Đến tận trưa hôm sau, khoảng mười một giờ, Vệ Biện mới tỉnh giấc, mở mắt.
Giấc ngủ này rất sâu, cơ thể mệt mỏi, nhưng bên dưới lại tràn đầy sinh lực, anh nhìn xuống quần mình vài giây rồi gọi: "Thích Trang?"
Thích Trang bước ra khỏi phòng tắm với khuôn mặt còn ướt sũng, hắn cũng vừa mới thức dậy, trên người vẫn còn đọng nước, đứng bên giường, vẩy nước lên mặt Vệ Biện, chậm rãi nói: "Tỉnh rồi à?"
"...Vệ Biện, "Muốn ăn đòn không?"
Ánh mắt Thích Trang dời xuống dưới, cười: "Trưa rồi, mà vẫn còn sung sức thế nhỉ."
"Em gọi anh qua đây chỉ để em xem nó thôi à," Vệ Biện kéo tay hắn, dùng lực kéo mạnh, lôi hắn xuống giường, "Tối qua em nói mạnh miệng thế nào anh còn nhớ rõ, bây giờ xem thử ai lớn hơn ai."
Thích Trang suýt nữa ngã đè lên người Vệ Biện, cũng may phản ứng nhanh, chống hai tay ở hai bên người anh nên không hoàn toàn đ.è xuống, "Khỉ thật, anh có thể chú ý an toàn được không! Người trưởng thành mà đ.è xuống như thế anh còn chịu nổi à?"
Vệ Biện, "Anh có thể đỡ được em."
"Cái này của anh mà cũng đỡ được em?" Thích Trang cười lạnh, co chân đá nhẹ vào dưới, "Cái thứ này mà bị em đ.è xuống, không gãy thì cũng mềm nhũn ra thôi."
Hắn làm vừa phải, nhưng Vệ Biện giả vờ kêu lên một tiếng, nhăn mày, tay đặt lên cổ hắn, cố tình làm trò, "Đau, em xoa nhẹ giùm đi."
Thích Trang nhìn thấu trò giả vờ của anh, cúi đầu c.ắn vào mặt anh, "Giả vờ hả, còn dám lừa em không?"
Vệ Biện nghĩ hình tượng mình lúc này không thể tệ hơn, mặt chưa rửa, tóc chắc chắn xù lên như tổ chim, còn chẳng biết mắt có ghèn không, toàn thân chỉ có chỗ đó là đang căng thẳng, lại bị Thích Trang đè lên, "Cút đi, anh đây muốn đi tắm."
"Anh đang ăn cắp biểu cảm của em đó," Thích Trang cười, không chút chê bai mà cắn anh mấy cái, rồi đứng dậy, tỏ vẻ như một ông chủ gia đình, "Thôi được rồi, phạt thế là đủ, cho anh biết thế nào là nặng nhẹ."
"Ồ," Vệ Biện cười, "Giỏi lắm, Thích đại ca."
Thích Trang nhướng mày, ném cho anh ánh mắt "Chứ sao nữa?"
Hai người trêu đùa một lúc, khi Vệ Biện tắm xong đi ra, cả buổi trưa đã trôi qua, anh ngồi xuống cạnh Thích Trang, dựa vào lưng hắn, vẫn còn cảm nhận rõ rệt mùi hương của Thích Trang.
Giống như mùi trên cơ thể anh, tóc còn đọng chút hơi ẩm.
Vệ Biện nghĩ, sao có thể dính nhau như thế được.
Không có cảm giác trống trải sau cơn say, cũng không có lạnh nhạt sau đêm dài, gặp người này lòng liền thanh thản, ôm nhau ngủ, ôm nhau thức, còn ôm nhau ngẩn người.
Không ai làm được như vậy, chỉ có thể nói, Thích Trang quả thật là Thích Trang, đỉnh thật.
Nghĩ vậy, anh cười rúc rích, tiếng cười khiến lưng Thích Trang rung lên, hắn cũng không kìm được mà cười theo, quay lại nhìn anh, "Cười ngốc gì vậy?"
Nhìn thấy tóc anh, bất đắc dĩ, "Lại không chịu sấy tóc."
"Không muốn sấy," Vệ Biện kéo dài giọng, uể oải, "Trưa rồi, ăn gì đây?"
