Phùng Thành Thư cũng rất quyết đoán, khi hắn sắp chạy về phía cửa, nghe thấy tiếng cầu cứu tê tâm liệt phế của Từ Thiên Ninh.
“Phùng Tam!!! Đừng bỏ tôi lại.”
Phùng Thành Thư cũng không thèm quay lại nhìn, dùng cánh tay còn hoàn hảo vặn then cửa.
Hắn sẽ không từ bỏ cơ hội sống tốt như vậy, quay đầu lại cứu một kẻ có khả năng sẽ đi vào ác mộng gi.ết chế.t mình.
Chi bằng để Từ Thiên Ninh ở lại, trở thành con mồi của thi thể kia, có thể tranh thủ thời gian cho hắn, nếu Từ Thiên Ninh tử vong, hắn cũng có thể sống đến ngày mai.
Từ Thiên Ninh cũng nghĩ đến điều này.
Trong lòng dâng trào cảm giác tuyệt vọng và không cam lòng!
Phùng Thành Thư vừa mới bước chân phải qua ngạch cửa, một lực thật lớn kéo hắn lùi về, hơi thở lạnh lẽo bao phủ cả người hắn.
Sương đỏ thử tràn vào, nhưng cuối cùng lại bị một lực lượng vô hình, hoặc chính là quy tắc của thế giới ngăn cản, không thể lan tràn vào phòng.
Phùng Thành Thư bị quăng ngã trên mặt đất, vội vàng ngẩng đầu, sợ hãi trợn trừng mắt.
Sợ hãi vừa mới rút trên gương mặt lại lần nữa quay trở về, mang theo một chút ngạc nhiên và không thể tin được.
Thi thể kia đang đứng ở cửa, trên mặt vẫn còn mang nụ cười giả tạo.
Tốc độ của nó nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều!
Hắn đoán sai rồi!
Tốc độ của thi thể này có lẽ không quá nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không chậm.
Từ Thiên Ninh bị tuyệt vọng cùng sợ hãi nhấn chìm, thấy vậy thì vô cùng vui sướng, “Phùng Tam, đây chính là kết cục khi mày vứt bỏ tao, ai cũng đừng hòng sống!”
“Không đúng, tao vẫn còn cơ hội sống, chỉ cần chúng mày đều chết, tao có thể sống sót ha ha ha.” Từ Thiên Ninh nghĩ tới lời hứa hẹn của lệ quỷ lúc trước, lại cười ha ha, giống như kẻ điên.
Phùng Thành Thư không ngừng lùi ra sau, máu từ miệng vết thương nhuộm đỏ sàn nhà.
Nhưng lúc này hắn đã bất chấp đau đớn.
Bóng ma tử thần đã phủ xuống người hắn, ngoài cửa sổ đã bị sương đỏ che kín, chỉ có trong phòng vẫn sạch sẽ như cũ.
Thi thể không ngừng tới gần, cuối cùng áp sát Phùng Thành Thư, hơi thở âm lãnh phả vào mặt hắn, gây ra từng đợt rùng mình.
Phùng Thành Thư run lên, sau lưng hắn đã dính sát vách tường, không còn đường lui nữa.
Hắn xong đời rồi.
Bùa vàng không có tác dụng, bên ngoài lại tràn ngập sương đỏ, tất cả thi thể sống lại một cách khó hiểu.
Hắn khẳng định một trăm phần trăm là Lý Đại Minh, và người chơi nữ mới chạy ra ngoài, đều đã chết!
Mà kế tiếp, đến lượt hắn.
Nhưng đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể nghĩ ra được vì sao thi thể lại sống lại, còn có sương đỏ bên ngoài, tại sao nó không thể tràn vào phòng?
Phùng Thành Thư chợt nghĩ đến, chẳng lẽ sương đỏ bên ngoài có thể khắc chế thi thể này? Bởi vậy bùa vàng mới không có hiệu quả.
Nhưng cũng muộn rồi.
Bởi thi thể đáng sợ kia đã bóp lấy đầu của hắn, một cơn đau ập đến, hắn phảng phất nghe được âm thanh giống như dưa hấu bị vỡ vụn, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Từ Thiên Ninh tuyệt vọng hét toáng lên, đáng thương vặn vẹo như một con sâu, muốn rời xa thi thể vừa bóp nát đầu Phùng Tam!
Lúc này Từ Thiên Ninh phát điên khóc kêu: “Đừng giết tao, đừng giết tao, rõ ràng tao với bọn mày đã giao ước.”
Tuy hắn không xác định con quỷ đã hợp tác với hắn là ai, nhưng hắn đã cùng đường rồi, chỉ có thể đem hi vọng đặt lên cọng rơm rạ cuối cùng cứu mạng hắn.
*