[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 74


Lúc này đã là 14h50.

Hạ Nhạc Thiên nhìn đồng hồ trên điện thoại, trong lòng tính toán thời gian con quỷ kia đặt cơm lần thứ ba.

Từ thời gian hai lần trước con quỷ này đặt cơm hộp, hẳn là không khác biệt lắm với thời gian của con người ở thế giới Hiện Thực.

Buổi sáng 7 giờ đúng, con quỷ kia đặt hộp cơm đầu tiên.

Đến buổi chiều, là thời gian đặt cơm hộp lần thứ hai.

Vậy thì thời gian đặt cơm hộp buổi tối hẳn là từ 17h-19h, trong khoảng thời gian này có lẽ lệ quỷ sẽ bắt đầu giết người.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đi trên đường phố, ngẫu nhiên cũng có mấy người đi đường nói nói cười cười, sau đó đi lướt qua Hạ Nhạc Thiên.

Nhưng mỗi lần thoáng qua nhau như vậy, đều làm Hạ Nhạc Thiên sinh ra một loại cảm giác quỷ dị bị nhìn chằm chằm, nhưng lúc Hạ Nhạc Thiên cảnh giác xoay người lại, thì không có bất kỳ chuyện khác lạ nào.

Những người đi đường vẫn đang nói nói cười cười như cũ, dần dần đi xa.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú vào những người đi đường, làm như chưa phát hiện điều gì, nhanh chóng xoay người tiếp tục bước đi, nhưng cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm lại xuất hiện.

Không chút do dự nào, Hạ Nhạc Thiên lập tức lấy gương nhỏ từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó chậm rãi giơ lên trước mắt.

Trong gương, những người đi đường vốn đã đi xa đột nhiên dừng lại tại chỗ, cổ duỗi dài đến gần 2-3m, đồng loạt trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu!
Dù Hạ Nhạc Thiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng bị cái cổ kéo dài sánh ngang cổ đà điểu làm cho hết hồn, chờ sau khi lấy lại tinh thần, Hạ Nhạc Thiên cũng không quay đầu nhìn bọn họ, mà bước càng nhanh hơn về phía trước đi.

Sau khi Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn rời khỏi tầm mắt.

Mấy người đi đường cố gắng duỗi cái cổ dài nhằng ngó nghiêng xung quanh, không cam lòng nói: "Ấy da, nhìn không thấy nó nữa.

"
"Tôi cũng nhìn không thấy nó nữa, thật đáng tiếc.

"
"Thật đáng tiếc! "
Sau khi nói xong, mấy người đi đường nhìn nhau một giây, nở nụ cười giả tạo.

Bởi vì rất nhanh sẽ không còn đáng tiếc nữa!
Thẳng đến khi Hạ Nhạc Thiên không còn cảm giác được ánh nhìn chằm chằm kia mới dám dừng lại bước chân, sắc mặt vào lúc này trở nên vô cùng khó coi, thậm chí có chút bất an.

Tại sao lại như vậy??
Lúc ở chung cư, lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy shipper tới lấy cơm hộp, chưa bao giờ nghi ngờ gã ta là quỷ, bởi vì trên đầu nó không có bất cứ nhắc nhở năng lượng cao nào.

Nhưng đến khi shipper đến lấy cơm hộp lần thứ hai, có một ít chi tiết khiến Hạ Nhạc Thiên hoài nghi thân phận của gã shipper kia, nhưng toàn bộ quá trình cậu cũng không nắm chắc mười phần.


Sau khi cậu lợi dụng gương nhỏ điều tra ra thân phận của mấy người đi đường là quỷ, mới ý thức được gã shipper rất có thể cũng là quỷ!
Nhưng mà, vì sao [Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao] không chỉ ra thân phận quỷ?
Hạ Nhạc Thiên không rõ nguyên nhân, nhưng lại nổi lên cảnh giác với những người đi đường nhìn như bình thường.

