CHƯƠNG 203. TỬ LINH QUỐC (1)
Edit + beta: Iris
"Chủ tử, chủ tử." Mấy người bên thuyền kia hưng phấn vẫy tay với mấy người Ô Nhược.
Hắc Tuyển Đường cũng cực kỳ hưng phấn vẫy tay lại: "Hắc Dẫn, Hắc Thật..."
Ô Nhược cảm thán: "Đúng là chủ tử thế nào, thủ hạ thế nấy."
Con thuyền kia của Hắc Tuyển Đường lao đến như con thiêu thân, trên thuyền vô cùng náo nhiệt, ai cũng chạy đến bên mạn thuyền hô to gọi nhỏ, giống như là cực kỳ hoan nghênh bọn họ, trái ngược với bên thuyền của Hắc Tuyển Dực, ai cũng im thin thít, không thèm đáp lại thuyền ở đối diện, chỉ có mỗi Hắc Tuyển Đường nhiệt tình chào lại.
Hắc Tuyển Dực đột nhiên lạnh mặt: "Sắp tông trúng."
Hắc Tuyển Đường sửng sốt, thấy thuyền đối diện ngày càng gần thì vội nó: "Mau dừng lại, mau dừng lại, các ngươi mau dừng lại cho ta."
Người ở thuyền đối diện đang hưng phấn quá độ, nào lo nhiều như vậy, cứ thế tông thẳng vào thuyền của Hắc Tuyển Dực, thuyền lớn rung lắc mạnh, Quản Đồng và mọi người đang nghỉ ngơi bị dọa cho sợ, hên là hai con thuyền đều có bố trí trận pháp nên mới không bị lật.
"Chủ tử, chúng ta muốn qua đó." Mấy người bên thuyền Hắc Tuyển Đường dẫm lên mạn thuyền, chuẩn bị nhảy qua thuyền của Hắc Tuyển Dực, thì đột nhiên, mặt biển chấn động, mọi người vội dừng lại động tác.
Hắc Tuyển Đường nhanh chóng ngó xuống dưới: "Đại ca, hình như sắp mở đại môn."
"Mở đại môn?" Ô Nhược tò mò nghiêng người ra, chỉ thấy trên mặt biển nổi lên từng đợt gợn sóng, thân thuyền lắc lư liên tục, trên mặt biển dần dần mở ra một cái khe, cái khe càng lúc càng lớn, cho đến khi đủ lớn để một con thuyền đi vào mới ngừng lại.
Hắc Tuyển Dực dẫn cậu đến chỗ cửa sổ trên thuyền, Hắc Dã đứng ở đầu thuyền cũng đi vào trong thuyền, thuyền lớn lập tức đổi hướng, bắt đầu đi vào cái khe kia, thuyền của Hắc Tuyển Đường cũng theo sát phía sau.
Ô Nhược mở to mắt: "Tử Linh quốc của các ngươi ở dưới đáy biển?"
"Nói chính xác hơn là dưới lòng đất."
Lúc này, Đản Đản hưng phấn chạy vào: "Cha, cha, mau ôm con nhìn với."
Ô Nhược bế bé lên, chỉ vào phía trước: "Đó là cửa vào tộc của phụ thân."
Hắc Tuyển Dực nhìn hai cha con, hơi cong khóe miệng.
Thuyền lớn đi vào cái khe, thân thuyền nhanh chóng bị nghiêng xuống, Ô Nhược và Đản Đản nhìn thấy đủ các loại cá thông qua vách tường nước trong suốt.
Ô Tiền Thanh, Quản Đồng và mọi người chưa thấy cảnh này bao giờ, đều kinh ngạc cảm thán.
Đản Đản tò mò, chỉ vào con cá hồng nhạt, có bốn cái chân dài: "Cha, đó là cá gì thế?"
Ô Nhược cũng không biết: "Tuyển Dực, đó là cá gì vậy?"
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Ta cũng không biết, chủng loại cá trong biển quá nhiều, rất nhiều cá ta không biết."
Đản Đản lại chỉ vào một con cá màu lam khác: "Cha, kia là cá gì vậy?"
