Jerry đè nén kích động, nói với Ám Dạ: "Đúng rồi, anh có thấy người chơi khác không? Bọn họ đều còn sống đúng không?"
Ám Dạ nói: "Tôi cũng không biết, anh có thể thử liên hệ với bọn họ xem."
Jerry nói: "Nếu liên hệ được thì tôi đã sớm liên hệ rồi, Kênh đội không có ai trả lời tôi."
Cho nên hắn mới cảm thấy...... Mọi người có lẽ đều đã chết!
Ám Dạ săn sóc đưa ra đề nghị: "Có lẽ là do anh không dùng đúng cách, anh thử liên lạc với người chơi khác qua group chat xem."
Jerry nghe vậy thì sửng sốt, "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra biện pháp này nhỉ."
Nhưng ngay sau đó hắn lại chần chừ: "Nhưng mà, nhưng mà Trưởng Phòng là lệ quỷ ——"
"Vậy anh có biết mười lăm thành viên kia đều là lệ quỷ hay không? Anh nghĩ lại đi, trong tình huống này thì hai cô gái trong đội sẽ gặp nguy hiểm......" Ám Dạ lại đưa ra một tin tức đáng sợ.
Jerry nháy mắt khiếp sợ đến vặn vẹo, "Sao, sao có thể?!!"
Mười lăm thành viên kia đều là quỷ?!!
Vì gia tăng mức độ đáng tin, Ám Dạ lại tiếp tục cười nói: "Bằng không anh nghĩ phân đoạn kể chuyện xưa lúc trước để làm gì?"
"Anh có ý gì?" Jerry bắt đầu cảm thấy bất an, thậm chí là sợ hãi.
Ám Dạ ghé sát vào, gương mặt đào hoa khiến người khác dễ sinh lòng hảo cảm lại bị nụ cười quái dị phá hủy không còn sót lại chút gì, hắn gằn giọng: "Những con quỷ trong câu chuyện xưa kia đều là thật, anh có chú ý tới người kể chuyện Bóng Quỷ hay không, kẻ đó không có bóng dáng......"
Jerry không nhịn được rùng mình, càng thêm sợ hãi nói: "Vậy, vậy thì sao...."
Ám Dạ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jerry, thong thả vỗ vài cái, tươi cười, "Vậy nên trò chơi trốn tìm lần này, quỷ thật sự chính là mười lăm con quỷ kia, anh nói xem, nếu chúng tìm được Trái Kiwi và Hàn Mai Mai, kết cục sẽ là cái gì?"
Jerry luống cuống, theo bản năng hỏi: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Ám Dạ nói: "Rất đơn giản, anh có thể thông qua phần mềm này để trò chuyện riêng với Trái Kiwi, hỏi cô ấy đang ở đâu, dù sao thì cô ấy dễ lừa nhất, cũng dễ xảy ra chuyện nhất."
Jerry hoang mang lo sợ gật đầu, chạy nhanh móc điện thoại ra gửi tin cho Trái Kiwi: [Trái Kiwi, cô ở đâu vậy? Tôi có hơi lo lắng cho cô, mau nói cho tôi biết vị trí của cô đi, tôi qua đó tìm cô.]
Qua năm phút, Trái Kiwi vẫn không trả lời tin nhắn, tim Jerry nháy mắt trầm xuống, "Không đâu, hai người nhất định còn sống."
Ám Dạ không ngoài ý muốn chút nào, chỉ tiếc nuối nói: "Hiện tại xem ra tôi chỉ có thể hợp tác với anh rồi."
Jerry tâm loạn như ma, trợn to mắt: "Làm sao hợp tác?"
"Chúng ta có thể làm một thí nghiệm rất thú vị......" Giọng nói của Ám Dạ trở nên mờ ám, trong hành lang âm u, hắn nở nụ cười tươi rói.
