[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 324

Từ Thiên Ninh vẫn trong trạng thái cực kỳ khẩn trương, ngập ngừng nói: “Lúc đó, tôi đang ngủ, chờ khi tôi tỉnh dậy thì tôi phát hiện mình đang đứng ở một nơi rất kỳ quái, cả người không thể động đậy.”

Hắn nói tới đây, lại theo bản năng nhìn qua Phùng Thành Thư.

“Vậy sau đó anh đã thấy cái gì?” Hạ Nhạc Thiên nói.

“Tôi, tôi không biết có nên nói hay không, cũng có thể là do tôi nhìn lầm.” Từ Thiên Ninh lắp bắp.

“Vậy rốt cuộc anh đã thấy cái gì!” Phùng Thành Thư nổi điên đứng lên đá ghế ngã rầm xuống đất, “Hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu vẫn không tìm ra biện pháp, tối nay tôi sẽ phải chết ở nơi này!”

Từ Thiên Ninh sợ tới mức hô lên một tiếng lùi ra sau, Hạ Nhạc Thiên bước lên bắt lấy vai Phùng Thành Thư, “Cảm xúc của Từ Thiên Ninh vốn dĩ đã không ổn định, hy vọng anh đừng đổ thêm dầu vào lửa.”


Trong mắt Phùng Thành Thư đầy tơ máu, hắn muốn vùng ra thì hoảng sợ phát hiện vai mình như bị một cái kìm sắt cố định, muốn di chuyển cũng khó khăn.

Hạ Nhạc Thiên thấy Phùng Thành Thư không nói lời nào, lại tăng thêm một phần sức lực, nói: “Nghe rõ không?”

Phùng Thành Thư đau đến mặt vặn vẹo, chỉ có thể khuất phục gật đầu: “Nghe, nghe rõ!”

Lúc này Hạ Nhạc Thiên mới thả tay ra, Phùng Thành Thư vội vàng bò dậy, nhìn Hạ Nhạc Thiên bằng ánh mắt kiêng kị và sợ hãi, ý thức được người chơi kêu Da Da Hạ này có sức lực rất rất lớn.

Bùi Anh đang an ủi cảm xúc dao động của Từ Thiên Ninh, chờ thêm một lúc sau, Từ Thiên Ninh mới nuốt nước miếng, nói: “Tôi thấy được một con quỷ. Nó, nó cứ đi qua đi lại trước cửa phòng ở hành lang, sau đó bắt đầu phá cửa……”


Phùng Thành Thư nghe đến đó thì đồng tử hơi co rụt lại.

Không thể hoảng loạn.

Phùng Thành Thư cắn răng nghĩ, chậm rãi thả lỏng nắm tay.

Hạ Nhạc Thiên híp mắt, lộ ra vẻ mặt suy tư.

“Phá cửa?” Bùi Anh nghĩ tới cái gì đó, vội hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?

Từ Thiên Ninh gian nan nói: “Lúc đầu tôi rất sợ hãi, vì con quỷ kia cứ luôn đập cửa.”

“Cơ thể của tôi không động đậy được, ngay cả hét lên cùng không thể……” Từ Thiên Ninh nói tới đây, không nhịn được nhớ lại cảm giác sợ hãi ngay lúc đó.

“Tiếp đó, tôi phát hiện cơ thể của ta bắt đầu di chuyển, nhưng tôi không điều khiển được mình, các người có hiểu không?”

“Tôi sợ hãi la to, nhưng vẫn không có cách nào, giống như, giống như có lệ quỷ điều khiển cơ thể của tôi, nó kéo tôi từng bước một đi đến gần lệ quỷ đang phá cửa kia.”


Từ Thiên Ninh càng nói càng khó thở, trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, hắn gằn từng chữ: “Càng đến gần, tôi mới phát hiện quần áo trên người con quỷ kia, y hệt như quần áo ngày hôm qua Phùng Tam đã mặc.”

Hạ Nhạc Thiên chợt hỏi: “Anh có thấy mặt của nó không?”

Từ Thiên Ninh sợ hãi lắc đầu: “Không, con quỷ kia cứ quay lưng về phía tôi, tôi không thấy được mặt nó.”

Phùng Thành Thư đứng ngẩn ra, qua một lúc thì bỗng nhiên lẩm bẩm: “Thảo nào, thảo nào tôi vẫn luôn……”

Hắn nói tới đây, đột nhiên ngậm miệng lại.

Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu nhìn Phùng Thành Thư, nói thay hắn: “Thảo nào anh luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm sau lưng, đúng không? Con quỷ kia —— chính là Từ Thiên Ninh, ngày đầu tiên nhận xác, anh cũng mơ thấy Hoàng Hiểu Giai, tôi nói không sai chứ?”
Phùng Thành Thư như bị sét đánh, trong mắt hiện lên chút mất mát phức tạp.

Dù hắn đã cố che giấu một phần giấc mơ, nhưng Da Da Hạ vẫn đoán ra được.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm Phùng Thành Thư, lạnh nhạt nói: “Muốn kiếm nhiều điểm tích lũy không có gì là sai, nhưng đừng quên đến bây giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra điều kiện bị Mộng Quỷ kéo vào ác mộng...”

Phùng Thành Thư nghe vậy thì im lặng giãy giụa trong lòng, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi cố tình giấu giếm một manh mối là bởi vì ác mộng ngày thứ hai của tôi... rất có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hoàng Hiểu Giai .”

Từ Thiên Ninh nghe đến mơ màng, vội vàng hỏi: “Các người nói vậy là sao? Con quỷ mà tôi nhìn thấy trong mơ rốt cuộc có phải là Phùng Tam hay không?”