"Ta không biết." Ô Nhược giật giật khóe miệng, lau sạch nước miếng cho bé: "Không phải con nói là ngán cá hả? Sao bây giờ lại nhìn cá đến chảy nước miếng thế? Đừng nhìn cá nữa, nhìn đằng trước đi."
Đằng trước tối đen như mực, không nhìn thấy cuối đường, tuy nhiên sau khi đi được hai dặm, ánh mặt trời không chiếu tới được nữa thì nước biển ngày càng đen, nhưng mấy con cá trong tường nước sẽ phát sáng như ngọn đèn, trông rất đẹp.
Sau khi đi được khoảng ba dặm thì bề ngoài mấy con cá càng lúc càng đáng sợ, hàm răng sắc sén, cực kỳ hung ác.
Ô Nhược chỉ vào mấy con cá xấu xí rồi hỏi: "Còn dám ăn nữa không?"
Đản Đản vội vùi đầu vào ngực Ô Nhược, không dám ngắm nữa.
Ô Nhược khẽ cười, hình như cậu lỡ dọa bé rồi.
Thuyền lớn đi xuống được bảy dặm, thời tiết bắt đầu lạnh, đành phủ thêm một lớp áo choàng.
Ô Nhược hỏi: "Chưa tới nữa hả?"
"Sắp rồi." Hắc Tuyển Dực chỉ về phía trước: "Hồng quang đằng kia là đại môn của Tử Linh quốc."
Ô Nhược híp mắt nhìn, ánh sáng đằng trước ngày càng rõ, sau đó người của Hắc Tuyển Đường trên thuyền kia hoan hô: "Về nhà rồi."
Người của Hắc Tuyển Dực cũng bị bọn họ cảm nhiễm, bật cười.
Ô Nhược hưng phấn, đồng thời cũng thấp thỏm không yên, sắp được gặp người nhà của Tuyển Dực rồi, không biết họ có thích cậu không.
Một lúc sau, thuyền lớn đáp xuống mặt đất.
Ô Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đại môn cao mười trượng, hai bên đại môn đặt hai pho tượng Hải Thần tạc từ đá đỏ, rất uy nghiêm khí phách, bên trong đại môn một màu đỏ rực như bị lửa thiêu đốt, nhưng dường như đây chỉ là thông đạo đến Tử Linh quốc.
Có người hô lớn: "Mọi người có thể xuống thuyền."
Hắc Tuyển Dực đóng cửa sổ lại: "Chúng ta xuống thôi."
Ô Nhược ôm Đản Đản ra ngoài phòng, đột nhiên thân thuyền lại rung lắc mãnh liệt như động đất, thuyền lớn lắc lư trái phải, người đứng trên đất bằng có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mọi người kinh hãi.
"Sao lại thế này?"
"Đừng hỏi nhiều nữa, mọi người nhanh xuống thuyền đi vào đại môn."
Tức khắc, cảnh tượng hỗn loạn, mọi người dùng khinh công bay xuống thuyền.
Hắc Tuyển Dực để Ô Nhược xuống trước, còn y thì đi xem Quản Đồng và những người khác có xuống thuyền chưa.
Ô Nhược ôm Đản Đản đáp xuống đất liền nghe có người hoảng sợ hô: "Ngập lụt rồi, chạy mau."
Ô Nhược vô thức nhìn lên, nước trong thông đạo lao xuống như mãnh thú, nhanh đến mức cậu chỉ kịp lấy pháp khí phòng ngự để bảo vệ cậu và Đản Đản, sau đó nước tràn về phía họ, trong phút chốc, xung quanh mất đi âm thanh, ánh sáng cũng biến mất.
Ô Nhược ôm chặt Đản Đản, mặc kệ lũ lụt cuốn cậu đến nơi nào đó, điều duy nhất cậu cảm thấy may mắn là cậu đã kịp sử dụng pháp khí, có thể tạm thời ngăn lũ lại, để cậu và Đản Đản không bị chết ngạt.
Không biết đã qua bao lâu, pháp khí dường như không chịu được tác động của lũ lụt và áp lực của nước, phát ra tiếng răng rắc, cậu vội tìm pháp khí khác trong không gian, nhưng các pháp khí trong đó chỉ có thể ngăn được công kích của huyền thuật, không ngăn được lũ lụt.
