Vào một đêm đông năm ngoái.
Thường Hoan đứng trước gương trong nhà vệ sinh khách sạn rít một hơi khói thuốc. Cô vốn không thích thứ chất kích thích cay nồng rát phổi này, đây là thói quen có từ khi bạn gái cũ bỏ cô đi lấy chồng.
Bạn gái cũ lớn hơn Thường Hoan chín tuổi. Lúc còn đương mặn nồng, cô vẫn thường ôm lấy người kia gọi nũng nịu "chị ơi chị à", vậy mà thì ra trong lòng họ, cô chả là cái đinh gì sất, họ vốn đã tính bỏ cô đi lấy chồng từ lâu.
Ghê tởm hơn là, thay vì nói chia tay đàng hoàng, ả ta lại cho cô một lý do ngớ ngẩn: "Em không có bằng Đại học, chúng ta không hợp nhau đâu."
Điểm thi Đại học của Thường Hoan cũng không quá tệ, đủ vào một trường công top thấp, gia đình cô thấy thế cũng chạy tiền cho cô vào một trường tư ổn áp. Thế nhưng Thường Hoan nhập học không tới một năm, cô cảm thấy ngày ngày đèn sách không hợp với mình. Trên đời này liệu có người nào thực sự không thích hợp để học tập hay không? Thường Hoan cho rằng là có, chính cô là một ví dụ.
Thường Hoan có một ước mơ, cô muốn tham gia quân đội, hoặc chí ít là có thể làm tài xế ngao du khắp đó đây. Nhưng ba mẹ của cô cho rằng con gái nếu theo đuổi những cái đó quá sức mệt mỏi, họ không muốn cô phải chịu khổ cực, nguy hiểm. Nài nỉ ỉ ôi, thương lượng không biết bao nhiêu lần, nhị vị phụ huynh mới chấp nhận để cô xa nhà, lên thành phố làm nhân viên văn phòng ở một công ty.
Cô dập tắt điếu thuốc, vốc nước rửa mặt, đi ra khỏi nhà vệ sinh, lấy một viên kẹo bạc hà trong túi quần ra cho vào miệng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô hẹn gặp one night stand. Cô không nghĩ sẽ phát triển mối quan hệ ổn định với người kia, nhưng cô cũng sẽ không làm họ cảm thấy cô quá tệ.
Thường Hoan nhìn thấy bạn giường tối nay của mình.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc áo khoác nhung màu nâu nhạt, đang đứng dựa cửa, vuốt vuốt màn hình điênh thoại. Mái tóc của nàng hơi xoăn, rũ xuống che đi phần nào gương mặt.
Khí chất của người nọ thật tuyệt, Thường Hoan trong lòng thầm khen ngợi, cô hy vọng người kia có thể xinh đẹp như Lưu Đào.
Thường Hoan thích Lưu Đào lắm nha.
"Thật ngại quá, tôi để cô đợi lâu. Nãy giờ tôi ở trong nhà vệ sinh." Thường Hoan xin lỗi mà cười cười, đưa tay mở đèn trong phòng lên, đồng thời cũng liếc mắt nhìn người phụ nữ kia. Thường Hoan trước mắt sáng ngời.
Người kia tướng mạo xinh đẹp giống như Lưu Đào, nhưng có vẻ còn nhỉnh hơn cả Lưu Đào nữa cơ. Chân mày đẹp vẫn luôn hơi nhăn lại, đôi mắt sâu thẳm cuốn hút nhưng lại có chút mỏi mệt, trên mặt thì suốt nãy giờ vẫn duy trì một nụ cười có hơi "công nghiệp".
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi." Chất giọng mềm mỏng dễ nghe, nếu mà ở trên giường rên rỉ nỉ non thì nhất định rất quyến rũ.
Thường Hoan nghĩ như vậy thì trong bụng như mở cờ, tay cũng bắt đầu cởi áo khoác.
Trên người Thường Hoan có mùi khói thuốc, người phụ nữ càng nhíu mày chặt hơn, có ý định muốn ôm túi xách bỏ chạy cho rồi. Nhưng mà sau đó khi tiếp xúc gần hơn với Thường Hoan, nàng lại cảm thấy hơi thở của người này trong trẻo thơm tho, cả người còn có mùi vị bạc hà nhè nhẹ thanh mát.
