến khi chơi đã chán, cô ấy bay lại gần Phó Thanh Vi hỏi: "Bao giờ mình mới đến?"
Phó Thanh Vi cũng không chắc, nhìn đồng hồ nói: "Tàu đã xuất phát từ ga đầu rồi, chắc sắp tới."
Trong buổi sáng sớm khi chẳng ai hay biết, chuyến tàu đầu tiên đưa linh hồn về nhà bắt đầu rời ga xuất phát.
Tuyến tàu số 1, vốn luôn đông đúc, giờ đây trống không. Mỗi băng ghế ngồi đều vắng lặng, nhưng khi đến mỗi ga, tàu vẫn dừng lại và mở cửa.
"Đến ga rồi, về nhà thôi."
Những linh hồn mơ hồ, lang thang lần lượt bước ra từ toa tàu, đứng trên mặt đất ngoài vạch vàng, nhìn quanh bốn phía. Chỉ đến khi đó, họ mới nhận ra mình đã không còn thuộc về cõi đời, nước mắt tuôn như mưa.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh trăng chưa kịp tắt, họ từng người một bước lên con đường trở về nhà.
"Ga tiếp theo: Vịnh Thành Điền. Quý khách xuống ga vui lòng chuẩn bị tại cửa bên trái."
Trên màn hình điện tử hiển thị: Thời gian dự kiến đến: