Phân Cách

Chương 75


Môi lưỡi ướt mềm, vừa có nhiệt độ nóng bỏng, trên đầu lưỡi linh xảo, tưa lưỡi có thể mang đến cảm giác ma sát k1ch thích, môi với răng vừa mềm mại, cũng có ma sát mạnh mẽ của hàm răng.

Dùng miệng hầu hạ không chỉ có thể ở trên tâm lý mang đến trình độ thỏa mãn rất lớn, cũng là một phương thức lấy lòng hoàn mỹ mà không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Thân là người từng trãi, Thẩm Khanh Vãn không phải lần đầu tiên bị đối xử như thế, thế nhưng có chừng kinh nghiệm lần đó cũng tuyệt đối không xưng được, còn về Thẩm Khanh Vãn cũng không có đem chuyện như vậy nghĩ đến tốt đẹp cỡ nào.

Nhưng bây giờ, Tống Ngôn Khê mang đến vui thích không phái giả, thân thể trì độn ở dưới sự trêu chọc của nàng, phản ứng là kịch liệt chưa bao giờ có, ngay cả âm v@t kia rất ít sẽ lên phản ứng cũng ở dưới hôn môi dịu dàng chậm rãi rút đi phòng bị cùng nhu nhược của nó.
Thẩm Khanh Vãn không phải lãnh cảm trời sinh, cô đã từng cũng cùng nữ nhân thông thường như thế, nắm giữ thân thể bình thường, cũng ở dưới an ủi của mình từng nở rộ.

Từ sau khi chuyện lần đó phát sinh, tâm lý Thẩm Khanh Vãn đối với l@m tình sinh ra bản năng bài xích, loại bài xích này liên kết với thân thể, để điểm mẫn cảm của cô trở nên tê dại lên.
Cô vốn không phải người d*c vọng mạnh, Lục Mật là loại hình vừa vặn ngược lại.

Hai người ở cùng nhau, thường thường là Lục Mật chủ động yêu cầu h0an ái, chính mình làm thê tử của nàng thỏa mãn nàng.

Nhưng mà tính tình đối phương thích chơi để Thẩm Khanh Vãn khổ não, Lục Mật trên giường trò gian luôn là rất nhiều, nàng bất mãn với tư thế thông thường, Thẩm Khanh Vãn liền vì nàng đi nghiên cứu trò khác.

Sau đó tư thế làm cho đối phương hài lòng, người kia lại bắt đầu cân nhắc tình thú nhiều hơn.
Ở cái nhìn của Thẩm Khanh Vãn, cô có thể vô điều kiện thỏa mãn và sủng ái người yêu của chính mình, chỉ khi nào chạm tới giới hạn của cô, chính là thời điểm cô không cách nào nhượng bộ nữa.

Lục Mật thích chơi, không biết từ nơi nào làm đến video và đạo cụ lung ta lung tung, nhõng nhẽo đòi hỏi muốn cùng chính mình thử nghiệm, Thẩm Khanh Vãn không thích loạn dằn vặt, sau khi lần nữa từ chối, Lục Mật cũng tới tính khí.

Vì không để nàng tức giận, Thẩm Khanh Vãn chỉ đành đồng ý nàng thử xem, cũng chính là lần kia, tạo thành một cái khe giữa quan hệ của hai người.
Thân thể Thẩm Khanh Vãn không có khát vọng quá mãnh liệt, thân thể nữ tính cấu tạo cũng làm cho các nàng ở trên l@m tình thỉnh thoảng sẽ rất yếu đuối.

Thẩm Khanh Vãn còn nhớ mình bị quấn vào trên giường không cách nào nhúc nhích, chân tâm mẫn cảm bị đạo cụ kỳ quái đụng vào, mãnh liệt quá mức k1ch thích mang đến kịch liệt đau, loại đau kia thậm chí so với lần đầu tiên vượt qua mà không kịp.

Thẩm Khanh Vãn yêu cầu Lục Mật dừng lại, người kia lại làm như không thấy, mãnh liệt quá độ khoái ý đến điểm giới hạn, sẽ trở thành tồn tại khiến người ta đau đớn.

Hạt nhân mẫn cảm bị k1ch thích sưng đỏ đau đớn, hạ th@n cơ hồ không còn tri giác.

Đó là một khắc sỉ nhục nhất trong đời Thẩm Khanh Vãn, từ sau lần đó, thân thể của cô sợ hãi lại kinh sợ loại cảm giác đó, một khi đụng phải k1ch thích quá mức mãnh liệt, âm v@t sẽ theo bản năng sản sinh cảm giác đau đớn, còn về cái gọi là cao trào, càng là rất lâu chưa từng có rồi.
Thẩm Khanh Vãn không cảm thấy đây là cái bệnh gì nhất định phải chữa khỏi, đối với cô mà nói, cô không có khát vọng tính dục như vậy, cũng không dự định khai triển tình yêu nữa.