Có thể đoán được, cái người này cho dù có hút thuốc thì vẫn vô cùng thanh lịch, không giống những người sổ sàng hay phì phèo thuốc lá nàng thường gặp đó giờ. Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Trinh cũng thư thả hơn một chút, nàng cũng chủ động cởi áo khoác ngoài. Hừm, mùi khói thuốc trộn lẫn với mùi bạc hà trên người của cô cũng không quá khó ngửi, ngược lại còn có chút nịnh mũi.
"Đưa cho tôi." Thường Hoan chủ động đưa tay lấy áo khoác của Tô Trinh mang đến treo lên giá áo.
"Cảm ơn."
Thường Hoan trong tay bưng một tách trà nóng mời Tô Trinh. Sau một lúc khách sáo thì hai người cũng ngồi xuống ở mép giường.
"Tâm sự về chuyện người yêu cũ của cô thử xem." Tô Trinh nhớ tới ngày trước có nghe ai đó nói "đồng tính nữ gặp mặt nhau lần đầu nếu không có gì để nói thì sẽ mắng người yêu cũ". Bây giờ bí đề tài, nên nàng mới chủ động gợi lên một câu như vậy.
"Khụ -- hay là thôi đừng." Thường Hoan sặc nước, ho nhan hai tiếng, có chút buồn cười.
Tô Trinh cười cười, có vẻ như khoảng cách của hai người đang dần được kéo lại gần.
"Đúng rồi, tôi tên Thường Hoan. Cô tên gì nhỉ?" Thường Hoan dọm hỏi, rốt cuộc hình như có chút mạo phạm.
Tô Trinh không quên hai người chỉ là one night stand, nàng không trả lời vấn đề này mà chuyển sang một đề tài khác. Chỉ là bạn giường, không cần biết quá nhiều về nhau đâu. Nếu mà cô dám hỏi lần nữa, nàng sẽ lột da cô.
"Cô là thụ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Khá tốt, tôi là công, trước giờ toàn nằm trên. Không dám tự khoe mẽ mình mạnh, nhưng tôi cũng không yếu kém gì đâu nha."
Tô Trinh cười, theo bản năng liếc nhìn cánh tay rắn chắc của Thường Hoan.
"Tốt, tôi rất trông mong đấy." Người nãy giờ vẫn luôn lãnh đạm đột nhiên lại nghịch ngợm chớp mắt tươi cười,
Thường Hoan liền hiểu ý. Cô cười đầy ẩn ý đáp lại. Tô Trinh sau đó xoay người lấy khăn tắm, đi vào nhà vệ sinh.
Thường Hoan nằm trên giường lướt điện thoại, xem Tiktok rồi cười hô hố, lăn qua lăn lại như con nít.
Tô Trinh đang tắm rửa thì bị tiếng cười hơi ố dề của Thường Hoan làm giật mình. Mà dù sao thì tâm tình khó ở của nàng do công việc mệt nhọc cũng vì tiếng cười ấy làm vơi đi phần nào.
Nàng vừa ra khỏi nhà tắm vừa lau khô tóc, Thường Hoan thấy thế thì vội buông điện thoại xuống, si mê ngắm nhìn nàng.
Tô Trinh biết bản thân sắp tới ngưỡng 30 rồi nhưng mị lực thì vẫn luôn đủ để hấp dẫn người khác. Nàng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Thường Hoan trong gương thì trong lòng có chút vui sướng.
"Để tôi giúp cô." Thường Hoan từ trên giường dịch lại, cầm lấy máy sấy tóc từ tay Tô Trinh, chủ động giúp nàng sấy.
"Cảm ơn." Tô Trinh rất tự nhiên dựa vào ngực Thường Hoan, cảm nhận được người kia cả người căng cứng, động tác trên tay cũng bất ổn dần. Tô Trinh bật cười, nàng cố tình kéo áo tắm lỏng thêm chút nữa, làm lộ ngực càng nhiều, nàng muốn trêu chọc Thường Hoan một chút.