Không nghĩ shipper kia cùng với những người đi đường này đều là quỷ!
Hạ Nhạc Thiên càng nghĩ càng ớn lạnh, lập tức quyết định thay đổi đường đi, không đến vị trí đã chọn sẵn trước đó nữa, ngược lại đi đến công viên gần đây tạm thời tránh né một đêm.

Công viên có diện tích rất lớn, có chỗ còn thậm chí hẻo lánh ít dấu chân người, cậu trốn ở đây chẳng những có thể tránh né được lệ quỷ tìm kiếm, còn có thể tránh được người trong thành phố này.

Hạ Nhạc Thiên rất nhanh chui vào khu rừng nhỏ trong công viên, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó lấy nước khoáng từ Không Gian Bao Vây ra để uống mấy ngụm rồi thả vào lại.

Lúc này, Hạ Nhạc Thiên vô cùng may mắn việc mình đã mua Không Gian Bao Vây.

Đây đại khái là đồ vật có giá trị nhất mà cậu mua.

Đồ vật trong cửa hàng tuy rằng hơi đắt, nhưng kỳ thật là tiền nào của nấy.

Nếu không phải cậu mua Không Gian Bao Vây, thậm chí còn chuẩn bị trước đồ ăn nước uống ở thế giới Hiện Thực, nếu không cậu cũng không biết mình làm sao để vượt qua hai ngày nữa.

Bởi vì thế giới này, không tồn tại bất cứ tiệm cơm hay siêu thị gì.

Nói cách khác, ở cái thành phố nhìn như to như thế này, chỉ có phòng bếp của chung cư kia mới có đồ ăn và nước uống cuồn cuộn không ngừng biến ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Nhạc Thiên lập tức lộp bộp.

Không đúng.

Chẳng lẽ này đây đều do trò chơi cố ý thiết kế như vậy sao?
Giả sử, nếu người bản địa ở đây đều là quỷ, dĩ nhiên không cần có tiệm cơm với siêu thị để duy trì mạng sống.

Nhưng người chơi thì cần.

Trong thành phố này, trừ khi người chơi có thể kiên trì không ăn không uống hai ngày, nếu không nhất định phải quay về chung cư lấy đồ ăn.

Đáng sợ ở chỗ, không ai biết ở chung cư có quỷ chờ đợi người chơi tới cửa hay không
Hạ Nhạc Thiên lập tức móc di động ra, chuẩn bị đem suy đoán này nói cho tất cả người chơi, nhưng ngay sau đó cậu lại chần chừ! !
Cho dù cậu có nói cho người chơi, cũng không thể ngăn cản người chơi ôm tâm lý may mắn trở lại chung cư lấy đồ ăn.

Bởi vì nếu không ăn gì, hai ngày sau làm sao đủ thể lực để người chơi chống chọi lại cuộc đuổi giết nguy hiểm trong trò chơi căng thẳng và kinh khủng này.

Chuyện này cơ hồ là không thể giải quyết được.


Nhưng mặc kệ ra sao, trước tiên cũng báo cho người chơi nên cẩn thận một chút, cẩn tắc vô áy náy.

Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đem suy đoán vừa nãy tổng hợp lại thành một tin nhắn gửi vào group chat.

Lúc này các người chơi đều đã có nơi ẩn nấp, mới có thời gian nhìn thấy tin nhắn Hạ Nhạc Thiên gửi vào.

Group chat vốn đang yên tĩnh đột nhiên nhảy ra rất nhiều tin nhắn.

[Làm sao bây giờ? Tôi với Điền Học Siêu đang trốn rất xa, không ăn không uống hai ngày sao có thể chịu nổi.

]
[Ba người chơi lâu năm kia nhất định cũng biết việc này, từ đầu đến cuối bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới việc giúp chúng ta, chúng ta chết mất thôi, sớm muộn gì đều phải chết ở chỗ này.

]
[Đừng nói những lời cực đoan như thế, đây cũng chỉ là suy đoán của trưởng phòng chat, không phải nhất định sẽ xảy ra, nói không chừng bây giờ ở chung cư hoàn toàn không có quỷ, chúng ta có thể quay lại lấy đồ ăn.

