Thích Lệ Phi trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: "Chờ em thông quan trò chơi sẽ biết chân tướng."
Nói cách khác, lúc này Thích Lệ Phi không thể nói gì hơn.
Hạ Nhạc Thiên cũng không thất vọng, ngược lại gật đầu, có chút thấp thỏm bất an nói: "Chân tướng sẽ không quá đáng sợ đấy chứ? Cho em một mũi dự phòng trước đi."
Thích Lệ Phi lại lần nữa im lặng, cau mày nói: "Tôi không xác định chuyện này có đáng sợ với em hay không."
Hạ Nhạc Thiên càng thêm thấp thỏm.
Thích Lệ Phi an ủi: "Không cần lo, mọi chuyện đều có tôi ở đây."
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.
Bởi vì cho dù Thích Lệ Phi có quyền lực lợi hại tới đâu, cũng không hơn được quy tắc trò chơi, dù sao thì người ta cũng kiếm cơm ăn trong trò chơi, phải cố gắng làm việc.
Nhưng nếu nói ra những lời này, sợ là sẽ làm Thích Lệ Phi thương tâm, Hạ Nhạc Thiên thà rằng ngậm miệng không nói, ngược lại dẫn qua đề tài khác, "Vậy kế tiếp anh tính làm gì?"
Thích Lệ Phi nói: "Ở lại nơi này cùng em đến khi trò chơi kết thúc."
Trò chơi kết thúc?
Hạ Nhạc Thiên hơi trầm tư, sau đó cười rộ lên: "Tốt quá."
Đêm xuống, mặc dù đã rời xa biển, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào truyền đến từ nơi xa.
Những người khác đều ngủ say, cũng không biết được Thích Lệ Phi đã đến, Hạ Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: "Vào trong lều trại nghỉ ngơi đi."
Vừa dứt lời, cậu lại có chút hối hận.
Tuy đây là lều cho hai người, nhưng kỳ thật cũng coi như là một không gian phong bế, đây cũng xem như là lần đầu tiên cậu cùng Thích Lệ Phi ở chung trong một không gian, lập tức cảm thấy cả người cứng đờ, khẩn trương không dám thở mạnh.
Thích Lệ Phi cũng nhận ra cậu khác thường, ra vẻ bình tĩnh chui vào, sau đó vỗ vỗ bên cạnh, mời Hạ Nhạc Thiên, nghi hoặc hỏi: "Sao không vào?"
Hạ Nhạc Thiên cũng vội vàng vào theo, không ngừng tẩy não cho mình, không phải chỉ là lần đầu tiên cùng người mình thích ở cùng một không gian nhỏ sao, cũng đâu phải lần đầu tiếp xúc thân mật, sợ cái rắm.
Nhưng nghĩ thì dễ, cậu vẫn nhịn không được khẩn trương lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cả người đều không được tự nhiên, toàn bộ không gian đều tràn ngập hơi thở Thích Lệ Phi, chúng không ngừng xâm chiếm và bao vây cậu.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cuộn người vào chăn, nằm xuống đưa lưng về phía Thích Lệ Phi, "Ngủ!"
Cậu nhắm mắt lại, lỗ tai lại không tự giác vểnh lên nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Thích Lệ Phi đang làm gì?
Chợt, phía sau truyền đến tiếng động, dường như Thích Lệ Phi cũng nằm xuống, đem chăn đắp ngang người, sau đó không nhúc nhích nữa.
Chuẩn bị ngủ rồi sao?
Hạ Nhạc Thiên khẩn trương suy nghĩ, rất muốn xoay người.
Đợi khoảng nửa giờ, phía sau vẫn không có động tĩnh, Hạ Nhạc Thiên mới cẩn thận xoay người, Thích Lệ Phi nhắm hai mắt, lông mi thẳng dài rủ xuống như bóng quạt.
Thích Lệ Phi yên tĩnh ngủ vẫn khiến người khác cảm thấy rất khó gần, mỗi một ngũ quan đều tinh xảo lại rung động lòng người.
Có lẽ thứ sáng tạo ra trò chơi này thật sự là thượng đế, Thích Lệ Phi chính là đứa con cưng mà ngài ấy tỉ mỉ điêu khắc ra.
