Khi tiếng sấm ngoài trời vang lên, Thích Trang vừa mới dọn dẹp xong phòng ngủ.
Vì không biết Vệ Biện sẽ đến lúc nào, hắn dọn dẹp rất nhanh, thậm chí còn lôi được hai chiếc quần l.ót sặc sỡ từ dưới gầm giường ra.
Cơn mưa đến bất ngờ quá. Thích Trang buông thứ đang cầm trong tay xuống, nhíu mày bước tới bên cửa sổ.
Nước mưa chảy xối xả trên cửa kính. Nếu Vệ Biện đã ở đây, thì Thích đại thiếu nhất định sẽ reo mừng vì cơn mưa đúng lúc. Nhưng vấn đề là, hiện giờ Vệ Biện không ở đây.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho đối phương, nhưng không có ai nghe.
Thích Trang lại nhắn thêm một tin: "Đến đâu rồi?"
Mãi vài phút sau, Vệ Biện mới trả lời: "Dưới siêu thị gần khu nhà cậu."
Mưa lớn quá, tài xế thả Vệ Biện ở nơi có chỗ trú. Siêu thị cách căn hộ của Thích Trang tầm bảy, tám phút đi bộ. Vệ Biện nhìn mưa rơi như trút bên ngoài, quyết định đợi tạnh bớt rồi mới đi.
Nói đúng ra, đàn ông thì ba phút chạy qua mưa cũng chẳng là gì. Nhưng nếu căn hộ đó là nhà anh, anh đã xông ngay vào màn mưa rồi.
Nhưng khổ nỗi, nơi đó lại là nhà của Thích Trang.
Lội mưa chạy đến rồi xuất hiện trước mặt hắn trong bộ dạng lôi thôi ướt át? Giống y như con gà rù thảm hại, chẳng chút phong độ?
Vậy thì thôi, ngoan ngoãn đứng đợi đi.
Thích Trang lại gọi thêm cuộc nữa, lần này Vệ Biện nghe máy:"Đợi đó, mưa lớn quá, bớt rồi tôi qua."
"Tôi đi đón cậu," giọng Thích Trang bên đầu dây kia vang lên lạo xạo, "đứng yên đó, đừng đi đâu."
"Dịch vụ của cậu tốt quá," Vệ Biện nghe tiếng chuông thang máy bên kia, "chu đáo thế à?"
"Không phải ai tôi cũng thế đâu," Thích Trang cười, "vì cậu đẹp trai nên tôi mới làm vậy đấy."
Hắn chỉ mang một chiếc ô, vì cả căn hộ chỉ có đúng một cái. Thích Trang rời khỏi nhà, bước nhanh về phía siêu thị.
Mưa to mà kèm theo gió lớn, tối nay đúng là đủ cả sấm sét, gió giật lẫn mưa rơi. Hắn bước nhanh, đi chưa được nửa đường, quần áo trên người đã ướt một nửa.
Vệ Biện chưa từng tới đây, không quen thuộc với khu vực này, đứng ở cửa siêu thị, nhìn ba hướng trái, phải, giữa, chẳng biết Thích Trang sẽ từ hướng nào đi tới.
Giờ này còn ra ngoài không có nhiều người, từ xa xa, anh đã thấy bóng dáng của Thích Trang. Chiều cao và dáng người của hắn quá nổi bật, rõ ràng là Thích Trang cũng thấy anh, đi thẳng về phía anh.
Mái tóc đen của hắn không biết là bị mưa làm ướt hay là vừa mới tắm xong, hơi nước phảng phất quanh đầu. Vệ Biện nhìn vài giây, rồi mới dời mắt, "Năm phút là tới, nhanh thật."
"Không nỡ để cậu chịu lạnh ở đây," Thích Trang quay đầu nhìn về phía siêu thị, trong lòng lóe lên một ý tưởng, "mua chút nguyên liệu về nhé, tôi thể hiện một chút tay nghề, thế nào?"
"Được," Vệ Biện cũng quay đầu nhìn siêu thị, "nếu mấy lời lần trước cậu nói không phải chém gió, thì..." quả thực rất lợi hại.
