Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 55

"Đeo không?"

...

Đêm hôm đó, từ diễn đàn MIAIDU, một đoạn video bắt đầu lan truyền điên cuồng trong giới GAY. Từ các diễn đàn, các hội nhóm, đến Weibo và những mạng xã hội khác, lượt nhấp vào và lượt chia sẻ tăng vọt đến một con số đáng kinh ngạc.

Một tài khoản lớn bật khóc khi đăng lại: "Chồng tôi cầu hôn chồng khác của tôi, tôi đã khóc như một con chó trong nhà vệ sinh, bạn GAY của tôi đã định tìm một cục đậu phụ đập đầu chết trước cửa nhà. Chờ đã, tôi đi mua sợi mì treo cổ để đi cùng bạn tôi. [Video]"

Phần bình luận bên dưới, có một câu được đẩy lên hàng đầu: "Dù rất đau lòng, tôi lại thấy hơi sung sướng. Ít nhất mấy cô nhỏ khác cũng không giành được chồng tôi. Hai ông chồng ở bên nhau, cái hình ảnh ấy, cái bầu không khí ấy, tôi rung động muốn ship ngay tà giáo này."

Câu "Đeo không" trong video bị trêu đùa vô số lần. Không thể tin được Vệ Biện đã cong thành cái kẹp giấy rồi mà vẫn có thể hỏi thẳng tuột như thế. Đeo cái gì? Đeo thứ đó sao?

Không ngờ Thích Trang lại thẳng thắn đáp lại chẳng kém gì.

Dưới ánh đèn rực rỡ và sặc sỡ, video do người khác quay lại, âm thanh và tiếng ồn huyên náo, nhưng khi Vệ Biện quỳ xuống một chân, mọi người xung quanh ngay lập tức im bặt, sợ rằng sẽ làm át đi câu trả lời của Thích Trang.

Không gian đột ngột trở nên yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng từ đám đông lan tỏa, thậm chí truyền cả ra ngoài màn hình, khiến những người đang xem cũng cảm thấy hồi hộp.

Thích Trang sẽ trả lời thế nào đây?

Là một tổng công bá đạo, bị người khác cầu hôn, liệu hắn có chịu nổi không?

Hãy từ chối đi, làm ơn, từ chối ảnh đi!

Thích Trang mở miệng, nhưng phát hiện mình không phát ra tiếng. Hắn hắng giọng, cuối cùng mới có thể nói ra lời.

"Đeo," Thích Trang nói, "Nhanh lên, em thật sự muốn hôn anh."

Ngay bây giờ, lập tức, ngay tức khắc.

Người quay video thông minh phóng to khung hình, ghi lại rõ nét biểu cảm của hai nhân vật chính. Vệ Biện không nói thêm gì, chỉ nhếch miệng cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng.

Trời ơi...

Tựa như có thể nghe thấy âm thanh của hoa nở và trái tim tan vỡ.

Sau khi chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay, Thích Trang cúi người, chiếc áo sơ mi ôm sát tôn lên dáng người hoàn hảo của hắn. Hắn nâng mặt Vệ Biện, sâu sắc nhưng đầy khẩn thiết, trao cho anh một nụ hôn.

Hai người đàn ông, tràn đầy sức hấp dẫn như xuân dược hóa thân, môi kề môi, đủ khiến người xem bủn rủn cả chân, mặt đỏ tim đập.

Video chỉ quay đến đó, nhưng chỉ một nụ hôn thôi đã khiến bao nhiêu người thay đổi suy nghĩ, hét lên rằng muốn ship ngay "tà giáo" này.

Không, đây chẳng còn là "tà giáo" nữa, mà đã trở thành "chính thức" rồi.

Những người có tâm trạng phức tạp nhất không phải là fan của Vệ Biện hay Thích Trang, cũng không phải những người từng qua lại, lên giường với họ. Mà là những người đã từng hẹn hò với cả hai người này.

"Mẹ nó, hai người tôi từng tự hào khoe khoang nay lại thành một đôi, người đáng chết treo cổ phải là tôi chứ!"

Các chị em mau đến xem, chúng ta đã bị biến thành nền cho chuyện tình này rồi!

Còn về những gì xảy ra trên mạng, Vệ Biện và Thích Trang thực sự không có thời gian để chú ý.

Thích đại thiếu gia bận rộn vô cùng. Tối đó, hắn đăng lên vòng bạn bè hai bức ảnh. Một bức là hình hai bàn tay đan vào nhau, nhẫn bạc đơn giản mà tinh tế, rõ ràng là cặp nhẫn đôi dành cho nam.