"Bé yêu của em sao giống như heo thế nhỉ," Thích Trang vuốt cằm tỏ vẻ khó xử, "Vừa tỉnh là đòi ăn, vậy mà hôm qua còn thắng được em?"
Hắn không nhắc thì Vệ Biện còn quên chuyện này, lập tức lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, không nói gì, chỉ truyền đạt hết qua ánh mắt.
Đúng là phong thủy luân chuyển, làm người không nên đắc ý quá, đây chẳng phải là nghiệp báo sao.
"Đồ đã mua cho em rồi," Vệ Biện, "Em định bao giờ mặc?"
Thích Trang nhìn như rất bình tĩnh, "Trước kia em đã cho anh thời gian hòa hoãn dài như vậy, anh cũng nên trả lại em như thế chứ."
Vệ Biện chậc lưỡi, đứng dậy lấy khăn khô trùm lên đầu, rồi bước đến đá nhẹ vào chân hắn, "Chuẩn bị đi."
"Cái gì?" Thích Trang.
"Hẹn hò chứ còn gì," anh cười, vài lọn tóc từ dưới khăn thoát ra, mang theo mùi nắng, vừa chói chang vừa rực rỡ, "Để em xem anh Biện lãng mạn đến đâu."
Xác định quan hệ xong lần hẹn hò đầu tiên, Thích Trang hơi động lòng, "Chỉ có hai chúng ta?"
Vệ Biện cười phá lên, "Chẳng lẽ em còn muốn dẫn thêm một người nữa?"
Thích Trang cũng nhận ra và bật cười, "Đệt, em hỏi câu ngớ ngẩn gì thế."
Đây không phải lần đầu tiên họ đi chơi riêng, nhưng là lần đầu tiên sau khi chính thức xác định mối quan hệ. Cái đầu tiên luôn đặc biệt, dù cả hai không nói ra, trong lòng đều quyết tâm phải phô bày khía cạnh đẹp trai nhất của mình, phải đẹp trai đến mức đốt cháy cả thế giới.
Vệ Biện cẩn thận vuốt lại tóc, Thích Trang chỉnh lại cổ áo từ bên cạnh đi ngang qua, bước chân khựng lại, hỏi: "Anh định mặc phong cách gì?"
Không thể nào bạn trai mặc đồ thể thao còn mình mặc đồ vest được chứ.
"Em cứ chọn cho mình bộ nào thật đẹp," Vệ Biện nghiêng mặt, 360 độ không góc chết tự chiêm ngưỡng mình, "Hôm nay anh sắp xếp lịch trình hơi mệt đấy, nên phong cách thể thao cho thoải mái."
Thích Trang đã vuốt gel và mặc vest chỉnh tề: "..."
Hắn đã chuẩn bị đeo chiếc đồng hồ sang chảnh nhất, để quần vest trông gọn gàng từ phía sau, hắn mặc quần ôm sát cực kỳ hợp dáng, áo sơ mi thì vừa vặn lại rất lịch lãm, dù có cởi áo khoác cũng đẹp trai chẳng khác gì người mẫu trên bìa tạp chí. Nước hoa nam đặt trên bàn ngủ, là loại Vệ Biện yêu thích nhất. Mọi thứ đã chuẩn bị đâu ra đó, giờ lại nói vận động thoải mái???
Không nghe thấy hắn trả lời, Vệ Biện quay lại nhìn, mắt sáng rực, huýt sáo một tiếng, "Ngầu lắm Thích Trang."
"Đúng là ngầu thật," Thích Trang lơ đãng đáp, đứng thẳng lưng, "Đã ngầu như vậy, không bằng anh đổi phong cách đi, đổi cả một lịch trình khác ít mệt hơn."
"Anh sẽ cân nhắc," Vệ Biện bước tới, vòng quanh hắn hai vòng, "Anh hiếm khi mặc đồ vest."
Thích Trang, "Em còn chưa thấy bao giờ." Nhưng với dáng người dài chân tay như Vệ Biện, chắc chắn sẽ rất hợp với vest và đồng phục. Nghĩ tới đây, lòng hắn ngứa ngáy, "Mặc một lần cho bạn trai xem thử thế nào?"
"Mặc vest tăng thêm sức hút, nếu anh mặc rồi," Vệ Biện hạ giọng, "Anh sợ làm em mê mẩn mà không chịu nổi."
