[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 289

Hạ Nhạc Thiên trầm tư vài giây, cuối cùng ngẩng đầu hỏi Hồng Mạo Tử, "Câu hỏi của tôi là, bí mật sâu trong lòng mà anh sợ hãi nhất là gì?"

Hồng Mạo Tử vẫn luôn cúi đầu nhiên hoảng sợ ngẩng phắt lên, khiến Trái Kiwi ngồi cách khá xa cũng bị làm hoảng sợ.

"Cậu, quả nhiên cậu đã biết cái gì đó, đúng không?" Hồng Mạo Tử run rẩy nói.

Sắc mặt ba người Trần Lập Siêu cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Bên kia.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm Hồng Mạo Tử, thúc giục: "Xin trả lời vấn đề của tôi."

Con ngươi Hồng Mạo Tử co rút, hắn không muốn trả lời vấn đề này một chút nào.

"Không trả lời? Ý anh là nhận thua?" Hạ Nhạc Thiên nhướng mày hỏi.

Vẻ mặt Hồng Mạo Tử căng thẳng, vội vàng nói: "Không, tôi không thua, tôi có thể trả lời vấn đề này."

"Bí mật mà tôi sợ hãi nhất là......" Dường như hắn nhớ tới chuyện gì rất kinh khủng, run rẩy nói: "Vào buổi sáng thứ hai lúc 8 giờ... Tôi đã gϊếŧ chết một người."


Trần Lập Siêu và Cao Tiểu Mỹ, thậm chí là nam tây trang, tất cả đều lộ ra vẻ mặt phức tạp khϊếp sợ.

Trong lòng Cao Tiểu Mỹ rất bất an.

Nhưng lại không biết tại sao lại như vậy...

Hồng Mạo Tử nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Được chưa? Tôi đã trả lời xong rồi."

Hạ Nhạc Thiên có được đáp án thì gật đầu, nói: "Đương nhiên, chúng ta có thể tiếp tục vòng chơi tiếp theo."

Cao Tiểu Mỹ muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng.

Bắt đầu từ giây phút này, không khí trở nên vô cùng áp lực, chân mày mỗi người đều cau chặt.

Trong lúc này, thời gian mà Phương Tiểu Bắc rời đi đã qua tám phút.

Vòng chơi này vẫn là từ Hàn Mai Mai bắt đầu, vận may của cô không tốt cũng không xấu, lắc ra [4 điểm].

Người thứ hai lắc xúc xắc là Trần Lập Siêu, lúc này có lẽ vận may của hắn đã dùng hết, lắc ra [2 điểm].


Nếu những người khác không lắc ra điểm thấp nhất, vậy hắn sẽ trở thành kẻ thua cuộc trong vòng chơi này.

Trần Lập Siêu siết chặt nắm đấm, không thể tin này mình lại xui xẻo như vậy.

Giờ hắn chỉ có thể đem hy vọng đặt lên các thành viên trong nhóm, chỉ có như vậy mới có thể miễn lựa chọn sự thật hay thử thách.

Nam tây trang lắc ra [5 điểm], sắc mặt Trần Lập Siêu trở nên hòa hoãn hơn nhiều.

Kế tiếp là Hồng Mạo Tử, hắn lắc ra [3 điểm], sau đó là Cao Tiểu Mỹ, cô ta lắc ra [1 điểm].

Sắc mặt Cao Tiểu Mỹ lập tức trắng bệch, nhưng trong lòng vẫn có chút an ủi vì số điểm cao nhất hiện tại vẫn do thành viên trong nhóm là Mê Luyến lắc ra.

Cho nên cô vẫn coi như an toàn.

Nếu Phương Tiểu Bắc còn ở đây......

Cao Tiểu Mỹ nhịn không được liên tục nhìn ra cửa, rồi lại thất vọng quay đầu.


Kế tiếp đến lượt Hạ Nhạc Thiên, khi cậu cầm lấy ống xúc xắc ống, tất cả mọi người đều không tự giác trở nên khẩn trương.

Liên tiếp ba lần đều cực kỳ may mắn, chuyện này vốn không bình thường.

Ai mà biết người tên Vương Tiểu Minh này có lắc ra số điểm cao nhất của xúc xắc nữa hay không.

Trái Kiwi âm thầm cầu nguyện.

Hạ Nhạc Thiên lắc ống xúc xắc vài vòng, sau đó chậm rãi xốc lên, trên mặt xúc xắc thình lình hiện lên sáu chấm trắng.

"Là 6 điểm!" Trái Kiwi kích động ôm lấy Hàn Mai Mai, "Là 6 điểm."

Hàn Mai Mai cũng có hơi khó tin, nhưng điểm số phía trên mặt xúc xắc cũng không phải giả.

Người thanh niên này thật sự lại thắng thêm một lần nữa.

Nên nói là quá may mắn, hay là...... cậu ta dùng chút thủ đoạn đây.

