Quả vải được ướp quá lạnh, Tô Trinh miễn cưỡng nhét vào một quả, liền cầm lòng không được, co chặt lỗ nhỏ, quả vải cũng mang theo dâm dịch mà tuột ra ngoài. Nàng run run dùng ngón tay ấn vào, vào được một chút rồi lại bị đẩy ra.
"Ha ha, vào không lọt." Tô Trinh cười cười, cắn môi dưới, trong mắt lại long lanh nước mắt.
Thường Hoan không nói gì, bộ dáng ôm cánh tay cự tuyệt.
Tô Trinh thấy cô không có biểu hiện khó chịu, trong lòng có chút cảm thấy may mắn. Nàng lén lút lấy quả vải ra.
"Ăn không được thì khỏi ăn." Thường Hoan thở dài đứng lên.
Tô Trinh mắt ầng ậc nước khó tin mà nhìn Thường Hoan.
"Thật." Thường Hoan sủng nịch khều khều cằm nàng, sau đó lại vuốt ve đôi môi nàng.
Tô Trinh sắp tin những gì Thường Hoan nói thì giây tiếp theo nàng bị ánh mắt giả ôn nhu của Thường Hoan làm cho cả người run lên.
"Tôi đưa em về nhà, về sau em cũng không cần đến đây nữa."
Tô Trinh đương nhiên biết Thường Hoan nói vậy là có ý gì. Cô nói lời dịu dàng như vậy nhưng bên trong lại cất giấu đao thương.
Nàng trộm giương mắt nhìn Thường Hoan, biểu tình của cô vẫn trước sau lạnh nhạt.
Đôi mắt phượng hơi xếch lên của cô tựa hồ như có tà ý, tròng mắt đen láy ấy tựa như vực sâu thăm thẳm mà Tô Trinh không thể nào nhìn thấu. Thế nhưng Thường Hoan lại có thể nhìn thấu tất thảy của nàng.
Nàng không dám chăm chú nhìn vực sâu, nhưng vực sâu lại chăm chú nhìn nàng.
Thường Hoan luôn là dùng vẻ mặt này mà đối diện với nàng, vẻ mặt ấy khiến cho Tô Trinh không tự chủ được mà rùng mình, đầu gối mềm nhũn, tự nguyện trở thành đệm thịt của Thường Hoan.
Hoặc là nói, nàng tự nguyện muốn lấy lòng Thường Hoan.
"Đừng mà chị, em ăn mà." Tô Trinh luống cuống, đối diện với Thường Hoan mà banh chân hết cỡ tạo thành hình chữ M. Nàng run run cố nhét quả vải lạnh ngắt mọng nước kia vào trong lỗ nhỏ của mình.
"A..." Quả vải lạnh gặp cửa mình nóng ướt khiến cho Tô Trinh không tự chủ được rùng mình. Rút kinh nghiệm lần trước thất bại, nàng nhét ngón tay vào sâu bên trong mong cố định cái vật tròn tròn đáng ghét kia.
"Ngoan lắm." Động tác của nàng được Thường Hoan quan sát chăm chú, trên mặt cô lộ rõ ý cười.
Được Thường Hoan khen, tâm trạng Tô Trinh vui lên vài phần. Nàng lớn gan lấy thêm một quả vải, dưới ánh mắt nóng rực của Thường Hoan mà nhét thẳng vào â/m h/ộ của mình.
Thân thể của Tô Trinh mẫn cảm cực điểm. Chỉ là hai quả vải thôi đã khiến bên trong nàng căng quá, vách thịt bị cọ xát khiến Tô Trinh nhịn không nổi, đuôi mắt ướt nước mông lung nhìn Thường Hoan van nài.
"Chị ơi, em ăn không nổi nữa."
Thường Hoan cong cong khóe miệng cười khen thưởng xoa xoa hạt đậu nhỏ đang sưng đỏ của nàng.
"A sướng~" Tiếng thở dốc của Tô Trinh ngày cành lớn, nàng hơi cong lưng, muốn được tay Thường Hoan xoa mạnh hơn nữa. Động tác của Thường Hoan mỗi lúc một nhanh, Tô Trinh cảm giác đại não trống rỗng, bụng nhỏ căng như muốn phun nước tiểu ra.
"Nếu em ăn no rồi thì sao lại chảy nước miếng hoài vậy?"
Bên tai truyền đến tiếng giễu cợt của Thường Hoan, Tô Trinh đỏ mặt, duỗi tay che đôi mắt còn đang đầy nước.
Bỗng nhiên bên dưới lại bị vật gì đó lạnh lẽo nhét vào, Tô Trinh không nhịn nổi mà cong lưng lên.
"A đừng mà chị, em chịu không nổi, nơi đó của em hư mất."