Ô Nhược nhớ ra kết giới có thể ngăn lũ lụt xâm nhập, thừa dịp pháp khí chưa vỡ, vội tạo một cái kết giới, lát sau pháp khí vỡ vụn, cậu cảm nhận rõ lũ lụt có chứa linh lực đánh sâu vào kết giới, vô cùng hung hãn, như muốn phá nát luôn cả kết giới.
Cậu thân là thuật sư cửu giai nhưng vẫn khó ngăn được linh lực tập kích, thậm chí còn cảm giác linh lực của mình ngày càng yếu.
Ô Nhược vội vàng nói: "Đản Đản, mau nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu."
Trước khi thu lại kết giới, cậu cũng hít một hơi thật sâu, lũ lụt chảy xiết, đâm khắp người cậu, khiến người cậu bị thương nặng.
Cậu nín thở được nửa nén hương thì bắt đầu không chịu nổi nữa, nước tràn vào miệng mũi làm cậu khó thở, dần dần mất ý thức.
Ngay khi Ô Nhược sắp hôn mê, cậu nghĩ thầm, chẳng lẽ ta và Đản Đản sẽ chết ở đây sao?
"Cha, cha."
Không biết Ô Nhược ngất xỉu đã bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng của Đản Đản, nhưng trước mắt vẫn tối đen như mực.
"Cha mau tỉnh lại đi." Đản Đản òa khóc.
Ô Nhược nghe tiếng con khóc thì sốt ruột, nhưng thân thể như bị trói chặt, không nhúc nhích được miếng nào, mí mắt cũng nặng nề, cậu cố mở mắt rất nhiều lần nhưng đều thất bại.
"Cha đừng bỏ Đản Đản lại mà."
Ô Nhược nghe tiếng con khóc nấc thì càng nôn nóng hơn, cuối cùng cậu phải tốn rất nhiều sức mới mở mắt ra được, lập tức đập vào mắt là một khuôn mặt xấu xí, cậu sợ đến mức hét lên một tiếng.
Đản Đản thấy Ô Nhược tỉnh thì mừng rỡ: "Cha, cha dọa Đản Đản sợ."
"Xin lỗi, cha không cố ý dọa con." Ô Nhược muốn ôm bé nhưng người không còn tí sức nào, cậu nhanh chóng lấy một viên đan dược trong không gian ăn vào, chờ khôi phục lại sức thì ôm Đản Đản vào lòng, cảnh giác nhìn cái người mà còn xấu hơn quỷ: "Ngươi là ai?"
Khuôn mặt người kia giống như mặt đất bị phơi khô, nứt thành từng khe máu rất khó coi, thịt bên dưới lớp da bị lộ ra, trông rất gớm, tóc xám đen, đôi mắt trắng dã, mũi trũng xuống, hàm răng vàng đen lộ ra ngoài môi, căn bản không giống con người.
Đản Đản nhanh chóng nói: "Cha, lão bà bà này đã cứu chúng ta."
Ô Nhược thở phào nhẹ nhõm, nói xin lỗi: "Xin lỗi, đa tạ ngài đã cứu chúng ta."
"A a..." Lão bà bà đặc biệt kích động đi đến trước mặt Ô Nhược, phát ra tiếng ê a, nước mắt chảy đầy mặt.
Bấy giờ Ô Nhược mới nhận ra bà là người câm, vội an ủi bà: "Ngài đừng gấp, muốn nói gì thì nói từ từ thôi."
"A a a..." Lão bà bà ôm lấy cậu.
Ô Nhược thật sự không hiểu bà nói gì, đành hỏi: "Ngài biết viết chữ không?"
Lão bà bà như thể không nghe thấy cậu hỏi, vẫn cứ ôm cậu rồi khóc, khóc còn thảm hơn Đản Đản hồi nãy, khiến Ô Nhược muốn đẩy ra cũng ngại.
Đến khi lão bà bà khóc xong rồi mới buông Ô Nhược ra, lau nước mắt, bưng chén nước cho Ô Nhược uống.