Anh nói được một nửa, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ khi nhìn vào cổng siêu thị.
"Sao vậy?" Thích Trang nhướng mày.
"Đây là siêu thị," Vệ Biện chậm rãi nói, "cậu đoán xem tôi có thể mua được dù ở đây không."
Thích Trang ngớ người, sau đó đưa tay lên trán, "Chết tiệt, ngốc thật."
Vệ Biện: "...Không ngờ tôi cũng có ngày trí tuệ tụt xuống số âm."
Hai người nhìn nhau một lúc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi bước vào siêu thị.
"Cậu muốn ăn gì," Thích Trang kéo một chiếc xe đẩy qua, nhìn những kệ hàng, "có thể gọi món."
"Giọng điệu nhỏ kiêu ngạo này của cậu," Vệ Biện cũng nhìn vào các kệ hàng theo hắn, "tôi không có thịt không vui, cậu chọn món nào cậu giỏi nhất đi."
"Tôi cảm thấy cậu hơi xem thường tôi," Thích Trang tựa vào xe đẩy, nghiêng người nhìn anh, khóe môi cong lên, "món nào tôi giỏi cũng nhiều vô kể, tay nghề này có thể nuôi cậu béo như một con heo nhỏ."
Vệ Biện không trả lời ngay, đầu tiên liếc trái liếc phải, xác định không có ai rồi ép Thích Trang vào góc kệ, vén áo lên cho thoáng khí, vừa làm vừa nói, "Ui chà, cơ bụng này nóng quá."
"Đồ lẳng lơ," Thích Trang cười, đẩy anh một cái, không biết vô tình hay cố ý, tay hắn lại đẩy vào đúng khối cơ bụng săn chắc kia, "cảm giác không tệ."
Vệ Biện lập tức giữ lấy tay hắn, "Đừng có động tay động chân."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay anh lại nắm chặt tay Thích Trang, nhẹ nhàng bóp phần thịt giữa các kẽ ngón tay hắn.
"Nhìn cái móng vuốt này," Vệ Biện cố ý chậc chậc hai tiếng, "tự nhiên thèm ăn móng giò."
Thích Trang bật cười không ngừng, "Cậu muốn ăn thì nói thẳng, việc gì phải vòng vo tám hướng nhắc tôi?"
Hai người đi đến khu vực thực phẩm, siêu thị có không ít người đến trú mưa, họ đi qua đi lại những chiếc ô bày ở trung tâm nhưng lại chẳng ai nhớ mua thêm một chiếc.
Dường như cơn mưa to gió lớn này, chỉ cần chiếc ô của Thích Trang cũng đủ che chắn cho cả hai.
Sau khi mua xong mọi thứ và bước ra ngoài, đã gần mười giờ tối, Vệ Biện cầm đồ từ tay Thích Trang, để hắn cầm ô.
Cơn mưa lúc này so với trước đã nhỏ hơn, chiếc ô của Thích Trang màu đen, hòa quyện vào màn đêm. Hắn đứng bên trái, nghiêng ô về phía Vệ Biện, duyên dáng giơ tay ra mời, "Mời cậu, quý ngài đẹp trai này."
Vệ Biện nhìn hắn một cái, trong mắt như mang theo chút ý cười, bước lên một bước thật nghiêm chỉnh, đứng dưới chiếc ô đen.
Chung một chiếc ô, hóa ra khoảng cách lại gần đến thế.
Vai chạm vai, nhiệt độ của người này lan sang người kia, bóng đêm bao trùm bởi sự yên tĩnh và tiếng mưa, tiếng ma sát giữa quần áo nghe như tiếng thủ thỉ thân mật của những người yêu nhau.
Lại xen lẫn chút ngượng ngùng không thể nói rõ, và chút mập mờ khó diễn tả.
Thích Trang khẽ hắng giọng, "Tối nay sao cậu chủ động thế."
Nào là tỏ tình, nào là hẹn đến khách sạn.
Ban ngày chẳng phải vừa đi bệnh viện với cô gái kia sao?