Động tác của Thường Hoan không có ngừng lại, cô chọn thêm hai quả nữa, nhét hết vào "miệng nhỏ" của Tô Trinh, mạnh mẽ ấn vào sâu bên trong. Hai mép thịt chậm rãi khép lại, trừ bỏ nước dâm cứ chảy ra thì giống như chưa có chuyện gì.
Tô Trinh dúm dó nằm trên giường, giống như cá bị vớt ra khỏi nước, thở phì phò dồn dập. Lỗ nhỏ trống vắng hai ngày nay đột nhiên bị nhét đầy tràn bằng mấy quả vải lạnh lẽo khiến nó mấp máy không ngừng, nàng muốn giữ lại "món quà" của Thường Hoan đã nhét vô, nàng muốn huyệt dâm ấm áp của mình làm chúng hết lạnh, nàng muốn vắt hết nước của chúng.
Nhưng vải thì rất trơn, chúng cứ trượt lên trượt xuống bên trong nàng. Nàng đã xoay người uốn éo đủ kiểu để cảm thấy dễ chịu hơn: xoắn chặt hai chân, cong lưng hóp bụng,... Những động tác ấy khiến bên trong nàng càng thêm ngứa ngáy, ánh mắt Thường Hoan thêm nóng cháy chứ cũng không có tác dụng gì mấy.
Tô Trinh khó chịu mà rên vài tiếng, ư ư a a muốn khóc, kéo kéo tay Thường Hoan.
"Chị ơi, cầu xin chị, ch*ch em đi, em cầu xin chị. A a a em n*ng quá, không chịu nổi nữa."
"Em không muốn ăn sao?"
"Dạ dạ, a a đừng mà chị."
Thường Hoan thấp giọng cười vài tiếng. Cô ghé đầu nhìn Tô Tỉnh vặn vẹo thân mình.
"Ăn không vô thì em nhổ ra đi."
"Dạ dạ, chị ơi giúp em với." Trong mắt Tô Trinh có chút tia vui vẻ, lôi kéo tay Thường Hoan, đau khổ cầu xin.
"Giúp em sao?" Đột nhiên không kịp phòng hờ, Thường Hoan liền lạnh mặt đánh vào cái mông tròn trắng nõn đang cong lên của nàng.
"Hức chị làm gì vậy?"
"Em tự mình nhổ ra đi, nhanh lên."
Tô Trinh cắn môi dưới, đại khái đã hiểu ý cô. Nàng vươn tay banh hai mép thịt ra, ngón tay vừa tính thọc vào móc vải thì đã bị Thường Hoan lấy ra.
"Em có hiểu không? Em phải "nhổ" ra cơ."
Tô Trinh ngây ngẩn cả người.
Đại não cấp tốc chuyển động, tạm thời chưa nghĩ ra cách "nhổ".
Hay là Thường Hoan muốn mình mấp máy cơ thịt để đẩy vải ra hay sao?
Nhưng mà bây giờ huyệt dâm của mình nhớp nháp nhiều nước quá, bóp một hồi lỡ bóp nát vải bên trong luôn thì sao? Vậy thì chắc mình sẽ tiểu chúng ra luôn sao?
Tô Trinh trắng mặt, không dám tưởng tượng bộ dạng mình thực sự ở trước mặt Thường Hoan nằm tiểu ướt ra giường.
Đến lúc đó da mặt của nàng sẽ đi đâu đây?
Nàng đang tính từ chối thì đã bị Thương Hoan đánh gãy.
"Nếu mà em không chịu nhả, vậy thì cứ ngậm trong đó đi, ngày mai tôi xem miệng dưới háu ăn của em có hư không thì biết."
Tô Trinh rén liền, nàng tự nhiên cảm thấy hoa mắt, chóng mặt, ù tai.
Cũng tại mấy quả vải ngu ngốc này chui tọt vào bên trong khiến nàng gặp trắc trở. Nàng không biết nếu để yên chúng trong lỗ nhỏ hết một ngày sẽ gặp phải hậu quả gì.
"Được, em nghe lời chị."
Tô Trinh che mặt, nàng ngồi dậy, mấp máy â/m h/ộ để đem vải đẩy ra ngoài. May mắn, một quả đầu tiên đã rơi ra. Quả nhiên một lúc sau mấy quả kia cũng lần lượt rớt xuống, cùng với đó là nước dâm cũng tuôn không ngừng, chảy ướt khăn trải giường của Thường Hoan.
Còn một, hai quả cuối cùng rặn mãi không chịu ra, Tô Trinh cả buổi tối chịu đựng dồn ép tới lúc này thì khóc ra tiếng.
"Huhu, nó không ra chị ơi, hư lỗ nhỏ của em mất, em ghét chị huhu."
Thường Hoan trên mặt hòa hoãn đi không ít, vừa tức giận vừa buồn cười, dùng tay lau nước mắt cho nàng. Ai mà nghĩ đến cái người đang khóc lóc ỉ ôi, gọi mình một tiếng cũng chị mà hai tiếng cũng chị lại lớn hơn mình 6 tuổi đâu.