Thích Trang cố ý liếc xuống phía dưới, "Nghe như thể bình thường anh không mê hoặc người khác ấy."
Dưới ánh mắt của hắn, Vệ Biện rất tự nhiên, "Đó gọi là phong cách đẹp trai quyến rũ, bạn trai à, đừng giả bộ nghiêm túc với anh, đống đồ lót này cũng chỉ là một góc nhỏ trong ngăn tủ của em thôi."
Thích Trang mỉm cười, "Mặc không?"
Vệ Biện lùi lại một bước ngắm kỹ hắn, một lúc sau nói: "Mặc thế này rồi, còn có leo nổi núi không?"
"Leo núi?" Thích Trang nhức đầu, "Đây là cái gọi là hẹn hò lãng mạn của anh?"
Mặc bộ đồ trị giá cả trăm triệu, vest chỉn chu không một nếp nhăn, rồi leo núi?
"Ngắm mặt trời mọc và lặn mà," Vệ Biện ho nhẹ, "Thuê một chiếc lều cắm trại trên núi qua đêm, anh biết nơi đó còn có vài suối nước nóng tự nhiên, mùa này ít người, chúng ta có thể cùng tắm."
Đối diện mặt trời mọc, hôn môi, và chạm nhẹ.
Sao lại không lãng mạn chứ?
Nếu là người khác muốn cùng anh Biện ngắm mặt trời mọc, anh còn thấy phiền; tới phiên em, em lại không vui sao?
Thích Trang sao lại không vui, miễn là có thể ở bên Vệ Biện, đi đâu hắn cũng vui. Chỉ là không đành lòng vì đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy, nhưng khi nghe nói về cảnh bình minh và hoàng hôn, hắn đã bị thuyết phục ngay.
Sống 27 năm, Thích đại thiếu gia chưa bao giờ ngắm bình minh hay hoàng hôn với ai cả.
Quan trọng hơn, Vệ Biện còn nhắc đến suối nước nóng tự nhiên.
Có thể cùng nhau tắm.
Nghĩ tới thôi đã không thể tin được, hai kẻ không biết liêm sỉ, đầy kinh nghiệm tình trường như họ, sống chung bấy lâu mà ngoài hôn nhau ra, còn chưa từng làm gì quá trớn. Những lần "hợp tác trợ giúp" thì có, nhưng khi tay chạm vào đối phương, cảm giác k.ích thích còn mạnh hơn cả những lần trước đây trên giường.
Chỉ cần "trợ giúp" đã đạt tới trình độ này, không dám nghĩ nếu thật sự tiến xa thì sẽ k.ích thích đến thế nào.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Thích Trang chân thành thở dài, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, "Vệ Biện, cho em đè một lần đi."
Vệ Biện cười khẩy, "Hay chúng ta cá cược nhé."
Lại cá cược.
Thích Trang nhíu mày, "Anh nói trước đi."
"Em cần lên giường, anh cũng vậy," Vệ Biện bỏ tay vào túi, đuôi tóc rủ xuống, "Lần trước 'giải tỏa' xong mùi còn đậm thế kia, ai cũng rõ đối phương đã lâu không thoải mái rồi. Vậy thì, quyết một trận phân thắng bại."
"Phân thắng bại gì cơ." Thích Trang hỏi.
Vệ Biện gõ gõ ngón tay lên đùi, "Chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên phải công bằng minh bạch."
Thích Trang gật gù, đồng tình.
Vệ Biện tiếp lời: "So chân dài, chiều cao hay... những thứ khác đều không thay đổi được, đó là bẩm sinh, không công bằng."
Thích Trang lại gật đầu, "Lần này lý lẽ của anh thật đáng kinh ngạc."
"Vậy chúng ta chọn một cuộc thi kỹ năng ngang nhau," Vệ Biện nghiêm túc hiếm có, trông cực kỳ đáng tin, "Em thấy thế nào?"
Trông anh nghiêm túc như vậy, Thích Trang ngược lại nghi ngờ, nhịn không nói gì, tránh xa cạm bẫy lời nói, "Anh nói thử xem."
"Cứ để anh lo," Vệ Biện cười khẩy, "Lúc leo núi sẽ phân thắng bại, em thua cũng không có gì để bàn cãi."
"Ồ," Thích Trang đã hiểu, nheo mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý, "Leo núi là phụ, phân định trên dưới mới là chính phải không?"
