Hạ Nhạc Thiên vẫn đưa tay ngăn cản Hàn Mai Mai, "Chúng ta chắc chắn sẽ vào, nhưng không thể tùy tiện vào, cô có hiểu không?"
Trước nay Hàn Mai Mai đều không phải người xúc động, nhiều năm huấn luyện và thực chiến khiến cô dù nhìn thấy chiến hữu chết ngay trước mắt, cũng có thể duy trì bình tĩnh.
Nhưng Trái Kiwi không giống.
Lính đặc công tham gia bộ môn đặc biệt này, tất cả đều sẵn sàng chết bất kỳ lúc nào.
Mỗi một ngày, bọn họ đều nói tạm biệt nhau, tránh trường hợp bất ngờ tử vong sẽ không kịp dặn dò hậu sự.
Mà Trái Kiwi...... cô ấy thì khác.
"Hiện tại thân phận của Trái Kiwi là quỷ, cô ấy có tỉ lệ an toàn rất cao, sẽ không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng." Hạ Nhạc Thiên lại đưa ra một lý do.
Hàn Mai Mai buộc chính mình bình tĩnh lại, "Vương Tiểu Minh, cậu buông tay đi."
Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới chậm rãi buông ra, xoay người đi vào trong phòng, Hàn Mai Mai theo sát phía sau.
Trong phòng sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau.
Nhưng trong chớp mắt thôi Hàn Mai Mai đã chú ý tới cánh cửa phòng tắm đang nửa mở, trước khi đi, cô nhớ rõ nó đã được đóng lại.
Hai người nhẹ nhàng đi tới phòng tắm.
Hàn Mai Mai chậm rãi đẩy cánh cửa đang khép hờ, lúc cô nhìn thấy Trái Kiwi đang ngồi trong bồn tắm, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh bỗng chốc co rụt lại, mang theo vẻ khiếp sợ không thể tin tưởng.
Hốc mắt Trái Kiwi —— trống rỗng, trên nền gạch trắng dính đầy vết máu, còn có một ít khối bầy nhầy nát như thịt vụn, nhìn ghê cả người.
Hàn Mai Mai không thể hình dung tâm trạng của cô lúc này là thế nào.
Cô thậm chí không thể suy nghĩ, đầu óc trống rỗng ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Trái Kiwi...
Trong hai mươi phút ngắn ngủi cô rời đi, rốt cuộc chỗ Trái Kiwi đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Nhạc Thiên thấy cảnh tượng này cũng vô cùng khiếp sợ.
Hạ Nhạc Thiên thực mau lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy đến cạnh Trái Kiwi, đồng thời mở miệng nói: "Trái Kiwi, cô ——"
Cậu ngập ngừng, ánh mắt hoảng hốt, đột nhiên không nói nên lời.
Lỗ tai Trái Kiwi đọng lại vết máu, trên tay đầy máu tươi, đặc biệt là móng tay, còn dính chút gì đó giống như thịt.
Mà một tay khác đang nắm chặt que sắt nhỏ, phát ngốc ngồi ở chỗ đó, không nghe được cũng không thấy được.
Trong chớp mắt Hạ Nhạc Thiên đã ý thức được —— Có lẽ Trái Kiwi đã tự mình móc hai mắt, còn thuận tiện hủy luôn thính lực của cô.
Lúc này Hàn Mai Mai đã phục hồi tinh thần, ngây ngốc nhìn Trái Kiwi chỉ cách mình vài bước chân, mỗi một bước đều cảm thấy nặng ngàn cân, làm bước chân của cô nặng nề gian nan.
"Cô ấy móc hai mắt của mình, cũng phá hủy màng tai." Hạ Nhạc Thiên quay đầu, biểu tình phức tạp nói với Hàn Mai Mai: "Nên cô ấy không biết chúng ta đã trở lại."
Cơ thể Hàn Mai Mai khẽ run lên, đầu ngón tay trở nên lạnh băng, không thể tin mà lẩm bẩm: "Không có khả năng......"
