Có lẽ là câu nói kia của Bùi Anh đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Trần Đỉnh.
Hắn bỗng nhiên cười khổ.
Hai người đã trải qua nhiều nguy cơ sinh tử, theo lý mà nói hắn hẳn nên biết Bùi Anh muốn gì nhất.
Chỉ đơn giản là hai người có thể ở bên nhau, nếu có một ngày thật sự không tránh nổi cái chết, vậy hai người cũng muốn chết cùng một chỗ.
Không để đối phương một mình chịu đựng nỗi đau sinh ly tử biệt.
Nhưng cơ hội lần này thật sự là khó có được.
Trần Đỉnh không muốn từ bỏ cơ hội có thể giúp hắn và Bùi Anh xoay chuyển tình thế.
"Bùi Anh, chúng ta cần phải giúp Vương Tiểu Minh chống lại tổ chức Địa Ngục bằng bất cứ giá nào, cho nên dù chuyện này rất nguy hiểm, anh cũng nhất định phải làm." Trần Đỉnh nhìn thẳng Bùi Anh, "Em cũng biết Thi Đấu Xếp Hạng lần này rất quan trọng mà."
Bùi Anh nao nao, hỏi: "Anh đang nói về Cửa hàng thứ 2 sao?"
Trò chơi bổ sung thêm hai thông tin.
Thứ nhất, tân nhân sẽ có được bảo vệ trong một tháng, trong lúc này bất kỳ ai có ý đồ gϊếŧ hại tân nhân đều sẽ mất đi tư cách Thi Đấu Xếp Hạng.
Thứ hai, sau khi Thi Đấu Xếp Hạng kết thúc sẽ mở Cửa hàng thứ 2 trong bảy ngày, tất cả người chơi đều có thể dùng điểm Sinh Tồn hoặc điểm tích lũy để mua sắm.
"Em có nghĩ tới việc có lẽ Cửa hàng thứ 2 sẽ bán vật phẩm cho phép rời khỏi trò chơi không?" Trần Đỉnh nói.
Tuy rằng khả năng này rất thấp.
Nhưng đây là biện pháp duy nhất để Trần Đỉnh và Bùi Anh thoát khỏi trò chơi.
"Nhưng -- chắc gì chúng ta có thể mua nổi." Bùi Anh nói: "Huống hồ......"
Nàng không muốn nói ra suy đoán của mình để đả kích Trần Đỉnh.
Nhưng nàng không nghĩ rằng Cửa hàng thứ 2 sẽ bán đạo cụ rời khỏi trò chơi.
Biện pháp duy nhất là thông quan trò chơi mới có thể rời đi và có một cơ hội ước nguyện.
Mà muốn thông quan trò chơi, nhất định phải trở thành người đứng đầu Thi Đấu Xếp Hạng.
Khen thưởng hấp dẫn chết người đó thành lập trên cơ sở toàn bộ người chơi đều không thể đạt được.
Vậy sự tồn tại thần bí sáng tạo ra trò chơi này sẽ đặt khen thưởng ở Cửa hàng thứ 2 sao?
Đáp án dĩ nhiên là không có khả năng.
Bùi Anh nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trần Đỉnh, lời nói đến bên miệng bỗng nhiên không thể thốt ra.
Có lẽ Trần Đỉnh đã sớm đã nghĩ tới chuyện này.
So với đường hầm tối đen vĩnh viễn đều không có điểm cuối, chi bằng nhẫn tâm đánh cược một cơ hội có thể rời khỏi trò chơi.
Mặc kệ cơ hội này xa vời gần như không có thật.
Trần Đỉnh chợt mở miệng: "Quan trọng nhất là, Vương Tiểu Minh là người chơi có điểm tích lũy nhiều nhất, một khi cậu ấy trở thành người đứng đầu, chẳng những được rời khỏi trò chơi, thậm chí còn có thể hồi sinh Đường Quốc Phi, rõ ràng, cậu ấy không cần dùng điểm tích lũy nhiều như vậy."