Thường Hoan từ từ thở dài, cô làm vậy hình như có hơi quá đáng.
"Em đừng khóc nữa, tôi móc ra giúp em.
Nói rồi Thường Hoan cúi đầu, dùng tay thọc vào bên trong nàng, móc mấy quả vải cứng đầu kia ra. Tô Trinh mặt đỏ như gấc, ư ư a a mấy tiếng rồi thậm chí lên đỉnh luôn.
Thường Hoan chừa lại một quả bên trong. "Đây là phạt em không chịu tự nhả ra, để yên trong đó đến ngày mai, chịu không nổi nữa thì gọi điện cho tôi đến móc ra rồi chơi em luôn, nghe chưa?"
Tô Trinh vốn muốn từ chối nhưng nghĩ lại đây có lẽ là Thường Hoan đã xuống nước với mình rồi nên ngoan ngoãn gật đầu. Nếu mình khăng khăng không chịu, chỉ sợ Thường Hoan lại đen mặt.
Thấy nàng gật đầu, Thường Hoan liền vui vẻ, đưa ngón tay dính đầy nước dây của Tô Trinh đến trước mặt nàng.
"Liếm hết đi em."
Tô Trinh đỏ mặt quỳ lên, đem ngón tay của Thường Hoan ngậm vào miệng, cẩn thận liếm láp.
Thường Hoan đem quần áo Tô Trinh ném lại cho nàng, ra cửa đẩy xe điện gấp.
Sau khi chơi nhau thì đưa nàng về nhà là trách nhiệm của Thường Hoan. Lát nữa đưa nàng về thì cô sẽ tự chạy xe điện về lại đây.
Cô đẩy xe theo Tô Trinh ra tới bãi xe, tìm được chiếc ô tô màu đen quen thuộc của nàng, cô cho xe điện gấp của mình vào cốp.
Bị đối tượng tình một đêm, à nhầm, tình nhiều đêm Tô Trinh đuổi khỏi văn phòng, cô phải ra ngoài lái xe thuê cho người ta để kiếm sống. Cái xe điện gấp này cũng là chắt cóp mấy tháng mới mua được.
Cô còn chưa kiếm lại được tiền mua xe thì đã được phú bà Tô Trinh lụm trở lại công ty, nhét vào phòng bảo vệ, sáng làm cô nhân viên bảo an vui tính, hiền hòa, tối làm bạn giường cho bà chủ.
Nhớ lại chuyện cũ, Thường Hoan suốt dọc đường lái xe không nói gì. Cô nghiêng đầu nhìn sang ghế phụ lái, Tô Trinh đã ngủ gục từ khi nào.
Thường Hoan kéo đóng nắp máy lạnh trong xe, hạ cửa sổ xuống một chút.
Ô tô chậm rãi tiến vào một tiểu khu xa hoa, Thường Hoan dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ, đánh thức người đang nửa tỉnh nửa mê Tô Trinh.
"Đi lên đi, tôi chờ em mở đèn phòng rồi sẽ đi." Thường Hoan vỗ vỗ mông Tô Trinh, thuận tay xoa nắn một chút.
Tô Trinh "Dạ." một tiếng nho nhỏ, nàng vừa mới đặt chân bước xuống thì đã bị cánh tay khỏe khoắn kia ôm trở lại trong ngực.
"Tôi còn chưa cho phép thì em không được lấy nó ra nghe chưa?"
Ập vào mặt là hơi thở quen thuộc của Thường Hoan, giọng nói trầm thấp vang bên tai khiên Tô Trinh lại mềm nhũn cả người.
"Dạ."
"Bé ngoan, nghe lời nha." Thường Hoan vui vẻ buông nàng ra, nhìn thấy nàng xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà, dáng đi như người say.
Nhìn thấy phòng ngủ lầu ba sáng đèn, Thường Hoan lấy điện thoại di động ra, cô vuốt vuốt một vài cái, hình ảnh phòng ngủ của Tô Trinh liền hiện ra.
Tô Trinh vào phòng ngủ còn chưa kịp đóng cửa thì đã vội cúi xuống móc quả vải kia ra. Nàng ngã ngồi trên giường, cổ ngửa ra sau, hai chân banh rộng, ngón tay luồn xuống mân mê chỗ còn đang sưng đỏ kia.
Quả nhiên nàng không chịu nghe lời cô nói.
Sương trắng lượn lờ, không nhìn thấy rõ biểu tình của Thường Hoan. Chốc thấy cô tháo dây an toàn, xuống xe, cất điện thoại đi. Cô lấy chìa khóa nhà Tô Trinh và hộp bao cao su ngón tay, dọm bước vào nhà nàng.
Đêm nay e rằng sẽ không về được.