Cô chỉ rời đi không đến hai mươi phút.
Sao Trái Kiwi lại, lại có thể thành ra như vậy ......
Trong khoảnh khắc, hối hận cùng tự trách bao phủ trái tim Hàn Mai Mai, cô bước từng bước đến cạnh bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống.
"Trái Kiwi...... Tôi về rồi."
"Là tôi đây."
"Hàn Mai Mai đã trở lại."
Trái Kiwi vẫn ngơ ngác ngồi ở đó, đắm chìm trong thế giới tối đen tĩnh mịch.
Cổ họng Hàn Mai Mai nghẹn lại, không muốn bại lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt Hạ Nhạc Thiên, cô cắn răng nhắm chặt hai mắt, đem tất cả cảm xúc gắt gao chặn lại dưới đáy lòng, âm thanh khàn khàn nói: "Là tôi sai, tôi quá tự đại."
Sai lầm cho rằng chỉ cần trở thành [Quỷ], người chơi sẽ an toàn, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Nhưng hiện thực lại hung hăng cho Hàn Mai Mai một cái tát vang dội, làm trái tim cô như bị nhìn một bàn tay vô hình gắt gao siết chặt.
Chợt, Trái Kiwi khẽ run lên, như cảm giác được cái gì, theo bản năng quay đầu, có chút chần chờ hỏi: "Hàn Mai Mai, là chị sao......"
Hàn Mai Mai lập tức cầm tay Trái Kiwi tay, "Là chị, chị đã trở về."
Hàn Mai Mai thậm chí không dám dùng sức, sợ làm Trái Kiwi đang yếu ớt như pha lê vỡ thành từng mảnh, chỉ có thể dùng lòng bàn tay ấm áp lòng bao lấy hai tay lạnh lẽo của Trái Kiwi.
Trái Kiwi cảm thụ được tia ấm áp, cùng với động tác nhẹ nhàng cẩn thận, gương mặt vốn đang trống rỗng dại ra chợt mỉm cười, "Chị đã về rồi...... Đúng rồi, Vương Tiểu Minh đâu, cậu ấy có khỏe không?"
"A, còn chị, chị có bị thương không?" Giọng nói Trái Kiwi chợt trở nên vội vàng, cẩn thận vuốt tay Hàn Mai Mai.
Cảm xúc mà Hàn Mai Mai vất vả lắm mới ngăn chặn được trong nháy mắt bùng nổ, cô quay đầu đi như muốn che dấu hốc mắt ướŧ áŧ.
Trái Kiwi không hề nhắc đến thương tích của mình, ngược lại trước tiên quan tâm an toàn của người chơi khác.
Có lẽ chính điểm này đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong tim Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai chợt ôm chặt lấy Trái Kiwi, lẩm bẩm nhắc lại: "Thật xin lỗi, là chị không bảo vệ tốt cho em."
Trái Kiwi nghe không thấy cũng nhìn không thấy, gương mặt tái nhợt càng trở nên nóng nảy hơn, "Chị làm sao vậy? Hàn Mai Mai, có phải chị bị thương hay không."
"Chị mau nói cho em biết."
Trái Kiwi nói tới đây chợt khựng lại, sau đó mới nhẹ giọng nói: "A, em quên mất em không nghe được nữa."
Thảo nào...
Thảo nào Hàn Mai Mai vẫn luôn không nói chuyện.
"Nếu chị không bị thương thì dùng tay gõ ba cái." Trái Kiwi nhanh chóng nghĩ ra cách câu thông, nhẹ nhàng đẩy đẩy Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai lập tức gõ ba lần.
Lúc này Trái Kiwi mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng điều này lại khiến tim Hàn Mai Mai đau như đao cắt.
Hạ Nhạc Thiên chợt vươn tay, chậm rãi vươn đến trước mặt hai người, "Sinh cơ hoàn, cho cô ấy ăn đi."
Hàn Mai Mai chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, hơi hơi gật đầu, như đang nói lời cảm tạ.