Cho đến thời điểm này, Hạ Nhạc Thiên vẫn không thể quên được cảnh tượng ở [Công Viên Tử Vong].
Phía sau Thích Lệ Phi là một mảnh tối đen, cái gì cũng không làm, chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt như sắp hòa cùng bóng tối sau lưng.
Chỉ vậy thôi đã dễ dàng trở thành hình ảnh sâu trong trí nhớ mà Hạ Nhạc Thiên không thể xóa nhòa.
Chợt, Thích Lệ Phi mở mắt, con ngươi sâu thẳm không có chút buồn ngủ nào, "Suy nghĩ chuyện gì?"
Hạ Nhạc Thiên hoảng sợ, hình ảnh trong đầu lập tức biến mất không thấy, có chút chột dạ hoảng loạn dời mắt, "Sao anh vẫn chưa ngủ?"
Thích Lệ Phi hứng thú nhìn Hạ Nhạc Thiên, rất tò mò đánh giá vẻ mặt cậu, không chút để ý nói: "Vốn muốn ngủ, nhưng trực giác mách bảo có người đang nhìn lén tôi."
Hạ Nhạc Thiên lập tức trừng Thích Lệ Phi, "Em không có nhìn lén."
Thích Lệ Phi gật đầu, "Em quang minh chính đại nhìn lén, tôi biết."
Hạ Nhạc Thiên: "......"
Thích Lệ Phi chợt ghé sát vào Hạ Nhạc Thiên, hơi thở mang tính xâm lược phả vào chóp mũi cậu, làm cậu khẩn trương đến quên hô hấp.
"Vừa nãy suy nghĩ chuyện gì?" Thích Lệ Phi hỏi.
Hạ Nhạc Thiên đảo mắt: "Suy nghĩ cái gì là cái gì?"
Thích Lệ Phi cười khẽ một tiếng, lại lui trở về.
Hạ Nhạc Thiên bị tiếng cười của Thích Lệ Phi làm cả người không được tự nhiên, "Anh cười cái gì?"
Thích Lệ Phi nói: "Cười gì là cười gì?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức giận dỗi cắn răng, đối phương dám đá lời nói lúc nãy của cậu về.
Thôi thôi.
Cậu vẫn không nên hỏi.
Hạ Nhạc Thiên xoay người cuốn lấy chăn lông, "Em buồn ngủ."
Thích Lệ Phi lại lần nữa cười khẽ, ý tứ không rõ.
Hạ Nhạc Thiên hừ một tiếng xoay người trực tiếp nằm lên người Thích Lệ Phi, hai tay bóp vai hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Anh còn cười!?"
Ánh mắt Thích Lệ Phi chợt trở nên u ám, hơi thở khẽ phập phồng.
Hạ Nhạc Thiên ý thức tư thế này có chút ái muội, sắc mặt có chút đỏ lên, vội bò xuống dưới, lại dùng chăn lông bao bọc thân thể, tỏ vẻ mình đã ngủ.
Thích Lệ Phi chậm rãi cọ qua, thì thầm vào tai Hạ Nhạc Thiên: "Thẹn thùng?"
Hạ Nhạc Thiên: "Biến."
Thích Lệ Phi chậc một tiếng, giúp Hạ Nhạc Thiên đắp kín chăn lông, giọng nói không có chút chế nhạo nào, "Được rồi, không chọc em nữa, ngủ đi, ngày mai sẽ kết thúc."
Hạ Nhạc Thiên khẽ ừ một tiếng.
Thích Lệ Phi nghiêng người, dùng một tay ôm lấy eo Hạ Nhạc Thiên, "Ngủ ngon."
Hạ Nhạc Thiên cũng đáp lại: "Ngủ ngon."
Trên bầu trời đêm lấp lánh vô số ánh sao.
Dưới ánh lửa trại bập bùng, mơ hồ thấy được bóng của người chơi in trên vách lều trại.
Mà Thích Lệ Phi cùng Hạ Nhạc Thiên cứ như vậy ôm nhau ngủ, hình ảnh ngây thơ lại tràn đầy ấm áp.
Loại cảm giác này mỹ diệu khiến người ta mê đắm.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn khắc ghi giây phút này, thẳng đến khi trút hơi thở cuối cùng cũng sẽ không quên.
Không biết khi nào, trời đã sáng.