"Cái đó chỉ là tiện thể thôi," Vệ Biện vuốt nhẹ vành tai hắn, "Ngắm mặt trời mọc mới là chính."
Vành tai rất mềm, không kìm được anh cúi xuống li.ếm m.út, răng khẽ cắn, "Em muốn anh mặc vest, sớm muộn gì cũng có ngày mặc cho em ngắm thỏa thích."
Nghe như một lời hứa hẹn, Thích Trang khựng lại, ôm lấy eo anh, "Em chờ."
Vệ Biện đã sắp xếp lịch trình kín mít cho buổi hẹn hò, để tiết kiệm thời gian, họ quyết định ở lại H thị. Điểm xa nhất cũng chỉ cách hai tiếng lái xe, không quá xa.
Đợi cả hai chuẩn bị xong xuôi rời khỏi nhà, đã quá giờ ăn trưa từ lâu.
Đàn ông lớn không chịu được đói, Vệ Biện lắc lắc chìa khóa xe, "Đặt xong nhà hàng rồi, lên xe thôi, bạn trai."
Thích Trang cười sảng khoái, "Nghe lời bạn trai."
Nhà hàng có trang trí bình thường, rất gần gũi, nhưng món ăn lại rất thơm ngon, nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí từng tiếp đón khách ngoại quốc và lên cả tin tức địa phương, làm ăn phát đạt, khó mà đặt trước được.
Vệ Biện và Thích Trang đến trong vòng hai mươi phút, Vệ Biện bảo Thích Trang vào trước chờ, còn anh đi đỗ xe.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn khách đến bàn, "Anh Biện đặt phòng riêng, nhưng chúng tôi có quy định số lượng người cho phòng riêng, hai người thật sự không đủ, nên chỉ có thể sắp xếp ở đây. Anh Biện nói không sao, nhưng chúng tôi vẫn thấy có lỗi, chỗ này nằm ở góc, xung quanh có cây xanh che chắn, đảm bảo riêng tư không thua gì phòng riêng. Hy vọng hai vị sẽ có bữa ăn vui vẻ."
Thích Trang cười nói không sao, cảm ơn rồi ngồi xuống chờ Vệ Biện đến.
Quả thật, như nhân viên phục vụ nói, vị trí này không thua gì phòng riêng, ngược lại còn có tầm nhìn thoáng đãng, từ cửa sổ phía trước bên trái hắn có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, bước chân của Vệ Biện nhanh như gió, hắn còn có thể nhìn thấy rõ từng sợi tóc của anh bay trong gió tạo thành một đường cong kiêu ngạo.
Thích Trang nghĩ thầm, quả thật không phải người một nhà không vào một cửa, hai người họ đúng là đẹp đôi như vợ chồng.
Đẹp đôi như vậy, chia tay trời cũng không đồng ý.
Thích Trang tự cười thầm trong đầu, Vệ Biện đã đẩy cửa bước vào, hắn giơ cao tay định ra hiệu, nhưng bên cạnh lại vang lên một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, "Thích thiếu?!"
Thích Trang cau mày nhìn sang, cảm thấy người này có chút quen mặt.
"Anh không nhận ra em sao Thích thiếu?" Người kia vô cùng nhiệt tình, "Anh đang hẹn hò phải không?"
Một lúc sau mới nhớ ra, đây dường như là một trong những tình cũ mà hắn từng qua lại.
Hắn nhanh chóng nhìn về phía Vệ Biện, đối phương đã nhìn thấy, đang sải những bước dài tiến lại gần.
Sắc mặt lạnh tanh.
Thích Trang, "..."
Chết tiệt, lật xe rồi.
Vệ Biện từ xa đã nhìn thấy có người đang nói chuyện với Thích Trang, trong lòng bực bội muốn qua cảnh cáo, đột nhiên nhận ra người kia trông rất quen.
Gương mặt thanh tú nhẹ nhàng, đúng là kiểu anh từng thích nhất.
... Chết tiệt.
Người này hình như từng lên giường với anh.
Và người mà anh gần như đã quên mất tên, giờ đây lại đang nói chuyện với Thích Trang.
Cậu ta định nói gì với bạn trai anh? Là tình cờ gặp hay có ý đồ gì, Vệ Biện không quan tâm, lúc này anh chỉ muốn đuổi người này đi chỗ khác, đừng làm Thích Trang khó chịu.