Jerry đột nhiên cảm nhận được một tia bất an, theo bản năng lui ra sau, "Anh, anh muốn làm gì?"
Ám Dạ nói: "Tốt nhất là anh nên chạy trốn ngay lập tức, mà không phải đứng ở đó hỏi tôi muốn làm gì......"
Jerry nghe vậy, lúc này mới ý thức được mình ngu xuẩn, vội vàng quay đầu chạy trốn, nhưng không chạy được vài bước liền cảm thấy hai chân đau đớn, rắc một tiếng, xương cốt hoàn toàn đứt gãy.
Hắn ngã nhào trên mặt đất, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Ám Dạ không nhanh không chậm bước lại gần, móc ra một thanh đao điêu khắc hoa văn tinh mỹ mà thần bí, cười tủm tỉm moi xương bánh chè của Jerry ra ngoài.
Jerry đau đớn gào lên, "Tôi làm sai chuyện gì, sao anh lại đối xử với tôi như vậy!?"
Ám Dạ thở dài: "Muốn trách thì trách anh ngu ngốc."
Hắn vừa nói vừa thẳng tay chặt đứt hai tay của Jerry, "Làm vậy anh sẽ không có biện pháp dùng Không Gian Bao Vây để tự cứu."
Jerry vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, liều mạng chống eo lùi ra sau, nỗi khiếp sợ bao phủ tâm trí làm hắn run rẩy không ngừng, nước mắt cũng rớt xuống, cầu xin: "Cầu xin anh, đừng gϊếŧ tôi."
"Đừng mà, cầu xin anh."
"Tôi, tôi nguyện ý dùng tất cả đạo cụ để đổi lấy cơ hội sống sót, cầu, cầu xin anh buông tha cho tôi."
Jerry liều mạng dập đầu, khát vọng sống làm làm hắn từ bỏ tôn nghiêm, chỉ hy vọng Ám Dạ có thể hồi tâm chuyển ý.
Biểu cảm của Ám Dạ dần dần trở nên điên cuồng, giọng nói vô cùng hưởng thụ: "Quá mỹ diệu, hơi tuyệt vọng cùng sợ hãi thật sự làm người say mê."
Jerry hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Cuối cùng Jerry cũng hiểu rõ, hành động vừa rồi của mình sẽ chỉ khiến Ám Dạ cảm thấy hưng phấn và hưởng thụ.
Hắn căn bản sẽ không bỏ qua cho mình!!!!!
Sau khi ý thức được điểm này, Jerry không xin tha nữa, ngược lại dùng căm hận nhìn chằm chằm Ám Dạ, nguyền rủa: "Mày sẽ không được chết tử tế!!!!"
Ám Dạ càng thêm say mê, than thở: "Lời nói động lòng người đến cỡ nào, luôn làm tôi kích động hơn một chút."
Hắn cười càng thêm dịu dàng, nhìn Jerry: "Nào nào, chúng ta bắt đầu làm chuyện vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa thú vị đi."
"Mày sẽ không được chết tử tế, mày nhất định sẽ xuống địa ngục!" Jerry vặn vẹo thân thể, gào thét.
Bởi vì mất đi hai tay, hắn giống cá bị ném lên bờ, có giãy giụa cỡ nào cũng không thể di chuyển.
Tuy hai chân vẫn còn...
Nhưng xương bánh chè mấu chốt nhất lại bị moi ra.
Hai chân của hắn hoàn toàn trở thành vật trang trí nặng nề, theo thân thể giãy giụa mà không ngừng chà xát.
Mỗi lần hai chân đập lên trên sàn nhà đều phát ra âm thanh bang bang khiến người khác tê cả da đầu.
Nhưng Ám Dạ hoàn toàn không ngăn lại, mà là túm tóc Jerry đi về phía trước, trên sàn nhà vẽ ra một vết máu thật dài.
Tiếng mắng chửi của Jerry vẫn còn tiếp tục, cùng với giọng cười phấn khích của Ám Dạ quanh quẩn bên ngoài hành lang.