Hàn Mai Mai đem sinh cơ hoàn đặt trong tay Trái Kiwi, sau đó lại lo lắng Trái Kiwi không rõ đây là cái gì, bèn trực tiếp đem sinh cơ hoàn đút vào miệng Trái Kiwi.
Nhưng mà Trái Kiwi lại sửng sốt, bỗng nhiên nói: "Hàn Mai Mai, đây là sinh cơ hoàn sao? Đúng thì dùng ngón tay gõ ba lần cho em biết."
Hàn Mai Mai lập tức gõ ba lần, sau đó đẩy đẩy tay Trái Kiwi tay, thúc giục cô mau nuốt xuống.
Trái Kiwi lại cúi đầu, thật lâu không nói.
Sinh cơ hoàn bị cô gắt gao nắm trong lòng bàn tay, thật lâu sau, cô mới mở miệng chậm rãi nói: "Em không muốn ăn sinh cơ hoàn."
Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc thiên đều sửng sốt.
Có lẽ đã đoán được Hàn Mai Mai suy nghĩ cái gì, Trái Kiwi chậm rãi ngẩng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng, rồi lại mang theo kiên định, "Lúc em đợi chị trở về, em vẫn luôn suy nghĩ, em có thể vì hai người làm cái gì."
"Em không muốn trở thành gánh nặng của hai người, tuy rằng em biết Hàn Mai Mai và Vương Tiểu Minh đều rất lợi hại, nhất định không cần đến em."
Trái Kiwi nói tới đây, cảm xúc lại hạ xuống, "Nhưng em rất khổ sở vì em vô dụng không thể giúp được gì, nhưng lúc này thì khác."
Trái Kiwi gắt gao nắm tay Hàn Mai Mai, "Em hiện tại nghe không thấy cũng nhìn không thấy, nói cách khác, trừ khi em ăn sinh cơ hoàn khôi phục thị lực, nếu không sẽ không có bất kỳ lệ quỷ nào có thể cướp đi thân phận [Quỷ] từ tay em."
Ba người hoàn toàn có thể thuận lợi chờ đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc.
Thậm chí nếu nhìn từ một góc độ khác, Trái Kiwi nhìn như yếu nhất lúc này chính là vô địch.
Hàn Mai Mai á khẩu không trả lời được.
Bởi vì Trái Kiwi nói làm bọn họ không thể phản bác, nhưng dù vậy, Hàn Mai Mai vẫn không muốn nhìn Trái Kiwi chịu đựng thương tích như vậy đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc.
Ánh mắt Hàn Mai Mai chớp động, thực nhanh có quyết định.
Cô có thể cùng Trái Kiwi trao đổi thân phận [Quỷ], lại tự mình hủy đi hai mắt và lỗ tai của mình.
Nếu Trái Kiwi không tính toán ăn sinh cơ hoàn, Hàn Mai Mai cũng chỉ có thể ép buộc Trái Kiwi nuốt xuống.
Trái Kiwi cầm chặt sinh cơ hoàn, nhẹ giọng cầu xin, "Hàn Mai Mai, cầu xin chị, để em vì hai người làm chút gì đi."
"Dù sao sau khi trò chơi kết thúc, em có thể ăn sinh cơ hoàn khôi phục vết thương, vẫn sẽ giống như trước đây không có chuyện gì cả."
"Chị ơi......"
Trái Kiwi cả người run rẩy, cổ họng phát ra tiếng khóc rách nát, Hàn Mai Mai nghe vậy thì càng thêm trầm mặc, nửa ngày cũng không thể nói gì.
Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía Hàn Mai Mai, có chút phức tạp nói: "Cự tuyệt một người có lòng hy sinh càng khiến họ đau hơn cả vết thương trên người."
Hàn Mai Mai mím chặt môi, nhưng vẫn nói: "Tôi hiểu, tôi chỉ là...... Cảm thấy tự trách."