Ô Nhược uống nước xong thì đánh giá căn phòng, trong phòng đơn sơ tối tăm, chỉ có một chiếc giường, một cái tủ, một cái bàn và một cái ghế, trên bàn có để đèn dầu, miễn cưỡng thấy rõ người và bài trí trong phòng.
"Cho hỏi, đây là đâu vậy ạ?" Ô Nhược nhớ tới cơn lũ, vội hỏi: "Lão bà bà, trừ chúng ta thì bà còn nhìn thấy ai khác không?"
Lão bà bà lắc đầu, ấn cậu nằm lại giường, ý bảo cậu ngủ thêm đi.
"Ta không ngủ được." Ô Nhược muốn ngồi dậy, nhưng lại bị đối phương đè xuống, đành phải nằm tiếp.
Lão bà bà nở một nụ cười khó coi, cầm chén đi ra ngoài.
Ô Nhược nhanh chóng ngồi dậy hỏi Đản Đản: "Đản Đản, con biết đây là đâu không? Khi con tỉnh lại có thấy những người khác không?"
Mắt Đản Đản hồng hồng, lắc đầu: "Lúc con tỉnh lại thì chỉ thấy lão bà bà này đang dùng sức kéo chúng ta đến đây."
Ô Nhược xốc chăn lên thì thấy mình đang khỏa thân, vội lấy y phục của cậu và Đản Đản trong không gian ra mặc vào, sau đó ôm Đản Đản ra khỏi phòng.
Ngoài phòng là một thông đạo đen nhánh, lão bà bà đang ở phòng đối diện nhóm lửa nấu cơm.
Ô Nhược không đi làm phiền bà, về phòng cầm đèn dầu ra ngoài, ôm Đản Đản đi vào thông đạo bên phải.
CHƯƠNG 204. TỬ LINH QUỐC (2)
Edit + beta: Iris
Ô Nhược đi được khoảng mười trượng thì đến cuối thông đạo, cậu giơ đèn dầu nhìn bên trái, bên trái có một cái thông đạo không biết dẫn đến đâu. Thông đạo cao khoảng ba trượng, rộng khoảng hai trượng, phía xa có chút ánh lửa.
Cậu xoay người chiếu sang bên phải, đột nhiên có hai gương mặt xuất hiện trước mặt bọn họ, Đản Đản sợ đến mức thiếu chút nữa đã dùng huyền thuật đánh người kia.
Ô Nhược nhanh chóng vỗ lưng bé, giúp bé bớt sợ: "Không sợ, không sợ."
Cậu lấy đèn dầu soi diện mạo hai người kia, bọn họ là hai mam nhân cao to hơn cậu, tóc hơi lộn xộn, khuôn mặt thô, mặc vải thô màu xám, giày đang mang bị rách thành một cái lỗ.
Một nam nhân cao to hơn tức giận hỏi: "Ngươi là ai?"
Ô Nhược liếc bọn họ, không nói gì.
Một nam nhân khác nhìn chăm chú cách ăn mặc của Ô Nhược, thấy Ô Nhược ăn mặc quý khí thì sáng mắt: "Nha, trong trấn của chúng ta có một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp khi nào vậy? Tửu ca biết không?"
"Thằng ngu này, hắn là nam mà." Tửu ca híp mắt nhìn chằm chằm mặt Ô Nhược: "Xí, đúng là khá đẹp, nhưng hình như trông hơi quen, Bạo Phú, ngươi nhìn kỹ thử đi, có phải chúng ta đã gặp hắn ở đâu đó rồi không?"
"Đúng là quen mắt thật." Bạo Phú nhìn chằm chằm Ô Nhược một lúc lâu. Chợt vỗ tay như nhớ ra gì đó: "Đây không phải là con trai của Quỷ Bà — Do Phán Dương sao? Mẹ nó, Quỷ Bà thật sự tìm được hắn? Cái tên ngốc to con này sau khi rơi xuống sông thế mà không chết, mệnh cũng tốt thật, hèn gì có câu người ngốc có phúc của người ngốc, hơn nữa, Tửu ca xem này, y phục của hắn cũng tầm vài trăm đến một ngàn lượng đi?"