Nhưng mặc kệ là cái nào, chỉ cần có thể làm người chơi sống sót là đủ rồi.
"Đây, đây nhất định là gian lận!" Cao Tiểu Mỹ rốt cuộc ngồi không yên, đứng lên nói trắng ra suy nghĩ trong lòng, "Không ai có thể liên tục lắc ra số điểm cao nhất như vậy được."

Cao Tiểu Mỹ nói không phải không có lý.

Nhưng vấn đề là, không có người nào biết Hạ Nhạc Thiên sử dụng mánh khóe như thế nào.

"Nói có lý, nhưng nếu trò chơi đã thừa nhận cậu ta là người thắng, chúng ta cũng không có biện pháp gì." Trần Lập Siêu nói.

Cao Tiểu Mỹ nghẹn họng không trả lời được, tức đến cả người phát run, "Vậy các người định nhìn tôi trở thành kẻ thua cuộc sao."

"Không thì còn cách nào? Tất cả mọi người đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi, cô có hiểu không Cao Tiểu Mỹ?" Hồng Mạo Tử chợt ngẩng đầu, hiếm khi chủ động lên tiếng.

Mặt mũi Cao Tiểu Mỹ tái nhợt đứng đơ ra như trời trồng, đột nhiên cảm giác được cái gì gọi là lẻ loi không ai giúp, cô ta bất lực ngồi xuống, mấp máy đôi môi, "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi."
Hạ Nhạc Thiên cùng Hàn Mai Mai trao đổi ánh mắt.

Theo tình thế phát triển, cùng với lời nói của Hồng Mạo Tử, có vẻ như đang ám chỉ một việc hiếm có khả năng xảy ra.

Trái Kiwi bắt đầu lắc xúc xắc, thế mà lại lắc ra [6 điểm].

Trái Kiwi trợn to mắt, ngây người hết nửa ngày.

Cô không dám tin vận may của mình đột nhiên bùng nổ, lắc ra số điểm cao nhất.

Nói cách khác -- bên người chơi sẽ có hai người thắng.

Sắc mặt Cao Tiểu Mỹ càng trắng bệch hơn: "Sao có thể --"

Mà bên này, Hạ Nhạc Thiên đang dùng phần mềm nói chuyện riêng với Trái Kiwi về nhiệm vụ cụ thể trong vòng chơi này.

[Đợi lát nữa cô hỏi Cao Tiểu Mỹ, nếu cô ta chọn sự thật thì hỏi hệt như lúc nãy tôi hỏi Hồng Mạo Tử, nếu cô ta chọn thử thách thì hãy nghĩ cách để cô ta đi khỏi đây, kéo dài thời gian cô ta quay lại.]
Trái Kiwi cúi đầu đọc tin nhắn, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hạ Nhạc Thiên bắt đầu phân tích lựa chọn kế tiếp của Cao Tiểu Mỹ, cô ta sẽ chọn sự thật hay thử thách?

Nếu Cao Tiểu Mỹ chọn thử thách, Trái Kiwi sẽ dựa theo lời cậu, nghĩ cách để Cao Tiểu Mỹ rời khỏi đây.

Vậy cũng có nghĩa là quyền lợi thắng cuộc của Hạ Nhạc Thiên trong vòng này sẽ không thể sử dụng.

Không đúng, phải nói là trò chơi sẽ tạm thời đình chỉ -- bởi vì Cao Tiểu Mỹ vẫn chưa trở về.

Tình huống này khác với Phương Tiểu Bắc, dù Phương Tiểu Bắc có trở về hay không cũng không ảnh hưởng mọi người tiếp tục trò chơi.

Bởi vì quyền hạn của người thắng đã được sử dụng.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên vội vàng nhắn tin cho Trái Kiwi: [Kế hoạch thay đổi, nếu Cao Tiểu Mỹ chọn thử thách, hãy đưa ra một nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành.]
Trái Kiwi gật nhẹ, tỏ vẻ đã hiểu.

Cao Tiểu Mỹ hận không thể lập tức tông cửa xông ra ngoài, không muốn ở lại chỗ đáng sợ này một giây nào nữa.

Nhưng cô không thể.

Lúc Cao Tiểu Mỹ đứng ngồi không yên thì lại nhớ tới Phương Tiểu Bắc một lần nữa.

Sao Phương Tiểu Bắc còn chưa trở về!?

Cao Tiểu Mỹ vội t móc di động ra gọi điện thoại cho Phương Tiểu Bắc.

"Cao Tiểu Mỹ, thả điện thoại xuống chuyên tâm chơi trò chơi." Hạ Nhạc Thiên thấy vậy lập tức ngăn cản.

Cậu cũng không sợ Cao Tiểu Mỹ liên lạc với Phương Tiểu Bắc.

Bởi vì một khi Phương Tiểu Bắc còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không thể quay lại.

Cho nên Hạ Nhạc Thiên hoài nghi Cao Tiểu Mỹ đang cố ý kéo dài thời gian.

Cao Tiểu Mỹ vẫn không ngừng tay, nói có lệ với Hạ Nhạc Thiên: "Thả điện thoại liền đây, thả liền......"
Hàn Mai Mai thấy thế nhanh chóng đi qua, chuẩn bị cướp lấy điện thoại của Cao Tiểu Mỹ.

