[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 172


Đường Quốc Phi cố hết sức đè nén sợ hãi trong lòng, khẩn trương ăn một miếng cơm, ngay sau đó hắn khẽ run rẩy, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Sau cánh cửa phòng bếp của tiệm cơm, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt trắng bệch, hốc mắt to gần nửa mặt, con ngươi đen ngòm không có tròng trắng, nó đang nhìn chằm chằm hắn!!!
"Lão, lão tam, tớ lại nhìn thấy mặt quỷ...." Tay cầm đũa của Đường Quốc Phi run rẩy, biểu tình sợ hãi không nói nên lời.

Hạ Nhạc Thiên cũng thấy được.

Nói đúng hơn là từ ảnh ngược trong mắt Đường Quốc Phi, cậu thấy được mặt quỷ đang nấp sau cửa phòng bếp.

Trên đỉnh đầu của nó vẫn treo một hàng chữ nhắc nhở khiến người khác giật mình.

[Quỷ Đến Từ Trong Trò Chơi ↓]
Những người chơi không làm theo quy định mà trò chơi đưa ra, sau ba ngày sẽ bị lệ quỷ từ trong trò chơi chạy ra ngoài hiện thực giết chết.

Đến lúc đó.

Người này sẽ bị trò chơi lau sạch dấu vết, không còn ai nhớ rõ người này từng tồn tại, thậm chí ngay cả những đồ vật mà người này từng dùng qua, cũng sẽ biến mất toàn bộ.

Đáng sợ nhất chính là, sẽ không có một ai cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Hạ Nhạc Thiên nghĩ mà sợ.

"Bình tĩnh, nó sẽ không giết cậu, nếu cậu không thể khắc phục nỗi sợ hãi, sau khi tiến vào trò chơi chỉ có thể chờ chết." Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, lập tức cảnh cáo Đường Quốc Phi.

Đường Quốc Phi siết chặt đôi đũa trong tay, tự mình lẩm bẩm: "Đúng vậy, cậu nói không sai, tớ tuyệt đối không thể sợ nó, lúc này nó vẫn không giết được tớ."
Nói xong, Đường Quốc Phi cảm thấy bản thân cũng không sợ hãi như tưởng tượng, hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt đã bị dọa đứng bật dậy.


Bởi vì mặt quỷ kia đã ghé vào cạnh bàn, âm trầm nhìn chằm chằm Đường Quốc Phi!!!
"Mình không thể sợ hãi, không được sợ hãi." Đường Quốc Phi lại cắn răng ngồi xuống, lẩm bẩm tự nhủ.

Hạ Nhạc Thiên hiểu được tâm trạng lúc này của Đường Quốc Phi, nhưng là một tân nhân, đây là quá trình cần phải trải qua.

Cậu không hy vọng người bạn này sẽ bỏ mạng trong trò chơi, đến lúc đó thì ngoài cậu ra, sẽ không còn người nào nhớ rõ Đường Quốc Phi đã từng tồn tại trên thế giới này......!
Tuy trong lòng Đường Quốc Phi nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn cắn răng ăn xong bữa cơm này, chỉ là ăn không nhiều như bình thường, nhưng so với lần trước đã tiến bộ không ít.

Hạ Nhạc Thiên cũng không ép Đường Quốc Phi ăn tiếp, sau khi tính tiền thì dẫn Đường Quốc Phi đi khỏi tiệm cơm.

"Lão tam, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?" Sắc mặt Đường Quốc Phi trắng bệch, hiển nhiên là vẫn chưa thể bình tĩnh lại sau bữa cơm khó nuốt vừa nãy.

Hạ Nhạc Thiên nhìn qua Đường Quốc Phi, giải thích: "Đi tìm người, sau đó dẫn cậu làm nhiệm vụ kiếm điểm."
Đường Quốc Phi không quá hiểu biết về chuyện này, hắn bèn không quấy rầy Hạ Nhạc Thiên nữa, chỉ âm thầm quyết định phải nghe nhiều nghĩ nhiều, cố hết sức khắc ghi mọi thông tin liên quan đến trò chơi vào đầu.

Hắn không thể trở thành gánh nặng của lão tam.

Hạ Nhạc Thiên liên lạc với Trần Đỉnh, hỏi đối phương có nhận được nhiệm vụ nào hay không, cũng đem tình huống của Đường Quốc Phi nói cho Trần Đỉnh, tỏ vẻ muốn hợp tác.

Trần Đỉnh nghe xong thì rất vui, "Tôi còn đang nghĩ phải nói chuyện này với cậu kiểu gì đây, bên chỗ tôi vừa lúc có một nhiệm vụ, tuy rằng độ khó không cao, nhưng cẩn thận vẫn hơn, tôi đang định tìm người hợp tác làm nhiệm vụ."
Nhiều người chơi như vậy, hắn vẫn tin tưởng Vương Tiểu Minh nhất, chẳng những có năng lực mạnh, nhân phẩm cũng rất tốt, còn giúp mình và Bùi Anh.