"Không ai hiểu bị thương là cảm giác gì hơn tôi, tôi chỉ muốn đổi thân phận với cô ấy, thay cô ấy nhận lấy hết thảy chuyện này." Hàn Mai Mai thấp giọng nói, ánh mắt lạnh băng lóe lên vẻ thống khổ.
Hạ Nhạc Thiên im một chút, nói: "Tôi không cho rằng đây là cái ý kiến hay, khi cô mất đi sức chiến đấu, chỉ làm tỉ lệ sống sót của Trái Kiwi trở nên thấp hơn."
"Nhưng hiện tại, tôi và cô đều có thể cùng nhau bảo vệ Trái Kiwi, thẳng đến khi vũ hội mặt nạ kết thúc."
Hàn Mai Mai im lặng chần chừ.
"Hàn Mai Mai, để em vì hai người làm chút gì đi." Gương mặt Trái Kiwi tái nhợt, bướng bỉnh lặp lại những lời này.
Hàn Mai Mai vô lực nhắm mắt, nhẹ nhàng véo má Trái Kiwi, lại gõ ba lần lên mu bàn tay cô.
Trái Kiwi hơi ngẩn ra, do dự hỏi: "Chị đồng ý?"
Hàn Mai Mai lại gõ ba lần.
Trái Kiwi vô cùng kích động, nắm chặt tay Hàn Mai Mai, "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Cô nhắc đi nhắc lại ba chữ này, ngay sau đó lại vội hỏi: "Vậy Vương Tiểu Minh đâu, cậu thế nào? Đúng rồi, Jerry đâu, hắn còn, còn sống sao?"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Trái Kiwi không tự chủ nhẹ đi rất nhiều, hiển nhiên trong lòng cô đã có đáp án.
Vấn đề của Trái Kiwi quá nhiều, trong giây lát Hàn Mai Mai không biết nên trả lời như thế nào.
Hạ Nhạc Thiên thấy thế thì nhắc nhở: "Cô có thể viết chữ vào lòng bàn tay cô ấy, tuy rằng chậm chút, nhưng ít nhất có thể giao lưu."
Hàn Mai Mai bừng tỉnh, lúc này mới phản ứng lại, dùng đầu ngón tay chậm rãi viết vào tay Trái Kiwi: [Chỗ chị có thuốc giảm đau, em ăn mấy viên được không?]
Trái Kiwi lập tức cảnh giác, "Chị nói thuốc giảm đau là sinh cơ hoàn sao?"
Hàn Mai Mai: "......"
Hạ Nhạc Thiên nghẹn một chút, bất đắc dĩ nói: "Để cô ấy ra khỏi bồn tắm trước đã, sau đó chúng ta lại xử lý miệng vết thương cho cô ấy."
Hàn Mai Mai gật gật đầu, viết vào lòng bàn tay Trái Kiwi: [Vương Tiểu Minh ở bên cạnh, chị đỡ em ra phòng khách, nơi này quá lạnh.]
Hàn Mai Mai đơn giản hoá câu chữ, chỉ cần có thể biểu đạt nội dung rõ ràng là được.
Trái Kiwi gật gật đầu, theo bản năng vươn hai tay mò mẫm xung quanh.
Ngay sau đó, Hàn Mai Mai và Hạ Nhạc Thiên lập tức tiến lên nâng Trái Kiwi từ trong phòng tắm ra ngoài.
Trái Kiwi theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, "Vương Tiểu Minh sao?"
Hạ Nhạc Thiên cũng học Hàn Mai Mai, gõ ba lần.
Trái Kiwi lập tức nở nụ cười, nói: "Cậu không có việc gì là tốt rồi, tôi rất lo lắng cho cậu và Hàn Mai Mai."
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được bị nụ cười chân thành của Trái Kiwi cảm nhiễm, chợt ý thức được vì sao Hàn Mai Mai lại vì Trái Kiwi mà mất đi bình tĩnh.
Trên thế giới này, luôn có một ít điều tốt đẹp, khiến người khác không tiếc hết thảy bảo vệ.
***