[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 128


Các người chơi nghiêm túc tìm lại một lần nữa, ngoại trừ không mở rương hành lý chứa nữ thi ra, tất cả chỗ khác đều tìm qua.

Đáng tiếc là, trừ cái đồng hồ báo thức đầu tiên do Trần Khả Mạn phát hiện ra, trong phòng căn bản không có cái đồng hồ báo thức thứ hai, ngay cả đồng hồ đeo tay hay những vật phẩm linh tinh báo thời gian cũng không có.

Loại kết quả này đã hoàn toàn bóp tắt hy vọng của người chơi.

Sao lại không có đồng hồ báo thức?
Vậy chẳng phải chứng tỏ cái đồng hồ mà Trần Khả Mạn tìm được mới là đường sống chính xác?
Nhưng vừa nãy bọn họ đã nhập mã sai mã số 2020, thậm chí còn kích phát cơ hội lệ quỷ giết người.

Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, nói: "Không lẽ mật mã không phải 2020, mà là 0820?"
Những người khác lập tức trầm tư, Trần Đỉnh đưa ra phỏng đoán này, tựa hồ cũng không phải là không thể.

Dù sao trong căn phòng chứa đồ này, thứ duy nhất liên quan tới mật mã cũng chỉ có cái rương màu đỏ và đồng hồ báo thức, bên trong rương chính là một nữ thi, đang thử giải khoá bò ra từ bên trong.

Loại hết những nguyên nhân không thể, cũng chỉ dư lại một lời giải thích duy nhất.

Đó chính là mật mã không phải 2020, mà là 0820.

"Chúng ta mau thử xem mật mã này có mở cửa được không đi." Hứa Xuyên nôn nóng nói, ánh mắt cứ sợ hãi quét về phía cái rương đỏ đang đong đưa.

Chỉ cần liếc qua thôi hắn đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Hứa Xuyên hận không thể lập tức chạy khỏi cái địa phương quỷ quái đáng chết này.


Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, hỏi: "Nếu mật mã vẫn sai, chuyện này có thể rút ngắn thời gian lệ quỷ ra ngoài không?"
Nếu thật là như vậy, nữ thi trong rương rất có khả năng sẽ lập tức bò ra ngoài.

Nói trắng ra, đến bây giờ nó vẫn không tìm được mật mã, hoàn toàn là vì quy tắc trò chơi hạn chế.

Hứa Xuyên lập tức hoảng hốt, "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối không tin được sẽ có thời điểm mình bị quỷ doạ sợ đến mềm chân.

Trần Đỉnh nói: "Vương tiên sinh nói rất có lý, tuy rằng dựa theo manh mối trước mắt mà nói, có lẽ 0820 là mật mã chính xác, nhưng chúng ta không nắm chắc 80%, tuyệt đối không thể tùy tiện hành động."
Bùi Anh gật đầu, tán đồng lời nói của Trần Đỉnh, nhưng ngay sau đó nàng lại nhịn không được hơi chau mày, nói: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trần Đỉnh cũng nhíu mày lại, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Trần Khả Mạn đang thấp thỏm lo âu, "Trần tiểu thư, cô có từng liên tưởng đến đồng hồ báo thức hoặc là những hình ảnh nào đó liên quan tới mật mã hay không? Cho dù chỉ nghĩ thoáng qua cũng được?"
Cảm xúc của Trần Khả Mạn thật vất vả mới bình ổn xuống lại bắt đầu kịch liệt lên, nói: "Anh vẫn không tin tôi!"
Bùi Anh vội vàng trấn an Trần Khả Mạn, "Anh ấy không phải không tin em, tất cả mọi người đều tin tưởng em, chỉ là muốn xác nhận lại một lần mà thôi, ý của anh ấy là, trước khi em tìm được cái đồng hồ báo thức kia, trong đầu có hiện lên hình ảnh về đồng hồ báo thức hay không?"
Tuy Trần Khả Mạn rất ủy khuất và tức giận vì mọi người không tin mình, nhưng cô rất có hảo cảm với Bùi Anh, chỉ có thể nỗ lực nhớ lại, sau đó nói: "Không, không có, lúc tôi đang tìm kiếm chỉ nghĩ đồng hồ báo thức sẽ giấu ở đâu chứ, sau đó tôi tùy tiện lật lật vài thứ, liền phát hiện đồng hồ báo thức."
Nói xong lời này, Trần Khả Mạn vội vàng nói: "Chẳng lẽ chuyện này cũng cùng liên quan tới tôi sao?"
Cô không cố tình suy nghĩ xem đồng hồ báo thức đang giấu ở chỗ nào, gần như là theo bản năng tự hỏi đồng hồ báo thức đang ở đâu, sau đó lật ra vài món đồ liền thấy được đồng hồ báo thức.

