[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 370

Hai bên bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Trên người Hạ Nhạc Thiên dần dần xuất hiện rất nhiều vết thương, mà thi thể trước mặt cũng không tốt hơn là mấy.

Từng chiêu của Hạ Nhạc Thiên đều hướng về phía đầu của nó, các tổ chức trong hộp sọ vốn đã mất đi lớp bảo vệ, theo sự di chuyển của thi thể mà lung lay rơi rớt, nhanh chóng bị nghiền thành thịt nát.

Nhưng Bug vẫn bám dai như đỉa trong đầu thi thể, Hạ Nhạc Thiên không thể không dùng hết sức, mỗi chiêu chí mạng.

Thi thể nhanh chóng dùng tay ngăn cản, bị chém vài đường.

Hạ Nhạc Thiên cảm giác sức lực của mình không ngừng trôi đi, đành phải dùng cách đả thương địch 1000 tự tổn hại 800, không hề phòng thủ mà dốc toàn lực tấn công, cuối cùng cũng đánh trúng ánh sáng xanh lục trong đầu thi thể.

Mà cánh tay của thi thể cũng xuyên qua bụng Hạ Nhạc Thiên, máu tươi rơi xuống như chậu mực đỏ bị đánh nghiêng, lấm tấm màu đỏ tươi như đoá hoa đang nở rộ.

Hạ Nhạc Thiên cắn răng nhịn đau, đáng sợ nhất chính là trạng thái suy nhược giống như thủy triều nhấn chìm Hạ Nhạc Thiên, khiến cậu nhịn không được quỵ xuống đất.

Mà vũ khí trong tay đã đâm qua đầu của thi thể, nhưng nó chỉ hao tổn một phần sức mạnh, vẫn còn dư lực tấn công.

Hạ Nhạc Thiên biết đây là cơ hội duy nhất, cậu liều mạng vương tay chụp vào ánh sáng lục trong đầu thi thể.

Thi thể lập tức trợn mắt hoảng sợ, nó rút bàn tay đang xuyên qua bụng Hạ Nhạc Thiên, muốn ngăn cản.

Nhưng đã muộn.

Ánh sáng xanh lục trên tay Hạ Nhạc Thiên nháy mắt loé lên chói mắt, dùng tốc độ như hổ đói vồ mồi cắn nuốt "Đồng loại", ăn uống thoả thích.

Chưa đầy một giây.

Bug chưa kịp giãy giụa đã bị nuốt không còn một mảnh, ánh sáng xanh trên tay Hạ Nhạc Thiên chớp nháy đầy thỏa mãn, nhanh chóng bay vào trong cơ thể Hạ Nhạc Thiên, biến mất không thấy.

Hạ Nhạc Thiên che bụng quỳ rạp xuống đất, đôi môi tái nhợt vì mất máu khẽ nhúc nhích, phát ra âm thanh nhỏ như muỗi: "Mình thắng......"

Mà lúc này cũng sắp tới thời gian hẹn với Bùi Anh. Hạ Nhạc Thiên thở hổn hển mấy cái, bỗng nhiên cực kỳ muốn gặp Thích Lệ Phi.

Hạ Nhạc Thiên lấy sinh cơ hoàn từ Không Gian Bao Vây ra nuốt vào, sau đó mở App trò chơi, nhấn mục trò chuyện với Thích Lệ Phi.

Chỉ là cậu không biết nên nói gì với Thích Lệ Phi, ngơ ngẩn vài giây, cậu lại cất điện thoại đi, sau đó vội vàng thay áo mới.

Quần áo lúc trước đã rách tung toé, còn dính rất nhiều máu tươi.

Cậu không muốn Bùi Anh nhìn thấy mà sinh ra gánh nặng tâm lý.

Huống chi, sau khi trò chơi kết thúc, cậu sẽ gặp lại Thích Lệ Phi......

Hạ Nhạc Thiên thu hồi suy nghĩ, chạy về phòng đốt cháy để gặp Bùi Anh, đồng thời không quên nói thầm với bàn tay vàng.

"Mày xác định đã cắn nuốt Bug rồi chứ?"

Trước mắt cậu lập tức hiện ra một dòng chữ nhảy múa nhộn nhạo: [Đương nhiên.]

Thấy vậy Hạ Nhạc Thiên mới hoàn toàn thả lỏng.

Cửa phòng đốt cháy vẫn im ắng, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đối phương cũng không định giấu giếm động tĩnh.

Bùi Anh theo bản năng giơ vũ khí nhắm về phía cửa, chỉ cần đi vào không phải Hạ Nhạc Thiên, nàng sẽ không chút do dự bóp cò súng điện.

Bước chân ngoài cửa tạm dừng một chút, sau đó là âm thanh quen thuộc vang lên.