Mười phút sau.
Một bóng người chợt xuất hiện, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cánh tay bị đứt trên sàn nhà, nhịn không được nuốt nước miếng, nhìn xung quanh một vòng rồi nhanh chóng cầm lấy giấu vào ngăn tủ.
Trước khi trò chơi kết thúc, lệ quỷ vẫn còn bị quy tắc hạn chế.
Ngay sau đó, bóng người kia bắt đầu lần theo vết máu, không bao lâu đã gặp Ám Dạ cùng Jerry ở phía trước.
Ám Dạ ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn bóng người đứng dưới ánh đèn nhìn không rõ gương mặt, "Có người tới."
Jerry theo bản năng quay đầu, trừng to mắt cẩn thận phân biệt bóng người kia, tuy vẫn không rõ lắm, nhưng hắn vẫn liều mạng lớn tiếng kêu cứu: "Cứu tôi với!!!"
Thanh âm gần như xuyên thấu vách tường, biểu cảm trên mặt từ tuyệt vọng biến thành kích động và mừng như điên.
Người kia chậm rãi tới gần.
Ám Dạ chợt ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Jerry dùng sức vặn một cái, Jerry đột nhiên im bặt, hé miệng không thể khép lại được, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô vô nghĩa, vội vàng lại khủng hoảng.
Ám Dạ trở tay dùng chủy thủ cắt đứt lưỡi Jerry, ghé sát vào nói: "Nhiệm vụ của anh kết thúc."
Jerry đau đớn vặn vẹo thân thể, hy vọng duy nhất đều ký thác lên bóng người không ngừng tới gần kia.
Nước mắt nước mũi bao phủ cả gương mặt.
Cứu tôi với.
Cầu xin anh, cứu tôi!
Jerry phát ra tiếng a a a a thảm thiết.
Bóng người càng đi càng gần, cuối cùng lộ ra khuôn mặt bình thường tái nhợt, là thành viên đã kể chuyện Quỷ Ảnh kia.
Ánh mắt Quỷ Ảnh gắt gao dính vào người Jerry, cổ họng trượt lên trượt xuống nuốt nước miếng.
Jerry hoảng sợ trừng lớn mắt.
Ám Dạ nói là thật!
Dưới ánh đèn, hắn ta lại không có bóng dáng, nó thật sự là quỷ!
Con ngươi Jerry tối sầm tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy?!!!
"Đây là chuyện gì?" Quỷ Ảnh gian nan dời mắt khỏi người Jerry, nhìn qua Ám Dạ: "Anh không sợ bị quy tắc trừng phạt sao?"
Ám Dạ cười tủm tỉm nói: "Anh xem, hiện tại không phải vẫn rất sao."
Quỷ Ảnh không chớp mắt nhìn chằm chằm Ám Dạ, chậm rãi lộ ra nụ cười quỷ dị, "Hóa ra, anh cũng giống hắn ta, đều là người sống......"
Ánh mắt nó lại lần nữa trở nên tham lam hơn.
Ám Dạ không tắt nụ cười, cho dù bị lệ quỷ nhìn chằm chằm vẫn không chút nao núng, ngược lại cười tủm tỉm hỏi: "Vậy anh có muốn hợp tác với tôi hay không?"
Hợp tác?
Vẻ mặt lệ quỷ trở nên quái lạ, "Anh muốn hợp tác với quỷ?"
Nó dĩ nhiên là định cự tuyệt.
Không một con quỷ nào có thể vi phạm quy tắc trò chơi.
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng xanh lục không biết từ đâu chui ra tiến vào mắt nó, chỉ lướt qua trong giây lát.
Mà Ám Dạ giống như không nhìn thấy tia sáng kia, vẫn đang cười híp mắt chờ nó hồi đáp, "Thế nào, nghĩ kỹ rồi chứ?"