Nếu như sau này muốn bảo bảo, cô có thể tự mình sinh ra một đứa bé giữ ở bên người.

Tình huống của thân thể cô không có xem là đại sự gì, cũng không từng nghĩ tới sẽ có người lại đụng vào chính mình.
"Tống Ngôn Khê..

Không muốn." Thẩm Khanh Vãn thân thể thẳng băng, cô kẹp chặt cái mông, bụng dưới đều bởi vì sốt sắng thái quá mà căng lên.

Thẩm Khanh Vãn thừa nhận, giờ khắc này cảm giác Tống Ngôn Khê mang cho chính mình là khoái ý nhiều hơn đau đớn, bờ môi nàng rất mềm mại, động tác li3m láp lại như mèo con, chậm rãi, triền miên.

Thẩm Khanh Vãn yêu thích bị Tống Ngôn Khê đối xử như thế, thích đến khủng hoảng đều thiếu rất nhiều.
Thư thích lâu không gặp làm cho Thẩm Khanh Vãn cảm thấy khó mà tin nổi, dường như nơi đó không còn là sợ hãi bị đụng vào, thời điểm nó bị ngậm cũng sẽ biểu đạt khoái ý, bị đầu lưỡi sượt qua, cũng sẽ mẫn cảm mà run lên.

Nhưng Thẩm Khanh Vãn vẫn là sẽ sợ, cô sợ loại đau kia, sợ đến không muốn chịu đựng nữa, cái này cũng là nguyên nhân tại sao cô trước sau từ chối bị Tống Ngôn Khê đụng chạm.
"Ngoan một chút, tôi sẽ để chị thoải mái, chị đừng quên đi, trước đây tôi mới là cái chủ đạo kia." Cảm thấy Thẩm Khanh Vãn hoảng loạn, Tống Ngôn Khê rất thích cô giờ khắc này thể hiện ra ngây ngô cùng non nớt.

Nàng một cái tay xoa khe mông tròn trịa vểnh lên của Thẩm Khanh Vãn, một cái tay khác ở trên bụng cô chầm chậm ma sát theo.

Thẩm Khanh Vãn bị nàng xoa mềm cả người, cứ như vậy mềm nhũn ra tùy ý nàng an ủi.

"Tống Ngôn Khê, đừng quá nhanh có được hay không? Quá nhanh, tôi sẽ không chịu được." Thẩm Khanh Vãn nhắm mắt lại, trên lông mi nhiễm giọt nước mắt chảy ra.

Vào lúc này, thanh âm cô cùng với bình thường một trời một vực.

Thẩm Khanh Vãn đối với người nói chuyện luôn là ôn nhu lại hòa hợp, vào lúc này thanh âm cô cũng đang bên trong cực hạn ôn nhu lại chen lẫn mềm mại và hờn dỗi.
Loại thanh âm này nghe tới rất kỳ diệu, rõ ràng là nữ nhân chín chắn như vậy, lại có thể phát ra loại tiếng có chút trẻ con này, Tống Ngôn Khê càng là tiếp xúc Thẩm Khanh Vãn, càng cảm thấy con người này là bảo tàng càng đào càng nhiều.

Chính mình vĩnh viễn không biết Thẩm Khanh Vãn sẽ cho chính mình kinh hỉ thế nào, cô a, khắp nơi cũng có thể yêu, chính là không thích chính mình.
"Khanh Khanh thật đáng yêu." Tống Ngôn Khê nghe thanh âm của Thẩm Khanh Vãn, có loại cảm giác bị đầu độc.

Nàng không nhịn được vòng tới phía sau của Thẩm Khanh Vãn, dùng xương m*u của chính mình dán vào khe mông căng thẳng của cô, đưa tay ra đem một cái chân khác rơi trên mặt đất của cô nâng lên.

Động tác như thế rất mắc cỡ, đặc biệt là ở trước gương, loại tư thế này làm cho nơi riêng tư của Thẩm Khanh Vãn bại lộ ở trong gương, không chỉ có là Tống Ngôn Khê, ngay cả Thẩm Khanh Vãn cũng có thể thấy rõ.
"Nơi đó của Khanh Khanh, thật đáng yêu." Tống Ngôn Khê viền mắt đỏ lên, là d*c vọng quá sâu chồng chất lên nhau gây nên.