Hạ Nhạc Thiên mở mắt ra, vừa lúc đối mắt với Thích Lệ Phi.
"Sớm." Thích Lệ Phi mỉm cười.
Hạ Nhạc Thiên ngây người hồi lâu mới đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tối hôm qua Thích Lệ Phi đột nhiên xuất hiện, hai người cùng chui vào lều trại ngủ.
Sau đó......
Hạ Nhạc Thiên cứng đờ, chậm rãi cúi đầu.
Cả người cậu đều sắp trườn lên người Thích Lệ Phi, thảo nào Thích Lệ Phi rõ ràng đã tỉnh lại không ngồi dậy, hóa ra là bị mình quấn không thể động đậy.
Hạ Nhạc Thiên hít một ngụm khí lạnh, vội vàng giơ tay giơ chân tránh khỏi Thích Lệ Phi, tuy trong lòng đã hoảng loạn như nai con nhưng bên ngoài lại bình tĩnh nói: "Sớm."
Thích Lệ Phi gật đầu.
Hai người một trước một sau ra ngoài lều trại, thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Chỉ là bầu không khí có hơi quái dị.
Lúc này đã 6 giờ rưỡi sáng, người chơi khác đã lâu không được ngủ ngon giấc, bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy.
Hạ Nhạc Thiên tìm chỗ ngồi xuống, hỏi Thích Lệ Phi, "Uống nước không?"
Thích Lệ Phi gật đầu, "Uống."
Sau khi vệ sinh cá nhân, Hạ Nhạc Thiên lại móc ra một ít đồ ăn nhiều năng lượng đưa cho Thích Lệ Phi, "Ăn một chút đi."
Hai người ăn xong không bao lâu, những người chơi khác cũng lần lượt tỉnh giấc, vừa chui ra khỏi lều đã chú ý tới Thích Lệ Phi, ai cũng giật mình nghi hoặc.
Hạ Nhạc Thiên tỏ vẻ Thích Lệ Phi đã đến bờ biển vào sáng sớm hôm nay, sau đó lần theo dấu chân mọi người tới đây.
Nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện.
Mấy người vẫn rất kiêng kỵ Thích Lệ Phi, có lẽ là vì nhìn Thích Lệ Phi không dễ ở chung.
Bầu không khí im lặng xấu hổ trôi đi.
Mọi người chia nhau ăn cái gì đó, Phú Nhị Đại không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi Thích Lệ Phi, "Người anh em, anh có biết tình huống bên kia thế nào không?"
Thích Lệ Phi ngẩng đầu, lời ít ý nhiều nói: "Có hai người chơi lên tàu biển chở khách chạy định kỳ."
Hai người?
Lâm Tử Hân vốn không dám bắt chuyện với Thích Lệ Phi, nhưng lúc này lại khó hiểu thốt lên: "Sao chỉ có hai người? Không phải là ba người mới đúng sao?"
Hạ Nhạc Thiên chớp mắt nhìn Thích Lệ Phi, trong lòng cũng rất tò mò.
Thích Lệ Phi nhàn nhạt nói: "Trong đó có một người cắt đứt tứ chi của người chơi khác, cô ta không có cơ hội lên tàu."
Cắt đứt tứ chi?!!!
Mọi người giật mình kinh hô, ai cũng bày ra vẻ khó tin.
Có ý gì? Là ai bị cắt tứ chi?
Ánh mắt Lâm Tử Hân khẽ nhúc nhích, vừa có chút ngoài ý muốn lại vừa cảm thấy hả hê, "Tôi biết ngay tên đó không phải hạng tốt lành gì, cuối cùng hắn vẫn ra tay với Pudding Xoài."
Trong này nhất định có vấn đề gì đó.
Nếu không, dựa vào bản tính của Thạch Phủ Đầu, bất kể thế nào cũng sẽ không ra tay với Pudding Xoài sớm như vậy.
Như muốn xóa bỏ thắc mắc của Hạ Nhạc Thiên, Thích Lệ Phi nhàn nhạt nói: "Thuyền nhỏ càng tới gần tàu biển thì cái giá phải trả cũng càng lớn, mà sau khi lệ quỷ ăn no sẽ rời đi, số lượng quỷ mà bọn họ có thể câu cũng sẽ giảm bớt."