Hắn nghĩ đến Mộng Quỷ chính là Phùng Tam đang ngồi ở bên cạnh, cả người lập tức rùng mình muốn tông cửa xông ra, nhưng nhìn hai người chơi khác vẫn không có phản ứng gì quá mức, có vẻ mọi chuyện không giống như hắn tưởng tượng lắm.
“Con quỷ mà anh thấy trong mơ thật sự là Phùng Tam, mà trong giấc mơ của Phùng Tam, anh cũng là một con quỷ.” Bùi Anh đã nghe hiểu đại khái, bèn kiên nhẫn giải thích cho Từ Thiên Ninh.

Nhưng Từ Thiên Ninh càng thêm rối loạn, “Tôi vẫn không rõ, vì sao tôi lại xuất hiện trong ác mộng của Phùng Tam? Chuyện này thật khó hiểu.”

“Chuyện này đợi lát nữa nói tiếp, trước tiên để Phùng Tam nói ra tin tức bị giấu giếm trong ác mộng lần trước đã.” Hạ Nhạc Thiên đưa ra quyết định.

Tuy Từ Thiên Ninh đang lo được lo mất, nhưng thấy vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh vẫn rất bình tĩnh, đành ép mình yên tĩnh lại.

Phùng Thành Thư nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mở ra, nói: “Ngày đầu tiên, tôi mơ thấy mình đang đi qua đi lại trước một cánh cửa trong hành lang, sau đó bên trong đột nhiên truyền ra tiếng gào rống của lệ quỷ, tôi lại không thể nhúc nhích ——”
“Khi tôi ngồi xổm xuống nhìn qua khe cửa, tôi thấy một con quỷ đang nằm trên giường, tôi không nhớ nổi mặt nó trông như thế nào nữa ”

“Ngày hôm sau, tôi mơ thấy trong tay mình xuất hiện một cái chìa khóa, tôi mở cửa ra, trong tay lại đột nhiên hiện ra một con dao, đâm về phía lệ quỷ nằm trên giường lệ quỷ, ngay tại thời điểm mấu chốt này, tôi tỉnh dậy.”

“Đồng thời trong hai ngày đó, tôi luôn cảm thấy có quỷ đang nhìn chằm chằm sau lưng, không lúc nào mà tôi không muốn quay đầu, để thấy rõ rốt cuộc nó là ai!!”

Nói tới đây, Phùng Thành Thư âm trầm nhìn Từ Thiên Ninh, “Nói cách khác, anh chính là con quỷ đã nhìn chằm chằm tôi.”

Từ Thiên Ninh trừng to mắt, vội vàng giải thích: “Tôi, tôi không phải……”

“Phùng Tam nói đúng, anh thật sự là quỷ trong ác mộng của hắn, ngược lại, trong ác mộng của anh, không phải Phùng Tam cũng là quỷ sao?” Hạ Nhạc Thiên nhìn qua, nói.
Từ Thiên Ninh nghẹn lời, cuối cùng cũng hiểu ra: “Nói cách khác…… Từng người trong chúng ta đều sẽ biến thành lệ quỷ trong ác mộng của người chơi tiếp theo sao?”

Nhưng vẫn còn chuyện chưa nói rõ.

“Nếu chúng ta là quỷ, vậy lệ quỷ thật sự đã đi đâu rồi?” Trong lòng Từ Thiên Ninh nảy sinh rất nhiều vấn đề.

Nhưng tất cả mọi người không để ý đến Từ Thiên Ninh, Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh đều nhìn Phùng Thành Thư, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Bùi Anh cẩn thận lên tiếng: “Ý của anh là…… Hoàng Hiểu Giai bị anh gϊếŧ chết sao?”

“Tôi không xác định.” Phùng Thành Thư nói: “Nguyên nhân là vì tôi không xác định, nên tôi mới nói chuyện này cho các người, trên đời này làm gì có chuyện nào xảy ra giống y như đúc được, lệ quỷ nằm trên giường có lẽ thật sự là Hoàng Hiểu Giai.”
Nếu mọi chuyện thành lập trên giả thiết này, vậy chứng tỏ.... Hoàng Hiểu Giai có lẽ đã bị Phùng Thành Thư gϊếŧ chết.

Nói đúng hơn là, bị lệ quỷ khống chế cơ thể Phùng Thành Thư gϊếŧ chết!

Bùi Anh vừa ngẫm nghĩ vừa nhíu mày nói: “Nhưng mà thời gian không khớp, nếu như đêm nay Phùng Tam sẽ mơ thấy mình gϊếŧ chết Hoàng Hiểu Giai, nhưng Hoàng Hiểu Giai đã sớm chết vào ngày hôm qua rồi cơ mà, vậy……”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Dù sao cũng là thế giới Trò Chơi, vốn dĩ không thể dùng lẽ thường để suy đoán.”

Mọi người nháy mắt im lặng..

Mọi chuyện dường như lại đi vào ngõ cụt.

*****

Editor: Hmm, từ từ, ngày mà Phùng Thành Thư mơ thấy mình sắp đâm lệ quỷ trên giường, cũng là ngày mà Hoàng Hiểu Giai đốt xác chết rồi tử vong, vậy qua ngày hôm sau đến lượt Phùng Thành Thư đi đốt xác rồi mà, có ngủ nữa đâu mà mơ. (⁠ ͠⁠°⁠ ͟⁠ʖ⁠ ⁠°͠⁠ ⁠)
Bình Luận (0)
Comment