Chỉ là trùng hợp thôi, không phải do cô mà.

Bùi Anh lập tức nhìn về phía Trần Đỉnh cùng các người chơi lâu năm khác, trao đổi ánh mắt cho nhau, hiển nhiên, manh mối tra ra rồi, quả nhiên mọi chuyện có liên quan đến Trần Khả Mạn.

Cho dù Trần Khả Mạn cho rằng những biến cố này không phải do cô mà ra.

Trần Khả Mạn thấp thỏm nghi hoặc nhìn mọi người, "Mấy người, mấy người sao lại bày ra vẻ mặt này, chẳng lẽ mấy người vẫn hoài nghi là tôi sao?"

Bùi Anh ôn nhu trấn an: "Không phải vậy, chị biết trước giờ em đều không nghĩ tới việc sửa đổi thiết lập trò chơi, chỉ là thời điểm trong đầu em nghĩ đến đồng hồ báo thức đang giấu ở đâu, rất có khả năng thế giới trò chơi này sẽ biến hóa theo suy nghĩ của em."
Này cũng là nguyên nhân vì sao Trần Khả Mạn luôn cho rằng mình thật oan uổng, nhưng trên thực tế giả thiết và quy tắc của trò chơi đã thay đổi rõ ràng.

Nguyên nhân ở chỗ này.

Trần Khả Mạn sửng sốt, "Tại sao lại như vậy......"
Bùi Anh tiếp tục an ủi cô: "Đây không phải do em sai, tân nhân sống sót cũng không dễ dàng gì, càng miễn bàn là phải kiềm chế tâm lý kinh hoàng cùng sợ hãi, phải biết rằng, ngay cả người chơi lâu năm như bọn chị cũng nhịn không được luôn nhìn sang rương hành lý kia, nghĩ đến nữ thi trong đó."
Trần Khả Mạn há miệng thở dốc, sợ hãi mờ mịt không biết phải nói gì.

Hoá ra trò chơi xuất hiện biến cố thật sự có liên quan tới mình......!
Hạ Nhạc Thiên tiếp lời Bùi Anh: "Khác nhau ở chỗ, dù chúng tôi có nghĩ tới đồng hồ báo thức hoặc là nữ thi trong rương, nhưng sẽ không xảy ra bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào, nhưng cô không giống vậy, thế giới Trò Chơi dựa theo suy nghĩ của cô mà vận chuyển."
Cho nên có thể ngay cả Trần Khả Mạn cũng không khống chế được suy nghĩ tới một ít đồ vật không nên nghĩ.

Mọi người chìm vào im lặng.

Cho dù tìm được nguyên nhân trò chơi xuất hiện biến cố thì sao, bọn họ vẫn không có biện pháp giải quyết, thứ duy nhất có thể làm ngay lúc này là cố gắng giúp Trần Khả Mạn duy trì bình tĩnh, không thể xuất hiện thêm bất cứ suy nghĩ gì có liên quan đến trò chơi nữa.

Trần Khả Mạn sợ hãi nói: "Cái này, tôi không làm được đâu..."
Hứa Xuyên cũng nói: "Đúng vậy, ngay cả tôi cũng nhịn không được nghĩ đến con quỷ kia, huống chi là một người nhát gan như cô ta, không bị dọa khóc đã không tệ rồi."
Trần Khả Mạn nghe được lời này, trong lòng càng thêm lo lắng, lại che mặt khóc lên.

Hứa Xuyên bị dọa đến toát mồ hôi, vội vàng xua tay giải thích: "Không liên quan tới tôi, không phải tôi doạ cô ta khóc."
Nhậm Minh Lượng che lại vị trí bị Thích Lệ Phi đả thương, hít vào một hơi, sau đó mới oán hận nói: "Chúng ta đều xong đời, các người nhìn xem bộ dáng này của Trần Khả Mạn đi, còn có thể trông cậy được sao?"

Nhậm Minh Lượng cũng không muốn chỉ trích Trần Khả Mạn, nhưng vừa thấy Trần Khả Mạn không biết cố gắng, động một tí đã sợ hãi khóc lên, trong lòng hắn lại không kiềm nén được bùng lên lửa giận, thậm chí còn muốn cho Trần Khả Mạn một bài học.

"Được rồi, anh bớt tranh cãi đi." Trần Đỉnh liếc qua Nhậm Minh Lượng, giọng nói cũng mơ hồ tỏ ý hận sắt không thành thép đối với Trần Khả Mạn.

Nhậm Minh Lượng cười lạnh hai tiếng, không nói nữa.

Mọi chuyện có vẻ đã lâm vào cục diện bế tắc, trước mắt chỉ có một biện pháp là thử mở khóa bằng mật mã 0820.