Hạ Nhạc Thiên hiểu ra.
Cậu đã biết rõ toàn bộ quy tắc trò chơi.
Hèn gì trong biển lại có nhiều lệ quỷ như vậy, bởi vì càng tới gần tàu biển thì càng phải cắt nhiều thịt.
Nhưng số lượng lệ quỷ lại cố định, sau khi chúng nó ăn no sẽ rời đi, số lệ quỷ còn dư lại hoàn toàn không đủ để người chơi chạy đến chỗ tàu biển chở khách.
Đây cũng là nguyên nhân khiến người chơi tấn công nhau.
Hạ Nhạc Thiên thấy những người khác vẫn chưa hiểu lắm, liền tỉ mỉ nói ra phân tích của mình, sau khi Lâm Tử Hân nghe xong thì ngây người lẩm bẩm: "Thì ra...... Là vậy."
Cho dù lúc đầu người Thạch Phủ Đầu tấn công không phải cô, thì tới cuối cùng cô vẫn sẽ bị hắn xuống tay, lúc đó ngay cả một cơ hội sống cũng không có.
Không thể không nói, có đôi khi mọi chuyện sẽ phát triển theo một hướng ngoài dự đoán của mọi người.
"Hầy, chỉ sợ cô bé kia thật sự xong đời rồi." Lão Trương nhỏ giọng nói, trên mặt có chút thổn thức.
Dù sao cũng là cô thiếu nữ trẻ tuổi, vốn nên có một tương lai tiền đồ tốt đẹp, cuối cùng lại lưu lạc đến nông nỗi này.
Lâm Tử Hân đưa mắt nhìn lão Trương, cũng không phản ứng kịch liệt như hôm qua.
Cô đã không còn chán ghét Pudding Xoài nữa, ngược lại còn cảm thấy thương hại đối phương, có lẽ là vì hai người đều gặp phải tai ương giống nhau.
Cô và Pudding Xoài, kỳ thật là cùng một loại người.
Chỉ có Thạch Phủ Đầu đáng chết mười phần.
Nhưng may mà...... Hắn ta chết chắc rồi!!!
Thời gian dần dần trôi đi.
Đám người Hạ Nhạc Thiên ngồi ở chỗ này chờ trời tối, lão Trương nằm trên mặt cỏ đánh một ngủ, Phú Nhị Đại ngồi dựa vào thân cây uống rượu vang đỏ, còn Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi thì ngồi ở chỗ khá xa nói chuyện với nhau.
Lúc này thì dù có chậm tiêu tới đâu cũng nhận ra hai người này có quen biết nhau, có lẽ là cùng tổ đội tiến vào trò chơi.
Tuy La Kim Thịnh có ý muốn tiếp xúc với Hạ Nhạc Thiên, nhưng không biết vì sao, mỗi lần tới gần Hạ Nhạc Thiên, hắn đều có cảm giác vô cùng nguy hiểm, cứ như có sinh vật đáng sợ nào đó đang âm thầm nhìn chằm chằm hắn, làm linh hồn của hắn cũng run rẩy theo.
Cũng may loại cảm giác quỷ dị này lại biến mất sau khi rời xa Hạ Nhạc Thiên.
La Kim Thịnh khẽ rùng mình, bắt đầu sinh ra tâm lý sợ hãi đơi với Hạ Nhạc Thiên.
Giữa trưa, mặt trời vốn nên rực rỡ chói mắt bỗng nhiên thay đổi bất thường.
Phía xa xa trở nên âm u, mây đen tụ tập kéo tới che lấp mặt trời, đôi khi xuất hiện tia chớp uốn lượn lập loè, phát ra từng đợt tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đám người Hạ Nhạc Thiên đều đứng lên, vẻ mặt nặng nề nghiêm túc.
Giông bão, không đúng, phải nói là sóng thần sắp đến!
May mà sóng thần sẽ không lan đến đám người đã sớm rời xa bãi biển.
*
Bầu trời trong kết giới âm u mù mịt, mây đen dày đặc che kín không trung, du thuyền trên biển hoàn toàn bị bóng tối nuốt trọn.
Thỉnh thoảng lại có sấm sét hiện lên chiếu sáng mặt biển.