Bức còn lại thì thật sự cạn lời. Không biết là tên ngốc nào có kỹ thuật chỉnh ảnh tệ hại đã PTS ra một tờ giấy đăng ký kết hôn, mép ảnh còn bị lem nhem không chịu nổi.

Vệ Biện nhìn thấy bức ảnh, giật giật khóe miệng, hướng về phía phòng tắm hét lên: "Thích Trang, đồ ngốc, kỹ thuật của em không ra gì thì đưa anh làm đi!"

"Đàn ông không thể nói kỹ thuật không được," Thích Trang chậm rãi trả lời, nhìn không giống ngốc tí nào, "Đừng nói chuyện với em, anh đây cần tắm rửa thật thoải mái."

Trông hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất không như vậy.

Hắn cẩn thận tháo nhẫn trên tay, đặt lên kệ. Nghĩ kệ có thể bị văng nước, hắn lại chuyển sang tủ gỗ bên bồn rửa mặt. Trước khi đặt nhẫn, hắn còn dùng giấy lau ba lần, rồi lót thêm một chiếc khăn trắng mềm mại, sau đó mới nhẹ nhàng đặt vào.

Đến khi quay lại dưới vòi sen, cảm giác trống rỗng khi không có nhẫn trên tay lập tức ùa về. Chợt cảm thấy không ổn, hắn cúi đầu nhìn xuống: "...Chết tiệt."

Hóa ra chân vẫn đang đi đôi dép trong nhà bằng bông.

Vệ Biện "tạch" một tiếng, nói: "Ai thèm nói chuyện với em."

Dù nói vậy, anh vẫn không nhịn được, cứ mỗi phút lại lấy điện thoại ra xem bình luận trên bài đăng của Thích Trang, xem bạn bè của hắn nói gì.

Đang xem rất vui, ba của Thích Trang đột nhiên nhắn tin đến, đầy cảm xúc kích động: "Đây là cái gì hả?!"

Dọa Vệ Biện suýt nữa làm rơi điện thoại.

"Khốn thật," anh liếc nhìn phòng tắm một cái, cuối cùng vẫn mở tin nhắn ra.

Phát hiện ông ba vợ này khá hiện đại, gửi toàn là ảnh chụp màn hình từ diễn đàn MIAIDU.

Vệ Biện giật giật khóe miệng, ngay sau đó nhận được năm sáu đoạn ghi âm dài một đến hai phút từ ba vợ.

"Thích Trang, thằng nhóc thối tha này! Bây giờ lập tức giải thích cho ba chuyện cầu hôn là thế nào! Hả? Nói đi, mau nói đi! Con đã cầu hôn ai? Ba cho con năm phút, nếu không trả lời ba ngay, ba sẽ cắt hết tất cả thẻ của con!"

Vệ Biện: ...

Trong lòng anh âm thầm rung rinh. Anh muốn nói: Cắt đi, cắt nhanh lên, không cắt không phải là người. Mau giao Thích Trang ra đây để tôi nuôi!

Dù trong lòng có những suy nghĩ vụng trộm như vậy, nhưng Vệ Biện vẫn đáng tin cậy, nhắn lại: "Chú nghe tôi nói đã."

Năm chữ này vừa gửi đi, ba của Thích Trang lại "ting ting ting" gửi thêm mấy đoạn ghi âm nữa, tổng cộng mười đoạn, nghe hết cũng phải hơn mười phút.

Vệ Biện nghĩ thầm, năm phút? Năm phút còn chưa nghe hết mà!

Anh lập tức gửi tin nhắn thoại: "Chú nghe tôi nói, chuyện này là hiểu lầm."

Tâm trạng của Thích Tổng khẽ rung lên, sao lại là cái tên Vệ Biện này nữa, ông vội thu hồi tất cả tin nhắn, giữ nguyên vẻ điềm đạm của một người thuộc giới thượng lưu, lạnh lùng nói: "Vậy sao, tôi hiểu lầm gì à?"

Vệ Biện nhếch môi cười, chân rung rung một chút, nhưng vẻ mặt vẫn làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Thích Trang không cầu hôn với tôi, là tôi cầu hôn với em ấy đó, ba vợ."

Thích Tổng: "!!!"

Tay ông run lên, lập tức bấm tắt điện thoại.

Ba ba ba ba vợ?

Cầu cầu cầu cầu hôn?

Mẹ kiếp cái gì mà ba vợ!

Đầu dây bên kia không phản hồi, Vệ Biện có chút chột dạ, đúng lúc trong phòng tắm vang lên tiếng động, anh nhanh chóng ném điện thoại sang một bên, nhặt lấy tạp chí trên bàn lên xem.