Nàng không nhịn được dùng bộ ng ực căng đến khó chịu của chính mình đi ma sát phía sau lưng của Thẩm Khanh Vãn, tay phải nắm chân của Thẩm Khanh Vãn nâng lên, một cái tay khác thuận thế vò lên bí bị chính mình thấy hết từ lâu.
Thẩm Khanh Vãn ý thức được Tống Ngôn Khê đang làm gì, lúc này mới chầm chậm mở mắt ra, nhưng mà, chỉ là vừa nhìn cô thì mắc cỡ lập tức đỏ cả vành mắt, s1nh lý k1ch thích phản xạ có điều kiện ra nước mắt thẩm thấu con mắt.

Cô chưa từng gặp tình cảnh mắc cở như vậy, cũng là lần đầu tiên lấy phương thức như thế thấy được địa phương nơi này của chính mình.
Trên kính có một tầng hơi nước tỉ mỉ, đem hình ảnh ngâm ra mấy phần mơ hồ, mặc dù như thế, thân thể của mình và Tống Ngôn Khê vẫn là rất rõ ràng khắc ở bên trong.

Hai tay cô bị trói ở trên vòi hoa sen, lớp da tràn đầy dấu vết Tống Ngôn Khê lưu lại, xung quanh cái rốn càng là một vòng dấu hôn màu đỏ rơi vào đó.


Tay Tống Ngôn Khê bóp lấy thịt số lượng không nhiều trên chân của mình, lưu lại dấu tay, mà nàng một cái tay khác ở địa phương càng thêm ngượng ngùng qua lại chuyển động.
Nơi đó ướt át cực kỳ, là nhiệt dịch chính mình thấm ra, Tống Ngôn Khê ý xấu dùng tay ở khe hở giữa múi thịt qua lại chuyển động, càng muốn nặn ra tiếng xoa bóp khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Thẩm Khanh Vãn nhắm mắt lại, không cách nào nhìn thẳng cảnh tượng này
"Khanh Khanh, dáng vẻ chị bây giờ lại như một con tiểu nãi cẩu bị tôi bắt nạt, khuôn mặt đỏ đỏ, khóe mắt còn mang theo nước mắt, lớp da chị thật là trắng, tại sao có thể có da thịt nhẵn nhụi như thế, tôi thật thích cảm giác ôm chị, như vậy chị chính là của tôi." Tống Ngôn Khê si mê nói qua, không nhịn được há mồm, ở trên bả vai Thẩm Khanh Vãn hơi hơi dùng sức cắn xuống.
Đau nhói để Thẩm Khanh Vãn lần nữa mở mắt, hai con mắt cô rưng rưng mà nhìn Tống Ngôn Khê bắt nạt chính mình, cô không có cách nào nói rõ ràng cảm giác bây giờ của mình.

Bị Tống Ngôn Khê đụng vào, trong lòng cô tràn đầy sung sướng, đó là đối với người có cảm giác mới sẽ có mừng rỡ.

Thân thể là xấu hổ, phản ứng khắp nơi cũng nói chính mình xác thực rất thoải mái.

Nhưng mà trong tiềm thức, Thẩm Khanh Vãn lại rất sợ chính mình sẽ đau, sẽ lại một lần nữa nhớ lại khó chịu trải qua.
Thẩm Khanh Vãn không hiểu chính mình đây là làm sao, rõ ràng bài xích tình ái, cũng chán ghét loại thủ đoạn trò gian chồng chất này, càng thêm không thể nào tiếp thu được hình ảnh xấu hổ giờ khắc này.

Nhưng mà, cô không có cách nào từ trong mắt Tống Ngôn Khê thấy được trò đùa.

Không giống với Lục Mật kia, con mắt của Tống Ngôn Khê sạch sẽ lại trong suốt, nàng chỉ là muốn như vậy đòi lấy chính mình, mà không phải vì để cho chính mình cảm thấy sỉ nhục.
Đụng vào như vậy, khắp nơi lộ ra thương tiếc, Thẩm Khanh Vãn rũ con mắt, đem tầm mắt chính mình giấu ở trong bóng tối.

Cô nhìn ánh mắt Tống Ngôn Khê ôn nhu lại quyến luyến, dường như đang nhìn một người được sủng ái, Thẩm Khanh Vãn không biết ánh mắt mình giờ khắc này là như thế nào, bản thân cô cũng không từng phát hiện phần ôn nhu này.
Lúc này, Tống Ngôn Khê đã sờ lên viên hoa đậu mẫn cảm kia, dùng lòng bàn tay xoa nó ma sát lên.

So với miệng lưỡi, ưu điểm duy nhất của ngón tay chính là có thể rất nhanh chóng tiến hành ma sát, chuyện này đối với đại đa số nữ nhân mà nói là hưởng thụ, càng là động tác quen thuộc các nàng an ủi.