Bùi Anh nghiêm túc nghe xong thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Chẳng lẽ anh muốn mượn điểm của Vương Tiểu Minh để mua đạo cụ?"
Trần Đỉnh gật đầu, suy nghĩ gì nói: "Nếu đạo cụ trong Cửa hàng trò chơi có thể chuyển tặng cho người khác, vậy Cửa hàng thứ 2 chắc hẳn cũng có thể."
Bùi Anh nghe đến đây thì đã hoàn toàn hiểu ra.
Trần Đỉnh lại dừng một chút: "Hơn nữa, dù có là bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa, cũng không thể tùy tiện mượn mấy thứ này, nên anh chỉ có thể liều mạng giúp Vương Tiểu Minh có được danh hiệu đệ nhất, sau đó mới mượn điểm tích lũy của cậu ấy."
Đây mới là nguyên nhân vì sao Trần Đỉnh biết rõ nguy hiểm vẫn muốn dấn thân vào tổ chức Người Chơi.
Bùi Anh nhìn Trần Đỉnh một cái thật sâu, chợt cười rộ lên, vòng tay ôm lấy Trần Đỉnh, giọng nói nhu hòa lại vô cùng kiên định: "Nếu anh đã nghĩ kỹ rồi, vậy đi làm đi, em không ngăn cản anh."
Trần Đỉnh sửng sốt: "Bùi Anh, em nói thật sao?"
Bùi Anh gật đầu, khẽ mỉm cười: "Vương Tiểu Minh giúp chúng ta rất nhiều lần, cũng cho chúng ta nhìn thấy hy vọng, dù Cửa hàng có đạo cụ rời khỏi trò chơi hay không, em đều muốn cùng anh trợ giúp Vương Tiểu Minh, cũng muốn...... Giúp chúng ta."
Hai người nắm tay nhau, nhìn nhau không nói gì.
"Vậy anh mau nói chuyện này với Vương Tiểu Minh đi." Bùi Anh cười cười đẩy Trần Đỉnh, "Anh chỉ lo nói chuyện với em, Vương Tiểu Minh đã đợi lâu rồi."
Trần Đỉnh gật đầu, nói chuyện Bùi Anh đồng ý để hắn gia nhập tổ chức Người Chơi cho Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng lại tỏ vẻ lúc này phải có người ở bên ngoài kịp thời thu hoạch tin tức.
Toàn bộ quá trình Trần Đỉnh đều không có đề cập đến chuyện muốn mượn điểm tích lũy của Hạ Nhạc Thiên.
Trong mắt Trần Đỉnh, trừ khi hắn thật sự đã gia nhập tổ chức Người Chơi, hơn nữa còn điều tra được manh mối quan trọng, trợ giúp Hạ Nhạc Thiên thành công thông quan trò chơi, hắn mới cảm thấy mình có thể há mồm nhờ vả chuyện này.
Trừ chuyện này ra, Trần Đỉnh không muốn dùng biện pháp nào khác để lôi kéo Hạ Nhạc Thiên, dù hai người có là đồng đội có thể tin tưởng nhau hoàn toàn.
Tiền có thể mượn, nhưng thứ như điểm tích lũy, căn bản không thể dùng tiền để so sánh.
*
Hạ Nhạc Thiên xem xong tin nhắn Trần Đỉnh gửi tới thì im lặng.
Cậu và Trần Đỉnh đã quen biết nhau gần nửa năm.
Tuy rằng không lâu, nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn tương đối hiểu biết Trần Đỉnh.
Đối phương kỳ thật là một người cứng rắn và quyết đoán từ trong xương cốt, một khi đã quyết định làm gì thì sẽ không dễ dàng bị người khác nói dao động.
Nhưng với thân phận một người bạn, Hạ Nhạc Thiên quyết định hỏi lại Trần Đỉnh lần cuối cùng.
[Da Da Hạ: Trần Đỉnh, anh thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?]
Trần Đỉnh rất nhanh trả lời.