Cao Tiểu Mỹ vội vàng đứng lên né tránh, bởi vì quá nôn nóng mà hai tay siết chặt, trong miệng lẩm bẩm: "Mau nghe điện thoại đi, nghe điện thoại mau."

Chợt, một tiếng chuông rất nhỏ vang lên bên ngoài phòng, không chú ý sẽ không nghe được.

Hạ Nhạc Thiên bỗng chốc quay đầu, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Là đúng lúc có người ở bên ngoài nhận điện thoại, hay là......

Phương Tiểu Bắc đang ở ngoài cửa?!!

Hạ Nhạc Thiên ngăn Hàn Mai Mai lại, "Để cô ta tiếp tục gọi."

Hàn Mai Mai không rõ dụng ý của Hạ Nhạc Thiên, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, thu tay ngồi xuống.

Cao Tiểu Mỹ nắm điện thoại, khớp xương ngón tay vì quá dùng sức mà trở nên xanh trắng.

Nhưng mà trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng nhạc chờ, Phương Tiểu Bắc không nhận điện thoại.
Mà tiếng chuông ngoài cửa vẫn còn vang.

Khi Cao Tiểu Mỹ ngắt điện thoại rồi gọi lại lần nữa, tiếng chuông ngoài cửa bỗng nhiên im bặt, sau đó lại tiếp tục vang lên......

Quả nhiên tiếng chuông đó là từ điện thoại của Phương Tiểu Bắc, hắn ta đang đứng ngoài cửa!

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên nhảy dựng, cau mày nghi ngờ.

Chúng nó thật sự là quỷ sao?

Chúng không nghe được tiếng chuông ngoài cửa thật sao, quan trọng nhất là, dù Phương Tiểu Bắc là quỷ, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi trò chơi kết thúc, nếu không sẽ bị trò chơi xóa bỏ.

Vậy vì sao hắn lại đứng ở ngoài cửa?

Hoặc là Phương Tiểu Bắc chưa từng rời đi, mà sau khi ra khỏi phòng thì vẫn luôn đứng ở ngoài cửa!!!

Cao Tiểu Mỹ vẫn còn kiên trì gọi điện thoại cho Phương Tiểu Bắc, càng ngày càng nôn nóng.

"Giờ có thể bắt đầu rồi chứ? Tôi đã để cô gọi điện thoại ba lần rồi." Hạ Nhạc Thiên mở miệng nói.
Cao Tiểu Mỹ theo bản năng nói: "Cho tôi thêm năm phút...... Phương Tiểu Bắc nhất định đang ngồi hát nên mới không nghe thấy chuông điện thoại, cho tôi thêm năm phút."

Hàn Mai Mai lạnh lùng nói với Cao Tiểu Mỹ: "Cho cô nguyên một ngày có đủ không? Cô có thể chọn xong rồi gọi, không ai ngăn cản cô."

Cao Tiểu Mỹ thẹn quá hóa giận, chỉ có thể bực tức ngồi xuống: "Vậy các người mau mau bắt đầu đi."

Trái Kiwi lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Vậy cô chọn sự thật hay thử thách --"

"Tôi chọn l......" Cao Tiểu Mỹ do dự một phen, nói: "Tôi chọn thử thách."

Cô vừa lúc có thể rời khỏi nơi này, đi tìm Phương Tiểu Bắc, cũng có thể không cần phải lắc xúc xắc nữa

Trái Kiwi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cô chụp một bức ảnh bình hoa ngoài hành lang rồi quay về là được."

Cao Tiểu Mỹ sửng sốt, "Đơn giản vậy à?"
Trái Kiwi gật đầu.

Cao Tiểu Mỹ vội vàng cầm lấy di động chuẩn bị rời khỏi, Hạ Nhạc Thiên lập tức ngăn lại, "Cô định kéo dài thời gian cho tới khi kết thúc trò chơi mới trở về sao?"

"Sao cậu --" Cao Tiểu Mỹ biến sắc, vội vàng sửa lời: "Cậu nói hươu nói vượn gì vậy."

Hàn Mai Mai ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nhìn thẳng ba thành viên còn lại, "Một khi Cao Tiểu Mỹ cố ý không trở lại, trò chơi tất nhiên sẽ không thể tiếp tục nữa, tôi nghĩ nhiệm vụ của các người hẳn là có thời hạn đúng không? Cao Tiểu Mỹ làm vậy không chỉ là phá hỏng chuyện của chúng tôi, các người cũng không tốt chỗ nào cả."

Sắc mặt ba người trở nên khó coi, mau chóng kéo Cao Tiểu Mỹ lại, lên tiếng chất vấn: "Cao Tiểu Mỹ, không lẽ cô thật sự định ở bên ngoài kéo dài thời gian?"
"Không, không đâu, bọn họ đang nói hươu nói vượn." Cao Tiểu Mỹ chột dạ, vội vàng lấy lòng giải thích: "Các người thật sự hiểu lầm tôi rồi."

*****

Bình Luận (0)
Comment