Thích Trang thấy Vệ Biện không nhìn mình, thở phào một hơi, ném đôi dép bông ướt sũng lên ban công, vẻ mặt bình thản bước vào phòng.

Vệ Biện bịa chuyện: "Tắm xong rồi à?"

"Tắm xong rồi," Thích Trang cố ý giơ bàn tay trái lên, ngón tay dài xương xẩu trống không, hắn giả bộ như vừa nhớ ra, "À, nhẫn đâu rồi nhỉ?"

Vệ Biện quay đầu nhìn hắn, thấy rõ bàn tay trống trơn của hắn, lông mày khẽ cau lại.

"Ồ," Thích Trang cười thầm, làm như mới nhớ ra, "Em để quên trong phòng tắm rồi."

"Thích Trang," Vệ Biện không hài lòng, "Em có thể để tâm đến nó một chút được không?"

Để tâm ư? Để tâm chứ, để tâm đến mức tắm cũng phải liếc nhìn tủ một cái.

"Chưa quen lắm," Thích Trang nói, "Nhẫn của anh đâu?"

Vệ Biện giơ ngón giữa lên, chiếc nhẫn trên tay anh đeo vẫn nằm yên ổn, Thích Trang chợt nghĩ, sau này khi giúp nhau "hòa hợp" chẳng lẽ còn phải thêm bước tháo nhẫn sao?

Nghĩ lại, mẹ kiếp đã đeo nhẫn rồi, còn ai cần dùng tay nữa chứ!

"Lại mơ màng gì rồi?" Vệ Biện từ ghế sofa bước xuống, tiến lại gần hắn, khí thế đầy uy hiếp, "Nhớ kỹ lời của chồng mình nhé, Thích Trang, đã được anh cầu hôn thì phải đeo nhẫn suốt, để người ta biết em đã có chủ, và em cũng phải có nhận thức đó."

Anh nhẹ nhàng chạm lên trán Thích Trang, miệng khẽ nhếch lên một đường cong không tự chủ được, "Đúng vậy, là em, em là của anh, hiểu không?"

Thích Trang hỏi: "Vậy còn anh thì sao?"

Vệ Biện hơi lúng túng, anh quay đầu liếc nhìn từ trên xuống dưới, sau một hồi mới lấy lại tinh thần, giơ nhẫn lên trước mặt Thích Trang, "Anh cũng là của em chứ sao, đồ ngốc, hỏi gì mà ngu ngốc vậy."

Cả hai tắm xong thay đồ, tiếp tục ra ngoài dự tiệc.

Hôm nay vui vẻ, rượu nhất định phải uống, quán ăn đã được đặt sẵn, ông chủ thậm chí còn thông cảm đổi lịch làm việc cho họ sang ngày mai, nên hôm nay ngoài việc vui vẻ ra, chẳng còn gì đáng bận tâm.

Trên đường đến quán, Vệ Biện nhận được cuộc gọi từ Quách Hạo, giọng gã trầm thấp: "Biện à, tôi thấy một đoạn video trên mạng, anh—"

"Vị hôn thê của tôi đang ngồi cạnh tôi," Vệ Biện ngắt lời, "Quách Hạo, chúng ta là anh em bao nhiêu năm, lúc đính hôn cậu nhất định phải đến."

Quách Hạo im lặng hồi lâu, sau đó nghẹn ngào nói: "Được, tôi nhất định sẽ đến. Nhưng Biện à, anh có thể đến bệnh viện thăm... chị ấy không? Chỉ một phút thôi, gặp một lần thôi. Chị Bích Lan... tình trạng rất tệ."

Vệ Biện khẽ nhắm mắt lại.

Hồi lâu, anh nói: "Được, sáng ngày mốt."

Đã lâu rồi anh không hút thuốc, Thích Trang không nghiện thuốc, vì để tránh hắn hít phải khói thuốc, Vệ Biện hiếm khi hút trước mặt hắn.

Giờ đây, anh rút một điếu thuốc ra, chỉ ngậm trong miệng mà không châm lửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, khung cảnh lướt qua nhanh chóng không để lại dấu vết nào trong mắt anh.

Ánh mắt của Thích Trang cũng trầm xuống.

Mẹ kiếp.

Sớm muộn gì cũng phải tìm người đánh cho Quách Hạo một trận.

Hai người đến quán Bình An, Chu Hằng nóng nảy, kéo theo Ngô Dương đã đợi sẵn ở ngoài, "Hai người sao giờ mới đến?"