Quỷ Ảnh cười khặc khặc nói: "Được thôi...... anh muốn hợp tác như thế nào?"
Ám Dạ ghé lại gần, thấp giọng nói chuyện với nó.
Jerry căn bản không nghe được hai người đang nói cái gì, hắn vặn vẹo cơ thể đẫm máu, muốn cố gắng thoát khỏi địa phương đáng sợ này.
Rời xa Quỷ Ảnh, còn có tên biếи ŧɦái Ám Dạ kia!!
*
Bên kia.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên có cảm giác tâm hoảng ý loạn, nhưng lại phát hiện không có bất kỳ vấn đề gì, sau khi tự hỏi vài giây thì quyết định liên lạc với Hàn Mai Mai.
[Chỗ cô thế nào?]
Hàn Mai Mai trả lời rất nhanh: [Tất cả đều ổn, làm sao vậy?]
Hạ Nhạc Thiên chần chừ vài giây, gõ chữ: [Tôi có chút không yên lòng, có phải Ám Dạ đang âm thầm giở trò quỷ hay không?]
Đây là đáp án duy nhất mà Hạ Nhạc Thiên có thể nghĩ đến.
Tuy rằng lâu đài cổ có mười lăm lệ quỷ, nhưng càng nhiều thì ngược lại chúng nó càng bị quy tắc hạn chế, bằng không sẽ khiến trò chơi cân bằng.
Nhưng mà, Hạ Nhạc Thiên không biết Ám Dạ đang định làm cái gì.
Hàn Mai Mai ngẫm nghĩ, gõ chữ: [Hiện tại thân phận của cậu là lệ quỷ, tuyệt đối không thể gặp Ám Dạ, nhưng không có nghĩa là tôi không thể.]
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, hỏi Hàn Mai Mai: [Cô muốn đi tìm Ám Dạ?]
Hàn Mai Mai hít sâu hơi thở, gõ chữ: [Phải, đây là biện pháp duy nhất, quan trọng nhất là, cho dù tôi không đánh thắng Ám Dạ, nhưng cũng tuyệt đối có thể đánh hắn không thể phản kháng.]
Hàn Mai Mai trước nay đều không phải người tự tin mù quáng.
Lúc trước ở khách sạn Hạ Nhạc Thiên cũng đã mịt mờ nhận ra sức mạnh của Hàn Mai Mai, cô còn mạnh hơn một ít người biết võ.
Cô cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình.
Nhưng mà điều khiến Hạ Nhạc Thiên do dự chính là, nếu như vậy, kế hoạch của hai người rất có thể xuất hiện biến cố.
Hạ Nhạc Thiên không thể cứ luôn làm quỷ, nhưng nhân vật quỷ lại không thể để Trái Kiwi đảm đương......
Tin nhắn từ Hàn Mai Mai lại gửi đến: [Cho tôi nửa giờ, nếu tôi không giải quyết được Ám Dạ, tôi sẽ trở lại lầu 3 đổi thân phận với cậu.]
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, đưa ra một biện pháp khác: [Chúng ta đổi thân phận, cô sắm vai quỷ, ở lại căn phòng đó, tôi sẽ tìm được Ám Dạ trong vòng nửa giờ.]
Hàn Mai Mai nhíu mi, đang định cự tuyệt thì Hạ Nhạc Thiên lại gửi tin nhắn đến: [Chúng ta cần phải đổi thân phận ngay lập tức, thời gian đã qua ba giờ, tôi còn không bắt được ai thì có khả năng trò chơi sẽ phán định tôi gian lận.]
Hàn Mai Mai vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Bởi vì lý do của Vương Tiểu Minh quá đầy đủ, cô không còn lý do cự tuyệt, chỉ có thể lạnh mặt trả lời: [Được.]
Hạ Nhạc Thiên thấy thế nhanh chóng thu hồi di động đi thẳng lên lầu 3.
*****