Từng cái đầu người trồi lên mặt biển, biểu tình vừa dữ tợn vừa mang chút sợ hãi không rõ.
Dường như những lệ quỷ này cũng sợ hãi sóng thần.
Chúng nó bơi tới gần con tàu xa hoa, mái tóc dài như rong biển tỏa oán khí như khói độc, càng khiến mặt biển lành lẽo quỷ quyệt.
Mà chiếc du thuyền thật lớn kia lại dần dần trong suốt theo thời gian, hoàn toàn rút đi vẻ ngoài mới tinh láng bóng, trở nên cũ kỹ hủ bại, như bị nước biển ăn mòn mấy trăm năm, lộ ra từng đoạn sắt gãy gỗ mục bên trong.
Từng con lệ quỷ chậm rãi bay lên không trung, cuối cùng rơi xuống boong tàu, chúng nó chậm rãi đi xuống tầng một......
Phần lưng của con tàu thình lình hiện ra một hàng chữ đỏ: [Tàu Biển Tử Vong Chở Khách Chạy Định Kỳ]
Những lệ quỷ này có lẽ vốn là người trên thuyền, vì gặp sóng thần mà tàu biển chìm vào đáy biển, bọn chúng cũng trở thành lệ quỷ trăm năm chưa từng giải thoát.
Sóng thần lại lần nữa dâng lên.
Chúng nó cũng nên trở về tàu biển chở khách chạy định kỳ.
Thạch Phủ Đầu nắm chặt dao phay, đi xuyên qua hành lang mở từng gian phòng, không bỏ sót góc khuất nào, mục đích là vì tìm kiếm Triệu nữ sĩ.
"Ra đây đi, đừng trốn nữa."
"Hiện tại trên thuyền cũng chỉ có tôi và cô, Triệu nữ sĩ, tốt nhất là cô nên hợp tác với tôi."
Thạch Phủ Đầu vừa đi vừa nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát ý, hiển nhiên là định chờ Triệu nữ sĩ ra ngoài sẽ lập tức gϊếŧ chị ta.
Nhưng đáng tiếc là, Triệu nữ sĩ trốn quá kỹ.
Đi không được bao lâu, hành lang sạch sẽ trơn bóng bỗng nhiên biến sắc, nháy mắt trở nên rách nát hôi hám, mỗi một chỗ đều phủ kín rêu xanh.
Cứ như đã ngâm trong biển rất rất lâu.
Thạch Phủ Đầu giật mình hoảng sợ, sự biến hóa không rõ này làm hắn bất an, nắm chặt dao phay đề phòng nhìn chung quanh.
Chuyện gì vậy?!!
Hắn thử bình tĩnh lại, nhưng sợ hãi vẫn lấn át đầu óc, bởi vì cuối hành lang đột ngột xuất hiện một cái bóng đen, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
"Ai?!! Mày là ai?!!!" Thạch Phủ Đầu lạnh giọng kêu lên.
Bóng đen vẫn không động đậy.
Đúng lúc này, đèn trên hành lang nháy mắt vụt tắt, duỗi tay không thấy năm ngón.
Thạch Phủ Đầu sợ tới mức hét to, cầm dao phay liều mạng chém lung tung, "A a a a chém chết mày!"
Đèn lại sáng.
Thạch Phủ Đầu vặn vẹo hoảng sợ nhìn phía cuối hành lang.
Không biết khi nào bóng đen kia đã đến gần đây, cả người toát ra vẻ khủng bố.
Thạch Phủ Đầu tê cả da đầu, run giọng nói: "Mày rốt cuộc là ai? Sao lại đứng ở chỗ đó!?!"
"Nói chuyện đi! Mày là đứa nào......"
Đèn lại tối sầm.
Thạch Phủ Đầu hoảng loạn a một tiếng, dựa lưng vào vách tường, điên cuồng quơ dao phay.
Đèn lại sáng.
Lúc này, bóng đen kia đã xuất hiện trước mặt Thạch Phủ Đầu, một gương mặt trắng xanh sưng phù sắp dán lên mặt hắn.
Thạch Phủ Đầu trừng lớn mắt, phát ra tiếng hét thảm thiết, "Quỷ!!!!"
Đèn lại tắt.
Hành lang truyền đến tiếng nhai kẽo kẹt kẽo kẹt như đang ăn thịt.
*