Chẳng qua hắn vẫn luôn không biết mở miệng như thế nào, lo rằng Vương Tiểu Minh sẽ từ chối tham gia.

Không nghĩ tới Vương Tiểu Minh lại chủ động liên lạc, ngỏ ý muốn hợp tác.

Hai người ăn nhịp với nhau, nhanh chóng hẹn xong địa điểm gặp mặt.


Trên đường đi đến chỗ hẹn, Đường Quốc Phi tò mò hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Lão tam, người bạn này của cậu cũng là người chơi trò chơi sao?"
Nghĩ đến đây, Đường Quốc Phi lại bắt đầu khẩn trương, dù sao hắn cũng thân quen với Hạ Nhạc Thiên, nghe cậu ấy hướng dẫn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nghĩ đến việc phải đối mặt với một người chơi lâu năm khác, cảm xúc khẩn trương thấp thỏm của một tân nhân lập tức xông ra ngoài.

Hạ Nhạc Thiên thấy Đường Quốc Phi thấp thỏm thì an ủi: "Trần Đỉnh là người không tệ, cậu không cần khẩn trương."
Đường Quốc Phi vẫn như ngồi trên ổ kiến lửa, "Trần Đỉnh mà cậu nói kia là người chơi lâu năm đúng không?."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, không nói tiếp nữa.

Qua nửa giờ sau, xe taxi đã đến nơi.

Hạ Nhạc Thiên và Đường Quốc Phi đi vào tiệm cà phê, rất nhanh đã thấy được Trần Đỉnh, đương nhiên, bên cạnh còn có Bùi Anh đang ngồi mỉm cười, khẽ vẫy tay với Hạ Nhạc Thiên.

Đường Quốc Phi nhìn thấy Bùi Anh, cả người có chút ngại ngùng.

Bùi Anh lớn lên rất đẹp, hơn nữa cả người lại toát ra khí chất nói không nên lời, cho dù ngồi một chỗ cũng liên tục thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán cà phê.

Hạ Nhạc Thiên kéo Đường Quốc Phi, "Chúng ta qua đó."
Đường Quốc Phi khẩn trương nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu theo sau Hạ Nhạc Thiên, sau đó ngồi nửa cái mông xuống ghế đối diện Trần Đỉnh cùng Bùi Anh.

Bốn người gọi cà phê và điểm tâm nhẹ, Hạ Nhạc Thiên nhìn Bùi Anh một lúc, hỏi Trần Đỉnh: "Bùi Anh cũng làm nhiệm vụ với chúng ta sao? Sức khỏe của cô ấy có chịu được không?"
Lúc trước Bùi Anh bị thương rất nặng.

Thấy Hạ Nhạc Thiên lo lắng, Trần Đỉnh cẩn thận nhìn những người xung quanh, mới nhỏ giọng nói với Hạ Nhạc Thiên: "Không biết có phải vì trò chơi cập nhật phiên bản mới hay không, vết thương Bùi Anh khôi phục rất nhanh, tuy rằng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường."
Hạ Nhạc Thiên giật mình, nửa ngày sau mới nói: "Nếu như vậy, sinh cơ hoàn đã không còn tác dụng lớn gì với người chơi sao..."
Trần Đỉnh nói: "Không thể nói như vậy, sinh cơ hoàn có thể trực tiếp đem người sắp chết cứu về, quan trọng nhất là, nó có thể khiến cho bộ phận đứt gãy trên cơ thể mọc ra lần nữa."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, cả người chìm vào suy nghĩ.


Nói cách khác, khi tất cả người chơi trở về hiện thực, vết thương sẽ khôi phục nhanh hơn so với lúc trước, nhưng cũng không thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Nếu có người chơi không cẩn thận mất tay thiếu chân gì đó, cho dù là trở lại hiện thực thì trò chơi cũng thể khôi phục lại bộ phận đó cho họ, vẫn phải dựa vào sinh cơ hoàn mới được.

Đường Quốc Phi ngồi bên cạnh nghe đến kinh ngạc, nhịn không được nhỏ giọng hỏi, "Lão tam, sinh cơ hoàn mà các cậu nói —— thần kỳ như vậy sao?"
Lúc trước Hạ Nhạc Thiên đã nói về chuyện vượt ải trò chơi với Đường Quốc Phi, nhưng cũng không chưa giải thích tỉ mỉ về chức năng của từng đạo cụ trò chơi.

Hơn nữa, trước khi có đủ điểm Sinh Tồn thì tân nhân không thể mở cửa hàng đạo cụ, dĩ nhiên sẽ không biết gì về chúng.

Trần Đỉnh thấy thế, mỉm cười nói với Hạ Nhạc Thiên: "Không giới thiệu cho tôi cậu bạn này sao?"
Hạ Nhạc Thiên vỗ vai Đường Quốc Phi, "Đây là anh em tốt của tôi, là người không tệ, chẳng qua cậu ấy vẫn chưa tiến vào trò chơi lần nào, có lẽ phải nhờ mọi người chiếu cố một ít."
Trần Đỉnh nghe Hạ Nhạc Thiên mịt mờ nhắc nhở thì cười cười gật đầu, nhìn Đường Quốc Phi: "Chào cậu, tôi là Trần Đỉnh."
Đường Quốc Phi thụ sủng nhược kinh(*), lắp bắp nói: " Chào, chào đại lão, tôi tên Đường Quốc Phi."
Trên mặt Đường Quốc Phi đầy vẻ kính ngưỡng và khâm phục của tân nhân đối với người chơi lâu năm, còn có chút khẩn trương luống cuống.