"Được rồi." Thường Hoan mất tự nhiên mà đứng dậy, buông xuống máy sấy tóc. Trong lòng cô bây giờ như biển động sóng trào.
"Tôi... ưm --" Tô Trinh đang muốn nói tiếng cảm ơn thì môi đã bị Thường Hoan ngậm lấy.
Hô hấp của Thường Hoan dần trở nên nặng nề hơn, còn Tô Trinh thì càng mất dưỡng khí. Nàng tựa sát vào lồng ngực Thường Hoan, mới chỉ hôn thôi mà cả người nàng tê rần lên.
"Ưm." Thường Hoan kêu lên một tiếng. Kỹ năng hôn môi của cô vẫn còn khá ngây ngô, Tô Trinh dễ dàng đảo khách thành chủ, chiếm lấy thế chủ động, tha hồ mút mát lưỡi Thường Hoan, say mê nuốt xuống nước bọt của cô. Tô Trinh cảm thấy Thường Hoan chỉ được cái mạnh miệng chứ kinh nghiệm chuyện người lớn có vẻ còn khá ngây thơ.
Thường Hoan chủ động buông cánh môi Tô Trinh ra, cô bế nàng lên, trực tiếp ném lên giường. Vốn dĩ áo tắm đã rất lả lơi, nay lại càng thêm rộng mở, xuân sắc lộ rõ mồn một trước mắt Thường Hoan.
Thường Hoan rũ đôi mắt nóng cháy xuống, nhìn chằm chằm vào thân thể tuyệt mỹ của Tô Trinh. Bầu v* của nàng no đủ, chạm vào nhất định rất thích tay. Vòng eo nhỏ gọn, vùng kín bên dưới được một khu rừng nhỏ che giấu.
Nghĩ như vậy Thường Hoan ghé vào người Tô Trinh, ngậm lấy núm v* của nàng, nghiêm túc cặm cắn, thỉnh thoảng cô mút vào, phát ra âm thanh tấm tắc. Cô thực sự rất yêu thích đôi gò bồng đảo này.
"Hưm..." Tô Trinh quay đầu, nàng hơi ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được mà ưỡn ngược về phía trước, khiến cho bầu v* vào miệng Thường Hoan được sâu hơn.
Nhưng mà Thường Hoan lại dường như muốn đối chọi với nàng, nàng càng tiến thì cô càng lùi. Sau đó cô nhả núm v* nàng ra, hôn một đường xuống miệng dưới của nàng.
Mục tiêu chính của Thường Hoan đây rồi - nơi tư mật của Tô Trinh.
"Nhiều nước quá ta!" Thường Hoan dùng hai ngón tay tách nhẹ hai mép thịt của nàng ra, cười nói.
Tô Trinh ngượng quá muốn khép chân lại. Nàng cũng không biết mình ướt từ lúc nào nữa. Bởi vì thân thể của nàng vô cùng nhạy cảm, rất dễ chảy nước. Đây là bí mật của nàng, không nghĩ tới mới vừa gặp Thường Hoan một lúc thì cô đã không lưu tình vạch trần nó.
"Nhiều nước, đã quá! Tôi thích nhiều nước một chút." Thường Hoan điều chỉnh tư thế một chút, rúc đầu vào giữa hai chân Tô Trinh, vươn đầu lưỡi liếm hạt đậu nhỏ rồi lướt vào đường vào rãnh chính giữa.
"Ưm a a --" Khe suối bị lưỡi nóng ẩm quét qua khiến Tô Trinh như tê dại, không tự chủ được mà uốn éo thắt lưng. Nàng nắm chặt drap trải giường, tận hưởng khoái cảm.
Thường Hoan không chút lưu tình mà nhét một ngón tay vào, bên trong hẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, còn hơi khó ra vào, cô chỉ có thể chậm rãi cong ngón tay lên trêu chọc vách thịt bên trong một chút. Ngón tay linh hoạt của Thường Hoan liên tục gãi gãi những nếp uốn bên trong Tô Trinh khiến nàng không nhịn được, liên hồi rên rỉ.
"A a a -- tới rồi --" Tô Trinh hai mắt vô thần mà rên lên, Thường Hoan chưa kịp rút tay ra thì đã bị nàng bắn nước tình đầy tay.