Tửu ca nhìn chằm chằm áo choàng lông của Ô Nhược, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tên ngốc to con, dạo này ngươi phát tài rồi hả? Chỉ chiêu cho ca đi, chờ ca có tiền, nhất định sẽ không quên ngươi."
Ô Nhược nhíu chặt mày.
Cậu giống cái người tên Do Phán Dương sao? Nếu không, sao bọn họ lại nhận lầm được?
Đúng rồi, Quỷ Bà là ai?
Ô Nhược nghĩ ngay đến lão bà bà đã cứu cậu và con trai, lúc nãy bà ấy kích động ôm cậu khóc tới như vậy, chắc tưởng cậu là con trai của bà.
Bạo Phú xoa cằm hỏi: "Tên ngốc to con, chẳng lẽ ngươi đi làm sủng vật cho phú thương nào đó, hoặc được thiên kim tiểu thư nhà giàu nào coi trọng bao làm nam sủng đấy chứ, xí, vẻ bề ngoài quan trọng ghê nha, có thể kiếm được đống tiền, tên ngốc to con, đứa bé trong lòng ngươi là con của ngươi sao?"
Ô Nhược không để ý tới bọn họ, xoay người rời đi.
Tửu ca và Bạo Phú nhanh chóng cản đường cậu lại: "Chúng ta đang hỏi ngươi đó, thằng ngốc chết dẫm, có phải thấy bản thân kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn đó liền coi thường chúng ta đúng không?"
Tửu ca nói xong liền cướp Đản Đản trong lòng Ô Nhược.
Ô Nhược bỗng chốc đen mặt, nhấc chân đá Tửu ca ngã lăn ra đất.
Bạo Phú sửng sốt, tức giận nói: "Ngươi dám động thủ? Con mẹ nó, hôm nay lão tử không dạy ngươi một bài học, lão tử liền theo họ ngươi."
Hắn vung tay muốn đánh, đột nhiên bị ngọn lửa cực lớn tấn công, hắn sợ tới mức cuống quít thu tay lại.
"A a a..." Lão bà bà không biết chạy tới từ khi nào, cầm cục gỗ đang bốc lửa, tức giận đánh loạn Bạo Phú.
"Quỷ bà, ngươi muốn thiêu chết ta đúng không? Con mẹ nó, hai người các ngươi chờ đó cho ta." Bạo Phú tức giận la to, vội đỡ Tửu ca còn đang nằm trên đất rời đi.
"A a a a..." Lão bà bà phẫn nộ mắng với theo bóng lưng bọn họ rời đi, sau đó kéo Ô Nhược vào phòng.
Bà chỉ vào ghế dựa trước bàn, kêu Ô Nhược ngồi xuống, rồi lại xuống bếp nấu cơm.
Ô Nhược đặt Đản Đản ngồi lên bàn, hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài: "Đản Đản, chúng ta lạc mất phụ thân của con rồi, không biết phụ thân của con và tổ phụ có khỏe không."
Đản Đản an ủi cậu: "Có phụ thân ở đó, tổ phụ sẽ không sao đâu."
"Cũng đúng." Ô Nhược mỉm cười xoa đầu bé, không ngờ cậu lại được đứa con trai mới hai tuổi an ủi.
Bây giờ bọn họ lạc mất Hắc Tuyển Dực rồi, nếu Hắc Tuyển Dực không tìm thấy bọn họ, chắc chắn y cũng rất sốt ruột, nhất định sẽ phái người tìm bọn họ khắp nơi, nên bọn họ không thể cứ ở đây mãi được. Nếu cậu tìm được đại môn của Tử Linh quốc, chắc là sẽ thấy người của Hắc Tuyển Dực đi điều tra quanh đó, đợi lát nữa Quỷ Bà vào đây, cậu sẽ hỏi thăm đại môn ở đâu, nhưng Quỷ Bà là người câm, không biết có thể hỏi được đại môn ở đâu hay không.
Đản Đản nhìn xung quanh: "Cha ơi, nơi này tối quá."