"Bùi Anh, là tôi."

Là giọng của Vương Tiểu Minh.

Bùi Anh vội vàng đứng lên, chạy đến mở cửa phòng, ngoài cửa thật sự là Vương Tiểu Minh, cả người rất sạch sẽ, quần áo cũng không giống lúc trước.

Bùi Anh im lặng vài giây, cuối cùng vẫn không đề cập đến điểm này, chỉ nói: "Còn không đến một phút nữa là thiêu xong thi thể."

Nhiệm vụ cũng sắp kết thúc.

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Chúng ta chờ ở đây đi."

Bùi Anh nghĩ đến việc gì đó, hỏi: "Không tìm thấy Từ Thiên Ninh sao?"

"Không có, tôi đã tìm tất cả những chỗ có thể tìm, có khả năng Từ Thiên Ninh đã trốn khỏi nhà tang lễ."

Bùi Anh có chút khó hiểu: "Theo như địa điểm của nhiệm vụ lần này, không giống có thể cho người chơi rời khỏi nhà tang lễ, sao Từ Thiên Ninh lại thuận lợi rời đi......"

Không thích hợp.

Nhưng nàng không nghĩ ra lý do giải thích chuyện này, có lẽ nàng đoán sai rồi.

Hạ Nhạc Thiên không nói gì.

Tuy rằng không có người chơi nào thử rời khỏi nhà tang lễ, nhưng dựa vào kinh nghiệm từ trước, những người chơi rời khỏi địa điểm của nhiệm vụ, thông thường đều bị trò chơi phán định vi phạm quy tắc sau đó lau sạch, hoặc là bị lệ quỷ ưu tiên theo dõi.

Nhưng lần này không giống.

Bởi vì, quy tắc của thế giới này đã bị Bug thay thế, hầu như khống chế trò chơi.

Cho nên Từ Thiên Ninh mới có thể thuận lợi thoát khỏi nhà tang lễ.

Nhưng Bug đã biến mất, quy tắc lại lần nữa khống chế thế giới này, mà hành vi này của Từ Thiên Ninh, có lẽ sẽ bị phán định vi phạm quy tắc.

Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía lò đốt cháy, sau giây cuối cùng, nó đã ngừng hoạt động, mà di động cũng đúng lúc truyền đến âm thanh.

Trò chơi kết thúc.

Thế giới trước mắt lại tối sầm, thân thể bị b.ắn ra khỏi thế giới này.

Chờ đến khi Hạ Nhạc Thiên khôi phục tầm mắt, lại phát hiện mình đang ngồi trên ghế đá ở công viên.

Cây xanh hai bên đung đưa theo gió, cuốn theo chiếc lá hơi úa vàng, lượn lờ dừng trên mặt cỏ.

Hạ Nhạc Thiên mới hoảng hốt nhận ra, mùa thu sắp đến rồi.

"Muốn đi dạo không?"

Giọng nói trầm ấm từ phía sau vang lên.

Hạ Nhạc Thiên xoay người, hô hấp khẽ ngừng lại trong nháy mắt, mới mỉm cười nói: "Được."

Hình như Thích Lệ Phi rất thích màu đen, quần áo trước giờ đều là màu đen, nhưng chưa bao giờ thấy hắn ra mồ hôi, dường như cái nắng gắt gao nóng bức của mặt trời cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng hôm nay, Thích Lệ Phi lại mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo hơi xắn lên, phía dưới vẫn là chiếc quần tây đen khéo léo ôm lấy cặp chân thon dài.

Hắn chỉ đứng ở nơi đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại nhìn ra được, Thích Lệ Phi đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng chạy bước nhỏ sà vào lòng Thích Lệ Phi, cảm thụ hương vị mát lạnh trên đối phương, làm cậu bỗng nhiên sinh ra một nỗi niềm vô cớ.

Khoảng cách Thi Đấu Xếp Hạng kết thúc chỉ còn một tháng cuối cùng.

Cuộc đua cạnh tranh ngày càng kịch liệt, tuy Hạ Nhạc Thiên vẫn vững vàng chiếm vị trí đệ nhất, nhưng hạng nhì và hạng ba đều không thể khinh thường.

Đặc biệt là Sứ Giả Gothic, càng khiến Hạ Nhạc Thiên kiêng dè.

"Em đang nghĩ cái gì?" Thích Lệ Phi bỗng nhiên hỏi.

Hắn cảm nhận được nội tâm bất an của Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên vẫn ôm chặt Thích Lệ Phi không buông, vùi mặt vào lòng hắn, không muốn lúc này của mình, "Không có gì, chỉ cảm thấy cảm giác ôm anh thật tốt, thật sự rất tốt."

Thích Lệ Phi biết Hạ Nhạc Thiên hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ vì những lời này.