Thường Hoan cũng không có giận, ngược lại còn có chút cao hứng. Thân thể này so với tưởng tượng của cô còn mẫn cảm hơn nhiều.
"Chị ơi, đừng nhìn được không?" Tô Trinh vô lực mà đẩy đẩy Thường Hoan, đỏ mặt, yếu ớt mà nói một câu.
"Được thôi, bé cưng." Thường Hoan vừa nói vừa đứng dậy, cô lật nàng nằm sấp lại, đặt một dấu hôn đỏ chói lên lưng nàng sau đó thì nằm đè lên người nàng, bắt đầu tiến vào từ phía sau.
....
"Cô đi hướng nào? Tôi lái xe, tôi có thể cho cô quá giang."
Sáng sớm hôm sau, Tô Trinh sửa sang lại quần áo, không chút để ý mà hỏi Thường Hoan đang mặc tây trang ở bên cạnh. Nàng vốn dĩ cũng không phải là một người nhiệt tình, nhưng nàng có chút hảo cảm với Thường Hoan, muốn cô trở thành bạn giường cố định của mình mà thôi.
"Phía Tây, hay là thôi đi, công ty của tôi cũng hơi xa." Thường Hoan nói, cúi đầu thắt cà vạt. Đi làm cũng được một khoảng thời gian rồi nhưng cô vẫn chưa thắt cà vạt được.
"Công ty của tôi cũng không gần, không sao đâu." Tô Trinh xoay người, nhìn Thường Hoan tay chân luống cuống thì nhoẻn miệng cười. Nàng bỏ tay cô ra, gỡ cà vạt bị cô thắt sai xuống rồi tự nàng thắt lại.
"Nhìn cô cũng sáng dạ lắm, sao mà tay chân vụng về vậy?" Tô Trinh tức cười nên trêu chọc cô một chút, vuốt phẳng cà vạt cho cô.
Nàng lớn hơn cô sáu, bảy tuổi. Cả đêm qua Tô Trinh đều gọi cô là "chị", sáng nay lại đổi vai thành chị cô. Thường Hoan hai mắt sáng lấp lánh.
"Tay chân tôi vụng về sao? Nhưng mà tối qua tôi có thể tìm được điểm G của chị đấy, vẫn đủ dùng mà phải không?"
Thường Hoan gãi gãi đầu, ngây ngô cười. Chỉ là một câu nói đùa nhưng Tô Trinh lại lạnh mặt. Người phụ nữ này thật kì quái, mặc quần vào rồi thì ngoảnh mặt vô tình vậy á hả?
Thường Hoan bất mãn nói thầm, Tô Trinh không thèm quan tâm xách túi xách bước vào xe ô tô. Thường Hoan tất nhiên là chạy theo. Xe đẹp đắt tiền vậy, không ngồi ké thì phí quá.
"Được rồi, cảm ơn chị. Tôi xuống chỗ này được rồi." Thường Hoan tháo dây an toàn, quay đầu cảm ơn Tô Trinh.
"Không có gì." Tô Trinh nhìn cô một chút rồi hỏi "Cô làm việc ở đây à?"
"Đúng vậy!" Thường Hoan gật đầu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong xe rồi bắt đầu quýnh quáng.
"Tôi đi trước nha. Có việc gì thì cứ liên hệ, tôi sắp muộn giờ làm rồi. Sếp lớn của tôi là một kẻ siêu cấp biến thái, sáng sớm như vậy mà đã bắt đi làm rồi." Thường Hoan trong miệng không ngừng mắng "sếp lớn", đóng cửa xe lại rồi chạy vội vào công ty.
Chỉ chốc lát sau, Thường Hoan thấy Tô Trinh lái xe vào bãi giữ xe, bảo vệ còn cúi chào nàng rất kính cẩn. Cằm của Thường Hoan há to muốn chạm đất.
Buổi tối, Thường Hoan vẻ mặt sầu não lê bước về nhà, trong ngực ôm thùng giấy vật dụng cá nhân và văn phòng phẩm của mình.
Cô bị đối tượng tình một đêm sa thải rồi.