Ô Nhược thở dài: "Dưới lòng đất mà, không tối sao được?"
Nơi này không có ánh nắng mặt trời, không cách nào biết được hiện tại là năm nào, bất kể đi đến đâu đều phải cầm theo nến mới thấy được những thứ xung quanh, hơn nữa dưới lòng đất cực kỳ lạnh lẽo, thật không biết Hắc Tuyển Dực sống thế nào ở đây, chẳng trách da của Hắc Tuyển Dực lại nhợt nhạt như vậy, đây là kết quả của việc quanh năm không được phơi nắng.
Ô Nhược kiểm tra không gian của mình, lấy ra một pháp bảo phòng ngự, bên trên là quả cầu thủy tinh trong suốt, phía dưới giống một cái giá đỡ, cậu đật nó lên bàn, truyền linh lực vào nó, tức khắc căn phòng sáng như ban ngày.
Cậu cười nói: "Bây giờ đủ sáng chưa?"
"Đủ rồi, đủ rồi." Đản Đản vui mừng ôm pháp bảo.
Lúc này, Quỷ bà bưng một cái nồi to đi vào, thấy Đản Đản ôm pháp khí thì sửng sốt.
Ô Nhược nhanh chóng đứng dậy đặt Đản Đản xuống đất, lại cầm cái nồi trong tay bà đặt lên bàn, trong nồi thoang thoảng mùi khét, không biết là nấu cái gì, bên trong nồi đen sì lì.
Quỷ Bà đi lấy bát đũa, múc cho mỗi người một chén.
"Đa tạ Quỷ Bà." Ô Nhược nhận chén, đặt trước mặt Đản Đản.
Đản Đản cười hì hì: "Đa tạ lão bà bà."
Bé sắp chết đói luôn rồi này, vội múc một muỗng đưa vào miệng, sau đó bé nhăn mày lại: "Phụt."
Ô Nhược giật mình, xoa đầu bé: "Đây là đồ ăn mà Quỷ Bà vất vả nấu, không được lãng phí, có biết không?"
Đản Đản gật đầu, tiếp tục múc đồ ăn.
Ô Nhược cũng ăn một muỗng, cái mùi rất chua và khét, rất khó uống, nhưng cậu vẫn uống cho bằng hết.
Lúc cậu buông đũa thì thấy lão nhân gia đang rơi lệ nhìn cậu.
Ô Nhược vội lấy ti lụa đưa cho bà: "Quỷ Bà, sao ngài lại khóc."
"A a a..." Bà vừa vui vừa khổ sở, nhìn đôi tay đen đúa đầy vết chai của mình, bà không dám nhận ti lụa trắng tinh của cậu.
Ô Nhược đoán chắc là bà nhớ con trai, liền nắm tay bà rồi nói: "Quỷ Bà, có một việc ta muốn nói rõ với bà, hồi nãy ta nghe Tửu ca và Bạo Phú nói mới biết được, ta và con trai bà rất giống nhau, nhưng ta không phải là con của bà."
Quỷ Bà khiếp sợ, kích động kêu lên: "A a a..."
Ô Nhược thấy Quỷ Bà không tin mình, bất đắc dĩ nói: "Thật đó."
"A a a..." Quỷ Bà khổ sở nắm tay cậu, cho rằng cậu không nhận ra bà.
"Quỷ bà, bà bình tĩnh trước đã."
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nữ nhân tức giận hét: "Quỷ Bà, Do Phán Dương, các ngươi lăn ra đây cho ta."
Ô Nhược cau mày.
Quỷ Bà nghe tiếng kêu, vội lau nước mắt, đứng dậy đè Ô Nhược xuống, ý bảo cậu không cần ra ngoài, sau đó tự mình bước ra cửa.
Nữ nhân ngoài cửa thấy bà đi ra, lập tức xông vào xách cổ áo bà: "Giỏi cho một cái Quỷ Bà, trấn chúng ta tốt bụng thu lưu ngươi, ngươi lại lấy củi lửa đánh con trai ta, dọa con trai ta sợ hãi, a, lá gan ngươi cũng lớn thật, dám đánh con trai ta."