Hạ Nhạc Thiên thấy vậy thì hơi buồn cười.

Trần Đỉnh nhịn không được vỗ trán, cũng cười theo: "Đừng, tôi còn chưa phải là đại lão gì đâu, đại lão chân chính là một người khác."
Đường Quốc Phi lập tức quay đầu nhìn về phía Bùi Anh, biểu tình mang theo chút giật mình cùng chấn động.

Không ngờ cô gái có bề ngoài xinh đẹp dịu dàng này, lại là một đại lão thâm tàng bất lộ.

Bùi Anh che miệng nở nụ cười, mi mắt cong cong nói: "Không phải tôi, đại lão là người khác."
Đường Quốc Phi vẻ mặt mờ mịt.

Hắn không nghĩ ra được còn ai mới là đại lão.

Hạ Nhạc Thiên xoa trán, bất đắc dĩ nhìn Trần Đỉnh cùng Bùi Anh: "Được rồi, đừng trêu cậu ấy, chúng ta vẫn nên nói về chuyện chính đi."
Đường Quốc Phi vẫn ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, nhưng vẫn thành thật ngồi nghe Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh, Bùi Anh thảo luận về nhiệm vụ Hiện Thực.


Trần Đỉnh nói: "Gần đây tôi tìm được một nhiệm vụ có độ khó không cao không thấp, nhưng tôi không đủ tự tin có thể giải quyết chuyện này một mình, nên mới muốn mời người chơi khác hợp tác."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Tôi hiểu, sự kiện thần quái này xảy ra ở thành phố B sao? Nếu ở quá xa, tôi lo Đường Quốc Phi có lẽ sẽ không đi được."
Thời gian còn lại của Đường Quốc Phi không nhiều lắm.

Trần Đỉnh hiểu rõ, giải thích kỹ càng tỉ mỉ: "Là ở thành phố B, dù sao thương thế của Bùi Anh cũng chỉ mới ổn định, chúng tôi không muốn đi đến nơi khác giải quyết sự kiện thần quái."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Vậy chúng ta nói về nhiệm vụ kia đi."
Trần Đỉnh nói: "Được."
Dựa theo lời Trần Đỉnh, mấy hôm trước hắn cũng đã bắt đầu phái người tìm kiếm sự kiện kỳ lạ ở xung quanh, sau đó tìm được ba sự kiện thần quái.

Cái thứ nhất là ở phố Quế Hòe, có một bà lão bán rau củ đột nhiên đuổi theo ai đó qua đường, bất chợt bị xe tông chết, cuối cùng biến thành quỷ dây dưa với một vị khách mua rau của bà.

Cũng có rất nhiều người chơi muốn giải quyết chuyện này, nhưng tất cả đều bặt vô âm tín, nghe nói bọn họ đều chết trong nhiệm vụ.

Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, lập tức nhớ lại một chuyện.

Trần Đỉnh thấy thế thì hỏi: "Sao vậy? Cậu cũng nghe nói qua chuyện này à?"
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Phải, ban đầu tôi cũng phát hiện chuyện này, nhưng trực giác nói cho tôi chuyện này không dễ giải quyết, nên tôi không tiếp tục truy cứu nữa, lúc ấy còn có một người chơi nam mặc quần áo màu đen đi giải quyết chuyện này, chuyện sau đó thì tôi không biết."
Hạ Nhạc Thiên vẫn còn nhớ rõ người chơi kia, mùa hè nóng bức thế mà lại mặc nguyên bộ đồ đen, trên quần áo còn thêu chìm họa tiết cánh hoa Tường Vi, cầm ô đen rời khỏi quán mì.

Trần Đỉnh nói: "Hóa ra là vậy, tôi cũng nghĩ như cậu nên mới quyết định chọn sự kiện thần quái thứ ba, đây đại khái là nhiệm vụ có độ nguy hiểm thấp nhất."
Sự kiện thần quái này cũng không phức tạp lắm.

Có một người đàn ông gần ba mươi tuổi, sau khi nghe người khác nói về sự kiện thần quái thì về nhà làm thử một trò chơi nhỏ.

Đó là vào 12 giờ đêm khuya, đứng trong phòng hỏi: "Ngươi ở đâu?"
Liên tục hỏi một tháng, sẽ xảy ra chuyện rất khủng khiếp.

Ban đầu, người kia cũng không cho là đúng, thế nhưng giằng co hết một tháng, đến ngày cuối cùng, hắn nghe được âm thanh quỷ dị truyền từ dưới giường lên.

"Ta ở dưới giường ngươi!!!".

Bình Luận (0)
Comment