Vệ Biện liếc hắn một cái, Thích đại thiếu gia mắt nhìn thẳng phía trước, như thể nơi tối đen phía trước có gì đó hấp dẫn toàn bộ tâm trí hắn, bộ dáng này nhìn thật thú vị. Vệ Biện cười, "Thích Trang, cậu nói chuyện thì nhìn người, nhìn tôi này."
"Nhìn dưới chân," Thích Trang từ chối nhìn anh, "tôi có gánh nặng nhan sắc, tuyệt đối không thể ngã lộn cổ trước công chúng trong thời tiết thế này."
Vệ Biện nhìn xung quanh, rồi liếc hắn bằng khóe mắt, "Công chúng nào?"
Thích Trang chỉ vào anh, "Cậu."
Vệ Biện khẽ hừ một tiếng, rút tay trái đang đút túi quần ra đặt lên vai hắn, dùng lực kéo hắn gần như ngã vào lòng mình, "Bắt buộc cậu đây phải dùng vũ lực à?"
Thích Trang không kịp đề phòng, suýt nữa đứng không vững, tay hắn run lên một cái, nước mưa trên ô bắn tung tóe lên hai người, "Chết tiệt."
Dù có tốt giáo dưỡng thế nào, gặp Vệ Biện cũng chẳng còn gì. Thích Trang hít sâu một hơi, "Vệ Biện, cậu đúng là đáng bị dạy dỗ."
Lực cánh tay Vệ Biện vòng qua cổ hắn tăng lên, "Ừ, bảo bối, cậu nói gì?"
"Muốn đánh nhau?" Thích Trang ưu nhã xắn tay áo lên, "Lại đây, để anh Trang đây dạy dỗ cậu thế nào là nghiền áp."
Vệ Biện cười lớn, "Anh Trang, đừng thế, người ta sợ."
Tranh thủ lúc mưa nhỏ, họ bước đi rất nhanh, nhưng chiếc ô này quả thực có hạn, tuy không bị ướt hết nhưng nửa người ngoài cũng bị mưa thấm ướt nhẹp.
Khu căn hộ của Thích Trang không quá cũ cũng không quá mới, nhưng cây xanh thì thực sự rất tốt, khắp nơi là những tán cây xanh um tùm, chiếm diện tích lớn, buổi tối là nơi lý tưởng để dạo bước, tất nhiên lúc này trên đường đi, họ chẳng gặp một ai.
Vệ Biện lên tiếng: "Làm sao cậu biết Đoạn Bích Lan?"
Thích Trang vẫn không nhìn anh, giọng nói chẳng rõ cảm xúc, "Sao, không nỡ để người khác biết à?"
"Đừng có gượng," Vệ Biện dừng chân, Thích Trang cũng dừng lại, anh nheo mắt cố gắng nhìn rõ biểu cảm của hắn, "trước đó tôi đã nói là nhảm nhí, cậu thật sự muốn ngâm cả thành phố H trong giấm à?"
Thích Trang cười nhạt, "Giấm là gì, ngon không?"
Vệ Biện dùng ánh mắt "Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi" nhìn hắn, Thích Trang dời ánh mắt, đổi đề tài, "Đi trước đã."
"Nói xong rồi đi."
Thích Trang giận đến gân xanh nổi trên trán, "Vệ Biện, gió to mưa lớn thế này cậu thấy thoải mái lắm à?" Cậu muốn đi bệnh viện lần nữa đúng không?
Cậu chết tiệt không thể tự biết chú ý một chút à?
"Không thoải mái," nụ cười trên mặt Vệ Biện biến mất, "tôi luôn nghĩ về một chuyện. Thích Trang, tôi nói tôi bị đau đầu, cậu mẹ nó chẳng có chút phản ứng nào, sau đó lại nói thích tôi, còn là tôi chủ động mở lời. Tôi vừa nói hẹn gặp, cậu đã dẫn tôi đến căn hộ của cậu, cậu——mẹ nó."
Khốn thật.