Nhưng mà, tốc độ như vậy đối với Thẩm Khanh Vãn mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Âm h@ch mẫn cảm bị Tống Ngôn Khê dùng ngón tay bóp đè xoa, ma sát nhanh chóng mang theo nhiệt độ cùng lúc, cũng mang theo khoái ý.

Thẩm Khanh Vãn dùng sức mím môi, thân thể cũng không được khống chế run rẩy lên.


Cô có thể cảm giác được, ngoại trừ vui vẻ, còn có đau như hình với bóng càng ngày càng rõ ràng.

Khởi đầu còn có thể nhịn được, nhưng động tác của Tống Ngôn Khê càng là nhanh, Thẩm Khanh Vãn lại ngày không chịu nổi, dần dần, đau đớn che lại khoái ý, Thẩm Khanh Vãn hai chân căng thẳng, thử muốn chịu đựng, cô không muốn vào lúc này kêu ngừng, như vậy sẽ chỉ làm Tống Ngôn Khê cảm thấy lúng túng.
"Tống Ngôn Khê..

Chậm..

Chậm một chút.." Thẩm Khanh Vãn cơ hồ đem toàn thân đều co rúc ở trong lồ ng ngực Tống Ngôn Khê, cô nắm thật chặc cánh tay của Tống Ngôn Khê, móng tay không dài bởi vì quá dùng sức, ở trên cánh tay nhỏ trắng nõn của đối phương hạ xuống từng đạo từng đạo vết trảo.

Tống Ngôn Khê chỉ cho rằng Thẩm Khanh Vãn là thoải mái quá mức, nói một đằng làm một nẻo mới nói như vậy
"Khanh Khanh dáng vẻ hiện tại, thật là đẹp." Tống Ngôn Khê nhẹ giọng nói qua, cắn xuống lỗ tai Thẩm Khanh Vãn, đột nhiên xuất hiện k1ch thích làm cho Thẩm Khanh Vãn hai chân phát run, cô mở mắt ra, ánh mắt rơi vào trên tay nằm ở giữa chân của Tống Ngôn Khê, nàng động đến mức rất nhanh, mỗi một lần lòng bàn tay mềm mại đều sẽ vòng quanh quả cầu thịt mẫn cảm kia mạnh mẽ ma sát qua.
Hoặc xoay quanh, hoặc trên dưới, hoặc trái phải mà di động, động tác như thế rơi vào trong mắt Thẩm Khanh Vãn, cô tràn ra nước mắt từ viền mắt lướt xuống, quá đau rồi, đau đến sắp không nhịn được rồi.

Thẩm Khanh Vãn nức nở, cô đem đầu chôn ở trong lồ ng ngực Tống Ngôn Khê, không ngừng mà co giật lắc đầu, dù là còn đang cao hứng, Tống Ngôn Khê cũng ý thức được Thẩm Khanh Vãn không đúng.

Nàng dừng lại động tác, phát hiện thân thể Thẩm Khanh Vãn căng thẳng lúc này mới buông lỏng xuống, mà hoàn toàn không có cảm giác không muốn.
Điều này làm cho Tống Ngôn Khê ý thức được, tất cả biểu hiện của Thẩm Khanh Vãn, cũng không phải bởi vì thoải mái thoải mái gây nên, mà là như cô nói, cô không thích chính mình đối với cô như vậy, mới có thể rơi lệ, mới có thể nhiều lần để cho mình chậm một chút hoặc là dừng lại.

Ý thức được điểm ấy, Tống Ngôn Khê đột nhiên cảm giác thấy tất cả chính mình làm vừa rồi lại như vai hề, nàng như vậy, cùng ép buộc Thẩm Khanh Vãn khác nhau ở chỗ nào?
Nghĩ như vậy, Tống Ngôn Khê đem dây lưng trên tay cô mở ra, nhìn vết trói màu đỏ phía trên kia, vẫn là không nhịn được đau lòng.

Tống Ngôn Khê ở trong lòng cười chính mình ti tiện, cười nàng đều đến loại trình độ này, lại còn đang lo lắng Thẩm Khanh Vãn.
"Xin lỗi, sau này sẽ không." Tống Ngôn Khê nói xong, đứng dậy cầm lấy áo tắm bên cạnh khoác lên trên người Thẩm Khanh Vãn, quay người ra suối nước nóng.

Cũng không lâu lắm, Thẩm Khanh Vãn nghe được thanh âm của xe khởi động, Tống Ngôn Khê rời khỏi biệt thự.
Đêm nay, nàng sẽ không trở về rồi.
Hết chương 75.

Bình Luận (0)
Comment