Cảnh sắc vốn dĩ chưa bao giờ được hắn để vào mắt, vào lúc này bỗng trở nên thuận mắt rực rỡ hẳn lên.

"Vậy em ôm nhiều một chút." Thích Lệ Phi khụ một tiếng.

"Ừm."

Hai người ôm một lúc lâu mới tách ra, sóng vai tản bộ trên đường nhỏ trong công viên, cây cỏ hoa lá tươi mát đẹp đẽ, làm người vui vẻ thoải mái.

Cách đó không xa có mấy người cũng đang đi dạo, bọn họ sinh hoạt ở thế giới này, có hỉ nộ ái ố của riêng mình.

Chỉ là những người chơi sẽ không có cơ hội này, khi một người có được một thứ, có lẽ cũng sẽ mất đi một thứ khác.

Vị Thần linh kia có lẽ vì suy xét tới điểm này, mới cố ý thiết lập quy tắc như vậy.

Đi thêm một lúc là khu trò chơi, bên cạnh là các quầy bán rất nhiều đồ ăn vặt địa phương.

Thích Lệ Phi hỏi: "Muốn ăn không?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Ăn."

Hai người đàn ông cầm trên tay đồ ăn vặt hoàn toàn không phù hợp với khí chất của bọn họ, người xung quanh lại hoàn toàn không nhìn ngó, vẫn làm việc riêng của mình.

Mấy bé gái mặc váy búp bê kéo nhau chạy tới, cười hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, trên đầu cài kẹp nơ lấp lánh, nụ cười ngây thơ hồn nhiên của trẻ con làm công viên như bừng sáng, náo nhiệt vô cùng.

Hạ Nhạc Thiên cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, híp mắt cười.

Thích Lệ Phi chỉ bờ hồ cách đó không xa, "Muốn ngồi thuyền không?"

Hạ Nhạc Thiên dĩ nhiên là đồng ý.

Cậu cực kỳ quý trọng thời gian bên cạnh Thích Lệ Phi, những chuyện có thể trở thành hồi ức đẹp về sau của hai người, cậu dĩ nhiên muốn chủ động làm.

Hai người ngồi trên thuyền, không hề dùng mái chèo, tùy ý để thuyền trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng ghé tai nói với nhau mấy câu.

Đề tài dần dần đi xa, cuối cùng lại nhắc tới về thi thể thần bí trong nhiệm vụ lần này.

"Đúng rồi, sau khi xác nữ kia bị hoả táng, có vĩnh viễn biến mất không?"

Thích Lệ Phi nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó mới trả lời: "Chấp niệm của nàng đã biến mất."

Hạ Nhạc Thiên hiểu ý Thích Lệ Phi, ngược lại nói: "Vậy anh có thể tra được những người chơi cùng làm nhiệm vụ với em giờ thế nào không?"

Thích Lệ Phi biết Hạ Nhạc Thiên đang nói đến ai, đáp: "Hắn vi phạm quy tắc trò chơi."

Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc gật đầu: "Em hiểu rồi."

"Không, em vẫn chưa hiểu rõ." Thích Lệ Phi giải thích: "Không phải vì hắn rời khỏi nhà tang lễ nên vi phạm quy tắc, mà là không hoàn thành ước định với lệ quỷ."

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày: "Nhưng hắn ước định không phải lệ quỷ, mà là quỷ bị Bug bám vào."

Thích Lệ Phi lắc đầu, "Bug cũng là một phần của quy tắc."

Mặc kệ nó có chạy trốn hay không, nó vẫn là quy tắc.

Hạ Nhạc Thiên, "Em hiểu rồi."

Thích Lệ Phi nhịn không được xoa đầu Hạ Nhạc Thiên, mang theo chút thú vị và trả thù.

Hạ Nhạc Thiên ngốc ra, "Anh làm gì vậy?"

Thích Lệ Phi liếc cậu: "Em suýt nữa chết trong tay Bug, lại vẫn cứng miệng không xin tôi giúp đỡ."

Hạ Nhạc Thiên chột dạ sờ chùm tóc bị xoa loạn lên, "Lúc ấy tình huống quá gấp, em không nhớ tới chuyện này, lần sau nhất định chú ý."

Thích Lệ Phi không tiếp tục truy cứu, ánh mắt thâm sâu nhìn Hạ Nhạc Thiên, như xuyên qua Hạ Nhạc Thiên thấy được tương lai sau này.

Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng ngồi không yên, khụ một tiếng: "Anh đang nhìn gì vậy?"

Thích Lệ Phi lấy lại tinh thần, "Không có gì, tôi chỉ đang nhìn một vài chuyện."

Hạ Nhạc Thiên à một tiếng không hỏi nữa.

*******
Bình Luận (0)
Comment