Hành động của Từ Thiên Ninh rất có thể sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ, Bùi Anh và Phùng Thành Thư hoảng đến mồ hôi lạnh túa ra, đặc biệt là Phùng Thành Thư, trong lòng càng nhịn không được muốn gi.ết ch.ết Từ Thiên Ninh.
So với không một kẻ vô tích sự như Từ Thiên Ninh, vì sao người chết...... Nhất định phải mình?
Từ Thiên Ninh khụy gối xuống đất, sau đó đột nhiên chống tay bò ngược ra sau, muốn tránh xa cái đầu đáng sợ kia.
Hơn nữa, còn là đầu của hắn.
Cảm giác khủ,ng bố này xưa nay chưa từng có, làm hắn không kìm được sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên vẫn che miệng Từ Thiên Ninh, sợ hắn lại hét lên, Bùi Anh lập tức đi qua nhặt đầu lên thả vào trong túi.
Qua mười mấy giây, Từ Thiên Ninh mới hòa hoãn lại, trán đẫm mồ hôi nhìn chằm chằm túi bọc thi, góp hết dũng khí bò lên.
Hạ Nhạc Thiên thấy vậy mới buông tay.
Mọi người tới gần nhìn vào trong túi, ai cũng kinh hãi giật mình, nhất là Từ Thiên Ninh, suýt nữa lại té xuống đất.
Hắn...... Chết quá mức thê thảm.
Thân thể như thịt heo bị cắt thành từng khúc chồng chất bên trong, xương cốt và cơ bắp đều được cắt cực kỳ hoàn mỹ.
Mọi người im thin thít, tâm trạng nặng nề.
Hạ Nhạc Thiên nhìn một lượt thi thể, lộ ra ánh mắt suy tư, sau đó chủ động kéo khóa lên đẩy túi vào trong tủ đông, bảo Từ Thiên Ninh khóa kỹ lại.
Bùi Anh dùng ánh mắt dò hỏi Hạ Nhạc Thiên có phải đã nghĩ ra cái gì hay không.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, bảo mọi người rời khỏi phòng xác, nhiệt độ ở đây quá thấp, hơn nữa trong tủ còn có trưởng quản Lý và những thi thể khác đang nằm, không phải là chỗ thích hợp nói chuyện.
Ngoài cửa nhà tang lễ, mọi người ngồi trên ghế đá, tham lam hấp thụ ánh mặt trời rải trên da thịt.
Ánh mặt trời ấm áp luôn làm con người có cảm giác an toàn, xua đuổi đi hơi lạnh bám theo từ phòng giữ xác.
Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Hạ Nhạc Thiên, rất muốn biết Hạ Nhạc Thiên đã nghĩ tới manh mối quan trọng gì.
Hạ Nhạc Thiên uống một ngụm nước, sau đó mới mở miệng nói: "Tôi vẫn luôn nghĩ, vì sao trò chơi lại muốn thiết lập thời gian ba ngày mới cho phép người chơi thiêu hủy thi thể."
Mọi người nhìn nhau, đều chìm vào suy nghĩ.
*