]
[Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ, tất cả đồ ăn trong phòng bếp đều là đồ nóng, không có hộp cơm để đựng mấy thứ này, chúng ta làm sao mang theo? Còn nước, trong tủ lạnh căn bản không có nước khoáng, chỉ có nước máy, chúng ta làm sao lấy đi? ]
[Ý là mỗi ngày ít nhất một lần chúng ta phải quay lại chung cư ăn gì đó sao?]
Hạ Nhạc Thiên nặng nề nhìn các người chơi nói chuyện phiếm, trong lòng chợt có một suy nghĩ càng đáng sợ.

Con quỷ kia, có lẽ không nhất định chờ chực ở chung cư.

Nhưng nó sẽ đang lảng vảng quanh chung cư, bởi vì nó biết người chơi nhất định phải quay lại chung cư.

Nhưng chuyện này có phải nói lên chỉ cần người chơi trốn càng xa chung cư thì càng an toàn không?
Tất cả những cái này đều chỉ là suy đoán, Hạ Nhạc Thiên cũng không xác định được một trăm phần trăm, thế nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn còn một chuyện quan trọng chưa nói cho bọn họ, cậu nhanh chóng soạn tin nhắn gửi đi.

[Trưởng phòng: Đúng rồi, người bản địa ở thế giới này có khả năng đều là quỷ, trước mắt không xác định được bọn họ có triển khai tập kích với người chơi hay không, khuyên mọi người nên trốn ở những nơi ít người qua lại.

]
Sau khi Hạ Nhạc Thiên gửi đi tin nhắn này, trong group nháy mắt im bặt.

Bởi vì tất cả người chơi đều bị dọa đến rét run, hoảng sợ nhìn lượng người đông đúc xung quanh.

Những người này sao có thể đều là quỷ!!!
Sau khi Phan Á Bội và Hoàng Khiết Tư đi vào trung tâm thương mại lớn nhất Thành phố Tử Vong, vội vàng chạy đến trung tâm xem xét bản đồ phân bố siêu thị, thảo luận nên trốn ở đâu là tốt nhà.

"Hình như ở đây không có chỗ để ăn uống, hay là chúng ta lên lầu 4 đi, nơi đó là công viên trò chơi, thích hợp ẩn nấp nhất.

" Phan Á Bội là một cô gái tính cách mạnh mẽ, sau khi cô phân tích bản đồ xong, rất nhanh đã xác định tốt vị trí trốn tránh.


Nhưng Phan Á Bội vừa dứoi, Hoàng Khiết Tư đứng bên cạnh có vẻ hơi yên lặng quá mức, cô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hoàng Khiết Tư, lúc này mới phát hiện sắc mặt Hoàng Khiết Tư rất khó coi: "Cô không sao chứ? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy.

"
Hoàng Khiết Tư vội vàng lấy lại tinh thần, có chút hồn lạc phách xiêu nói: "Không, không sao cả.

"
Tính cách Phan Á Bội mạnh mẽ, nhưng cũng không phải người thờ ơ lạnh nhạt, cô vội vàng kéo Hoàng Khiết Tư tìm một chỗ ngồi xuống.

"Cô ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, mặt tái mét như vậy rồi còn gạt tôi là không sao.

"
Hoàng Khiết Tư hoảng loạn lắc đầu, vội vàng giải thích: "Không, không phải, tôi tôi tôi không có lừa cô.

"
Phan Á Bội ngẩn người, hỏi: "Vậy rốt cuộc cô bị sao vậy?"
Hoàng Khiết Tư cắn cắn môi, có chút do dự việc mình có nên nói cho Phan Á Bội hay không, nhưng lại sợ làm phiền Phan Á Bội, chỉ có thể cúi đầu cố chấp lặp lại lời nói vừa rồi, "Tôi thật sự không sao cả.