Mẹ của Bạo Phú nổi trận lôi đình, cầm gậy quất mạnh vào người bà, hơn nữa còn chọn những chỗ không có y phục che lại mà đánh: "Cho ngươi đánh con trai ta, cho ngươi đánh con trai ta."
Gậy đánh vào người Quỷ Bà phát ra tiếng bốp bốp bốp, Quỷ Bà bị đau la to a a.
Trong phòng, Đản Đản sợ đến mức nhào vào ngực Ô Nhược.
Tỳ nữ đi theo âm độc nói: "Phu nhân, ngài đánh bà ta mạnh vào, xem bà ta sau này còn dám dọa thiếu gia nhà chúng ta hay không."
Ô Nhược lạnh lùng đi nhanh ra ngoài, bắt lấy cây gậy ném xuống đất, thấy Quỷ Bà bị đánh vỡ trán thì tức giận đến đỉnh điểm: "Ngươi đừng có quá đáng, Quỷ Bà chỉ cầm củi lửa dọa con trai bà chút thôi, đâu có đánh thật, mà ngươi lại muốn đánh chết bà ấy, ngươi có còn là người nữa không? Con của ngươi mới bị dọa chút xíu liền đi mách mẹ, đồ bất lực."
Tỳ nữ cười lạnh: "Cho dù chúng ta có đánh chết bà ấy thì người trong trấn cũng không dám ho he tiếng nào."
"Nhãi ranh này là ai a? Dám mắng con trai ta bất lực, con mẹ nó ngươi muốn chết sao?" Mẹ của Bạo Phú tức giận nhìn chằm chằm Ô Nhược, không khỏi sửng sốt: "Do Phán Dương, đúng là ngươi a, ha ha, ăn mặc như một con chó vậy, hèn gì không ai nhận ra ngươi, đúng lúc vương bát đản ngươi trở về, trả mười lượng bạc mà mẹ ngươi thiếu lại đây cho ta."
Quỷ Bà nghe xong thì kích động xua tay: "A a a..."
Bà không có thiếu nàng nhiều bạc đến vậy.
Ô Nhược nhìn vẻ mặt nàng cũng đoán được: "Ngươi nói mẹ ta thiếu ngươi mười lượng bạc? Giấy nợ đâu? Có giấy nợ không? Không có giấy nợ thì cút đi."
Mẹ của Bạo Phú sửng sốt, không ngờ thằng ngốc này lại trở nên khôn khéo như vậy: "Các ngươi tính không nhận nợ?"
Ở cái trấn này, cho dù không có giấy nợ, thì cũng không có ai dám thiếu bạc của nàng.
Ô Nhược cười lạnh: "Ngươi lấy giấy nợ tới đi rồi nói."
Tỳ nữ nói: "Mọi người đều biết mẹ của ngươi thiếu mười lượng bạc của phu nhân chúng ta."
Ô Nhược không thèm liếc nàng một cái: "Ta đang nói chuyện với phu nhân các ngươi, một hạ nhân như ngươi xen vào làm gì."
Tỳ nữ hung ác trừng cậu một cái.
"Thằng nhãi ranh này giỏi, lăn lộn bên ngoài mới có mấy năm mà đã lớn gan vậy rồi, dám tính toán chi li với lão nương, xem ra hôm nay lão nương phải dạy cho ngươi một bài học, để ngươi nhớ rõ, cái trấn này ai mới là lớn nhất."
Mẹ của Bạo Phú rút một cây đoản tiên (roi ngắn) từ sau lưng ra, đoản tiên ngưng tụ linh khí màu đen.
Quỷ Bà sợ tới mức sắc mặt càng thêm dữ tợn, vội bảo vệ Ô Nhược ở sau lưng.
Ô Nhược nhướng mày, cậu có thể cảm nhận được mẹ của Bạo Phú là thuật sư nhị giai, chỉ là một nhị giai thì đắc ý nỗi gì.
"Sợ chưa?" Mẹ của Bạo Phú cười đắc ý, lập tức vụt roi qua Ô Nhược.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Bạo Phú = phất nhanh :))) ôi cái mong muốn giàu có này.
Đăng: 27/1/2022