Thích Trang khoác vai Vệ Biện, cả hai như tự mang theo ánh hào quang, vừa đẹp vừa khí chất, sáng chói đến mức Chu Hằng và Ngô Dương suýt chói mắt, "Chỉ ăn cơm thôi mà sao hai người làm như đi hẹn hò vậy?"

Đúng là đẹp trai, hôm nay cả hai đều mặc phong cách thời trang sành điệu, chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ khiến người ta xiêu lòng.

"Trong mắt mày, lúc nào tao chả đẹp trai," Vệ Biện ngẩng cằm, "Đừng chắn đường, vào trong thôi."

Trong quán khá lộn xộn, chẳng khác nào quán nhậu bình dân, nhưng sắc mặt của Thích Trang vẫn không thay đổi, bên cạnh bỗng có người trượt ngã, ngã nhào về phía hắn.

Thích Trang đỡ lấy người đó, cậu trai đứng vững, hắn vừa định nói không cần cảm ơn, ai ngờ cậu trai này lại lập tức nhào vào lòng hắn, run rẩy nói: "Anh ơi, làm ơn giúp em với, có người muốn lợi dụng em!"

Thích Trang: ...

Vệ Biện: ...

Cậu trai không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người họ, run cầm cập, giọng đã hơi nghẹn ngào, "Không biết ai vừa sờ vào mông em, em thật sự rất sợ."

Vệ Biện cười lạnh hai tiếng, "Này nhóc, rời khỏi lòng cậu ta, nói với các anh xem ai sờ mông em, bọn anh sẽ giúp em trả thù."

Thích Trang mạnh tay đẩy cậu ta ra, hoàn toàn không chút thương hoa tiếc ngọc, cậu trai có vẻ chưa từng gặp tình huống như vậy, quên cả khóc, chỉ trừng mắt nhìn hai người họ.

Thích Trang nghĩ ra một ý, bất ngờ quay lại nhào vào lòng Vệ Biện, còn cố ý khụy gối, làm ra vẻ "đáng thương".

"Cưng à, em sợ quá, ôm em đi."

Chỉ làm bộ không có thật, thừa dịp nhào vào lòng Vệ Biện còn lén c.ắn vào chỗ đỏ hồng trên ngực anh, tay không quên tranh thủ sờ soạng vòng eo anh.

"Mẹ kiếp," ngực bị đau, Vệ Biện nghiến răng ken két, "Em buông ra cho anh."

Ngô Dương, Chu Hằng: "Phì."

Anh Trang đúng là đỉnh thật.

Cậu trai nhào vào lòng Thích Trang sững lại, sau đó âm thầm khinh bỉ, liếc nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh ghét, cứ tưởng là ngầu lắm, hóa ra lại là một tên ẻo lả.

Lập tức chuyển mục tiêu sang Vệ Biện, khóc lóc: "Người sờ em còn bảo em chạy không thoát, sẽ bám theo về tận nhà, các anh có thể đưa em về được không?"

Vệ Biện: "Không biết số cảnh sát à?"

Cậu trai cắn môi, "Nhưng—"

Vệ Biện hướng về phía nhân viên đang bận rộn mà vẫy tay, nhân viên lập tức tiến đến, "Thưa ngài, có việc gì ạ?"

"Người này," anh chỉ vào cậu trai kia, thái độ cợt nhả mà ai cũng có thể nhận ra, "Có chuyện cần nói với các anh, nhớ giải quyết tốt vào."

Thích Trang không nhịn được bật cười hai tiếng, cũng không định đùa nữa, vừa chuẩn bị lùi lại thì Vệ Biện đột nhiên cúi người, dùng hai tay bế bổng hắn lên trong tư thế công chúa.

"Chết tiệt!" Khuôn mặt Thích Trang lập tức đen như đáy nồi, cố vùng vẫy muốn nhảy xuống, "Mẹ nó Vệ Biện! Em đệch con mợ anh!"

"Ngoan nào," Vệ Biện cười xấu xa, bế hắn vượt qua đám đông và tiến vào phòng riêng, "Sợ à? Hả? Anh phải an ủi bé yêu của mình một chút, ôm một lúc thật lâu ấy."

Sức lực của anh lớn, Thích Trang vùng vẫy một cái thôi là người khác đã gần như kiệt sức, còn anh vẫn bế chặt, bước chân nhanh thoăn thoắt, "Đã diễn thì diễn cho trọn nhé, đại thiếu gia."

Thích Trang nghiến răng, chửi thề trong lòng! Nhục nhã quá!

Bình Luận (0)
Comment