Ban đầu thực sự chỉ muốn trêu hắn một chút, nhân tiện xem phản ứng của Thích đại thiếu gia thế nào. Vệ Biện cũng không hiểu sao bản thân lại thốt ra một tràng như thế, lại càng bực mình hơn khi càng nói càng nóng, giống như, giống như anh rất để ý đến Thích Trang vậy.
Thích Trang bị chọc cười.
"Cậu nói cậu đau đầu, tôi sợ đến mức tay run rẩy. Cậu nói tôi thích cậu, tôi trốn vào nhà vệ sinh ngồi một tiếng để bình tĩnh lại. Cậu nói cậu thích tôi, cậu có biết lúc đó tâm trạng tôi thế nào không? Cậu nghĩ căn hộ của tôi là nơi ai muốn đến thì đến, hay là tôi không chọn ai hẹn hò thì cứ thế ngủ với người đó?"
"Tôi không muốn đánh nhau với cậu ở đây," giọng Thích Trang trở nên lạnh lẽo, hắn nhấc chân đi về phía căn hộ, "Vệ Biện, cậu nghĩ chỉ mình cậu là thiệt thòi sao?"
Hắn bước đi, nhưng tay vẫn vô thức nghiêng dù về phía bên phải. Cơn mưa không còn gì che chắn, rơi xuống tóc và mặt Vệ Biện, chỉ trong chốc lát đã làm mờ mắt anh.
Vệ Biện lau nước trên mặt, "Chết tiệt."
Anh ném túi đồ siêu thị trên tay xuống đất, nhấc chân đuổi theo, từ phía sau giữ chặt cổ tay Thích Trang rồi đè hắn xuống nền đất lầy lội bên đường.
"Bịch!"
Tiếng vật nặng rơi xuống nền đất vang lên.
Chiếc dù đen rời khỏi tay chủ nhân, cán dù trơ trọi hướng lên trời, bị gió thổi bay càng lúc càng xa.
Bị ngã xuống nền bùn không đau, nhưng bùn bắn đầy người Thích Trang. Hắn bị Vệ Biện đè dưới thân, mưa không chút thương tình tạt vào mặt, cảm giác đặc quánh và nặng nề khiến hắn chưa bao giờ cảm thấy chật vật như vậy. Lửa giận bị kiềm nén trong lòng bùng phát, hắn gào lên: "Vệ Biện, rốt cuộc cậu muốn gì?!"
"Tôi không biết!" Vệ Biện cũng hét lại, "Tôi mẹ nó cũng không biết mình đang nghĩ gì! Cậu thích tôi và thích những tình nhân nhỏ khác có gì khác biệt? Tôi không biết! Cậu đang đùa hay nghiêm túc, tôi cũng không biết! Chính tôi đang đùa hay nghiêm túc, mẹ nó, tôi lại càng không biết!"
"Vậy cậu nghĩ tôi biết sao?!"
Thích Trang cũng hét lại anh. Gương mặt hắn dính đầy bùn, ánh mắt hung ác đến đáng sợ. Hắn vươn tay túm lấy cổ áo Vệ Biện, lực mạnh đến nỗi gần như muốn xé toạc vải, "Tôi mẹ nó chưa bao giờ như thế này, cậu nghĩ tôi đùa là đùa như vậy sao?! Tôi mẹ nó tự mình còn không hiểu rõ, cậu lại muốn tôi hiểu cái quái gì?!"
"Ầm!"
Một tia chớp xé toạc bầu trời, cả bầu trời sáng rực lên trong chốc lát.
Mái tóc của Vệ Biện nửa dính chặt vào mặt, nửa còn lại rủ xuống hai bên má Thích Trang. Nước mưa tụ lại trên tóc anh, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Mưa càng lúc càng lớn.
Ánh mắt Vệ Biện và Thích Trang chạm nhau. Rồi một người cúi đầu, một người ngẩng lên, hung hăng hôn lấy nhau.
Trong cơn mưa đêm, giữa lùm cây và cỏ, trong bùn đất ẩm ướt phảng phất mùi tanh, họ điên cuồng hôn lấy nhau.