Lúc trước mọi người đã thiết lập hai mật mã, là 2020 và 0820, nhưng cái trước đã sai lầm, vậy mật mã chính xác thật sự là 0820 sao?
Trần Đỉnh cào tóc, trong lòng rất hỗn loạn: "Cảm xúc Trần Khả Mạn không ổn định, ai có thể đảm bảo mật mã thứ hai có thể mở cửa? Lỡ như mật mã sai lầm, chúng ta sẽ chết dưới tay lệ quỷ ngay lập tức."
Bùi Anh cũng sốt ruột đến toát mồ hôi, nàng vẫn đang trấn an Trần Khả Mạn, muốn Trần Khả Mạn bình tĩnh lại, phối hợp với các người chơi tìm ra đường sống.

Nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.

Trần Khả Mạn đã lâm vào bi quan cùng tự trách không thể khống chế, một bên khóc một bên nói: "Đều do tôi không tốt, đều tại tôi hại mọi người."
Nhậm Minh Lượng nhìn mà cười lạnh, trên mặt viết đầy chữ cô cũng tự mình biết đấy.

Trần Khả Mạn khóc càng thêm thê thảm.

Mọi người càng thêm chán nản, trong lòng dần dần sinh ra cảm xúc chán ghét đối với Trần Khả Mạn, tại sao cố tình lại là Trần Khả Mạn, nếu là người chơi khác, cho dù đang ở thời điểm dầu sôi lửa bỏng như lúc này cũng tuyệt đối biểu hiện tốt hơn Trần Khả Mạn rất nhiều.

Bùi Anh càng trấn an, Trần Khả Mạn càng thêm bi quan thảm thiết, lúc này nàng cũng bỏ cuộc, không còn nhỏ nhẹ an ủi Trần Khả Mạn nữa, ý cười ôn nhu trên mặt cũng dần dần biến mất.

Nàng thật sự rất thất vọng đối với Trần Khả Mạn.

Hạ Nhạc Thiên không phải kiểu người ngồi chờ chết, đến lúc này vẫn không ngừng suy nghĩ về đường sống, thậm chí không ngừng cổ vũ mình.

Nhất định vẫn còn biện pháp khác.


Nhưng vấn đề là, đường sống thật sự là tìm ra mật mã rời khỏi chỗ này, sau đó đến trạm kiểm soát tiếp theo sao?
Trước khi người chơi tiến vào mật thất, cũng đã thiết lập khung sườn quy tắc của trò chơi, ghi rõ cơ hội kích phát lệ quỷ giết người.

Nhưng tố chất tâm lý của Trần Khả Mạn quá tệ, dẫn đến đường sống và điều kiện giết người đều thay đổi.

Nói cách khác, nguồn gốc đường sống vẫn dính dáng dây mơ rễ má với Trần Khả Mạn.

Nhưng nan đề lớn nhất trước mắt chính là, Trần Khả Mạn quá yếu đuôi, không thể hoàn toàn khống chế suy nghĩ của mình.

Không đã --
Vẫn còn một biện pháp.

Hạ Nhạc Thiên bỗng đứng lên, bước nhanh đến cạnh Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, cô thử đăng nhập vào trang web mà cô đăng tiểu thuyết xem có được không?"
Trần Khả Mạn vẫn cứ khóc hu hu, nghe Hạ Nhạc Thiên nói cũng thờ ơ không trả lời.

Hạ Nhạc Thiên cau mày, tăng âm lượng nói với Trần Khả Mạn: "Trần Khả Mạn, trước tiên cô thử đăng nhập vào trang web kia đã, sau đó lại khóc có được không?"
Tiếng khóc của Trần Khả Mạn lập tức im bặt, không thể tin được ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, nức nở chất vấn: "Tôi đang khổ sở như thế này, anh còn nghĩ tới trang web!"
Hạ Nhạc Thiên nghe mà khó hiểu, hỏi: "Không thì sao?"
Trần Khả Mạn oán trách: "Anh đúng là ung thư thẳng nam."
Hạ Nhạc Thiên cạn lời, ngay cả Bùi Anh cũng kinh ngạc nhìn Trần Khả Mạn, không tin nổi Trần Khả Mạn có thể nói ra lời này.

Thích Lệ Phi lạnh lùng liếc qua Trần Khả Mạn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Trần Khả Mạn bị ánh mắt của Thích Lệ Phi doạ sợ tới mức không nhúc nhích nổi, cổ họng lắp bắp thốt ra vài từ vô nghĩa, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Thẳng đến khi Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, Trần Khả Mạn mới như cá mắc cạn mà há mồm thở dốc, sau đó mới đột nhiên ý thức được lời mình vừa nói có chút thiếu dinh dưỡng, vội vàng hoảng loạn giải thích: "Tôi, tôi không có ý này.".

Bình Luận (0)
Comment