"
Phan Á Bội thấy thế ngược lại tức giận lên, "Cô làm vậy là có ý gì? Bây giờ chúng ta là cộng sự, là đồng đội phải hỗ trợ nhau sống sót trong trò chơi thần quái này, cô nên nói rõ ràng cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, miễn cho đến lúc đó hại chúng ta phải chết ở chỗ này.

"
Cô gái bình thường khi nghe được những lời này của Phan Á Bội tất nhiên sẽ thẹn quá thành giận, cảm thấy Phan Á Bội nói chuyện quá mức thẳng thắn, nhưng Hoàng Khiết Tư lại theo bản năng áy náy bất an, vội vàng xin lỗi Phan Á Bội: "Đúng vậy, xin lỗi, tôi không nên gạt cô, chỉ là tôi, tôi cảm thấy có thể là do tôi suy nghĩ nhiều quá thôi.

"
Cô luôn cảm thấy tên tài xế kia tựa hồ không có ý tốt với mình, dọc đường luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng chuyện này nếu nghĩ ở trong lòng thì không sao, nếu nói ra thì sẽ có một loại cảm giác như đang tự luyến.

Quan trọng nhất là, cô sợ Phan Á Bội không tin.

Bởi vì nhìn kiểu gì thì Phan Á Bội đều đẹp hơn mình rất nhiều, bất cứ phương diện nào cũng nghiền áp được mình, thứ duy nhất có thể so sánh được chính là làn da của cô cũng trắng nõn mịn màng.

Nói sao Hoàng Khiết Tư cũng không muốn hé nửa lời, tuy rằng Phan Á Bội không hiểu sao có chút tức giận, nhưng cũng không thể ép buộc, chỉ có thể nói: "Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút, sau đó đi lầu 4.

"
Hoàng Khiết Tư vội vàng đứng lên, "Tôi nghỉ ngơi xong rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trốn đi đi.

"
Phan Á Bội cũng không tiếp tục khuyên Hoàng Khiết Tư nghỉ ngơi thêm xí nữa, gật đầu đồng ý với Hoàng Khiết Tư.

Hai người rất nhanh lên tầng ba, tầng ba khu bán quần áo nữ trang, một ít nhân viên ăn mặc tây trang đen đang chà lau mặt quầy, đồng thời xếp lại vị trí của vài món đồ.

Rất nhiều khách hàng đang tùy ý dạo bên trong cửa hàng, chọn lựa quần áo mình thích, thậm chí là trang sức ngọc ngà châu báu, một người phụ nữ xinh đẹp đang không ngừng thưởng thức chiếc nhẫn ướm trên tay, thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi người bạn trai bên cạnh đẹp hay không đẹp.

Hoàng Khiết Tư vội vàng cúi đầu, trong lòng hơi hâm mộ.

Ngay cả người trong thế giới Trò Chơi cùng có bạn trai, mà cô từ trước giờ vẫn luôn độc thân, chưa có một mảnh tình vắt vai nào.

Ngay sau đó, hai người lại vào thang máy tự động đi lên lầu 4, rất nhanh liền nghe được âm thanh náo nhiệt truyền đến, tiếng nói cười ríu rít của trẻ em ngây thơ hồn nhiên, vô cùng vui vẻ.

Thậm chí làm hai cô gái vốn có hơi khẩn trương cũng không nhịn được thả lỏng tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm.


Mà tất cả mọi người ở lầu 3 đột nhiên khựng lại, đồng loạt nhìn chằm chằm cửa thang máy!!
Nhân viên đứng quầy vốn đang lau mặt quầy buông giẻ lau xuống, ánh mắt trợn to nhìn chằm chằm lầu 4, mà người phụ nữ lúc nãy còn giơ tay xem nhẫn, im lặng không tiếng động nở nụ cười giả tạo nhìn cửa thang máy.

Công viên trò chơi ở lầu 4 vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc tràn ngập toàn bộ tầng lầu, cùng với giọng hét hưng phấn của trẻ nhỏ.

Một cô nhóc mặc chiếc váy đỏ ôm búp bê Tây Dương trong lòng, nhìn Hoàng Khiết Tư không chớp mắt, trên gương mặt ngây thơ non nớt tràn ngập nụ cười, nhóc nói: "Chị ơi, chơi với em đi! ! "
Phan Á Bội thấy thế cố ý trêu đùa cô nhóc: "Sao em chỉ gọi chị này chơi mà không gọi chị, chị rất tức giận nha!"
Hoàng Khiết Tư vội vàng giải thích: "Nhất định là bởi do gương mặt tôi tương đối phổ biến, nên em ấy cảm thấy quen mặt tôi.

Cô nhóc mặc váy đỏ ha ha ha cười rộ lên, nói: "Không phải nha, là bởi vì chị trắng quá đó! "
Hoàng Khiết Tư bị khen có chút xấu hổ, vội vàng nhìn Phan Á Bội, xác định Phan Á Bội không có bất mãn mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nắm tay cô nhóc đi về phía công viên trò chơi, "Đi thôi, chị dẫn em đi chơi.

"
Phan Á Bội thuận thế tìm chỗ ngồi xuống.

Nói thật thì, cô một chút cũng không thích chơi đùa với trẻ con, thậm chí còn cảm thấy tiếng hét chói tai của trẻ con quả thật là ác mộng.

Cô dựa vào vách tường, buồn chán nhìn lũ trẻ chơi đùa xung quanh, trong lòng chậm rãi hiện lên cảm giác kỳ quái.

Công viên trò chơi lớn như vậy, sao không thấy một người lớn nào cả.

Cô lắc lắc đầu.

Cô quản nhiều như vậy làm gì, dù sao nơi này là thế giới Trò Chơi, cho dù không có người trông trẻ trông coi cũng không có ai báo cho phụ huynh biết người trông trẻ chểnh mảng công việc.

Cô thả lỏng cả người, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy điện thoại ra, tự mình lẩm bẩm: "Không biết những người khác đã đi tới đâu trốn rồi.

"
Phan Á Bội mở khoá màn hình, nháy mắt "a" một tiếng, trong thời gian cô đi lại trong trung tâm thương mại, group chat đã có nhiều lịch sử trò chuyện như vậy sao.

Bọn họ nói gì vậy?
Cô tò mò mở group ra, lịch sử trò chuyện nháy mắt tự động trượt xuống đến tin nhắn mới nhất.

Không chờ cô chuẩn bị lướt lên trên đọc, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Tin nhắn cuối cùng được gửi từ trưởng phòng chat.

[Trưởng phòng: Đúng rồi, người bản địa ở thế giới này có khả năng đều là quỷ, trước mắt không xác định được bọn họ có triển khai tập kích với người chơi hay không, khuyên mọi người nên trốn ở những nơi ít người qua lại.

]
Tất cả cư dân ở đây đều là quỷ!!!
Nói như vậy, tất cả trẻ em trong công viên trò chơi ở lầu 4!!! Bọn nó đều là quỷ!!!
Cả người Phan Á Bội như rơi vào hầm băng trong nháy mắt, sợ hãi cực độ làm cô muốn thét chói tai.

Nhưng đột nhiên tóc mai bên tai bị thổi mạnh, mang đến một trận ngứa ngáy, giống như có cái gì đó đang đứng ngay bên cạnh cô, cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vô cùng mãnh liệt!!!
Thân thể Phan Á Bội không chịu khống chế run bần bật, cô liều mạng thét gào trong lòng tuyệt đối không thể quay đầu nhìn, tuyệt đối không thể quay đầu nhìn, nhưng lại không khống chế được chậm rãi quay đầu.

Một gương mặt trắng bệch dán sát vào mặt Phan Á Bội, nháy mắt lộ ra nụ cười giả tạo, miệng đóng mở phát ra giọng nói non nớt: "Chị đang xem cái gì vậy!!".

Bình Luận (0)
Comment