Phân Cửu Tất Hợp

Chương 164



"Phim ngắn đồng tính?" Bạch Vũ Đường vẫn luôn kiềm chế, đợi đến lúc đưa Chung Thần về nhà mới hỏi Ngư Hi: "Em nghĩ thế nào?"
Ngư Hi im lặng không trả lời, Bạch Vũ Đường lại hỏi: "Đã bàn với Giang tổng chưa?"
"Vẫn chưa."
Đã mấy ngày kể từ khi nhận được cuộc gọi của Đào Ỷ Đồng, nhưng cô vẫn chậm chạp chưa xác định rốt cuộc có nên nhận lời hay không.

Giang Tĩnh Bạch đã bận bịu đi công tác từ hai ngày trước, cô cũng chưa nói, muốn hỏi thử ý kiến của Bạch Vũ Đường trước.

Bạch Vũ Đường ngồi trong xe, đưa tay muốn lấy bao thuốc theo thói quen, mới nhớ ra có người từng nói với mình hút thuốc có hại cho phổi.

Cô nhịn cơn thèm, hạ cửa kính xuống, để gió đêm mang theo cảm giác lành lạnh thổi vào.

Từ tận đáy lòng, cô không muốn để Ngư Hi lại nhận những kịch bản hoặc thông cáo có liên quan đến đề tài đồng tính.

Truyện Tiêu Lệ Thủy là bộ phim có ý nghĩa khác biệt đối với cộng đồng mạng, hơn nữa, cũng có thể mang lại ảnh hưởng không tệ cho Ngư Hi dưới tình hình lúc đó, vì thế theo đề nghị của Giang Tĩnh Bạch, cô mới để Ngư Hi nhận kịch bản này.

Nhưng hiện giờ đã khác.

Em ấy sắp trở lại, cuối tuần sẽ bắt đầu tuyên truyền cho phim mới, cô tin rằng, hai bộ phim cổ trang này sẽ đưa Ngư Hi lên một tầm cao mới, chưa cần nói đến việc các cô còn nhận được lời mời thử vai từ đạo diễn Mai.

Tất cả mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt lên, cô không nghĩ, cũng không muốn đi lại con đường xưa.

Phim ngắn đồng tính, liệu có phải một cuộc công khai come out trước mọi người lần thứ hai hay không, không ai có thể đoán trước được.

Bạch Vũ Đường im lặng rất lâu, lắc đầu nói: "Hi Hi à, chị cảm thấy chúng ta vẫn nên ổn định trước, hiện giờ em không chịu được khổ."
Ngư Hi mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi mới lên xe cô còn hơi chóng mặt, nhưng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.

Đương nhiên cô hiểu ý của Bạch Vũ Đường, vụ công khai trước kia đã khiến cô suýt mất đi sự nghiệp diễn xuất mình yêu thích, giờ đây được làm lại, cô phải thận trọng trước khi đưa ra bất kì quyết định nào.


Nhưng quay phim ngắn đồng tính, cô cũng đã nghiêm túc cân nhắc suốt mấy hôm nay.

Cô muốn nhận.

Không phải chỉ vì mình.

Mà còn là để sau này công khai mối quan hệ với Tĩnh Bạch.

Cô không muốn mãi mãi che giấu, sự nghiệp của cô vừa mới một lần nữa cất bước, cô không mong có một ngày chuyện này sẽ bị phanh phui trước mắt mọi người bằng một scandal.

Ngư Hi rơi vào tình thế khó xử, cô nói với Bạch Vũ Đường: "Cho em suy nghĩ thêm một chút đi ạ."
Bạch Vũ Đường nghiêng đầu, hiểu ý của cô: "Được rồi, chị cũng về suy nghĩ một chút."
Trời đêm lành lạnh, gió buốt nổi lên, sau khi đưa Ngư Hi về nhà, Bạch Vũ Đường vẫn cảm thấy ngột ngạt đến hoảng, cô gọi cho bạn nhậu cũ: "Đến đây được không?"
Tiếu Tri Thu không đi công tác cùng Giang Tĩnh Bạch, trong tay cô có hai dự án nên không thể phân thân, vì thế Giang Tĩnh Bạch để cô ở lại công ty.

Khi nhận được điện thoại của Bạch Vũ Đường, cô vẫn đang tăng ca.

Nhìn biểu đồ báo cáo đầy màn hình, cô không chần chừ hỏi lại: "Ở đâu?"
Bạch Vũ Đường nâng ly rượu khẽ lắc: "Chỗ cũ."
Nửa tiếng sau, Tiếu Tri Thu có mặt.

Cô nhìn Bạch Vũ Đường ngồi trên ghế dài lắc lư ly rượu, ánh đèn mờ ảo của quán bar hắt lên người cô ấy, đường nét trên khuôn mặt trở nên không chân thực, nhưng cô biết, lúc này chắc chắn Bạch Vũ Đường đang không vui.

Vì chỉ có những lúc không vui, cô ấy mới dùng giọng điệu kia khi nói chuyện điện thoại.

Nếu vui, ví dụ như lần đó khi Ngư Hi nhận được kịch bản mới, cô ấy sẽ hớn hở gọi điện thúc giục: "Tiếu Tri Thu, nhanh lên! Đừng lề mề! Tôi đã gọi rượu rồi! Đêm nay hai ta không say không về!"
Nghĩ vậy, cô nhìn chằm chằm Bạch Vũ Đường, suy nghĩ cô ấy không vui vì chuyện gì.

Tám phần là liên quan đến Ngư Hi.

Tiếu Tri Thu cởi áo khoác vắt lên cổ tay, nhìn người đang uống rượu giải sầu.

Cô và Bạch Vũ Đường, khi làm cùng công ty không quá thân quen, ngược lại, khi rời khỏi lại liên lạc rất nhiều.

Khi vừa rời khỏi Kính Âu, Bạch Vũ Đường có một khoảng thời gian không làm việc, chỉ thích đến quán bar uống rượu.

Tiếu Tri Thu từng đến đây ngồi hai lần lúc nhàn rỗi không có việc gì, gặp được cô ấy ngồi uống một mình.

Thường xuyên qua lại, hai người trở thành bạn bè thân thiết.

Ban đầu Bạch Vũ Đường rất cẩn thận, kể khổ một tràng xong đều phải khách sáo đôi câu, nhưng giờ đây dù khó chịu hay vui mừng, cô ấy vẫn sẽ gọi cho cô đầu tiên để chia sẻ.

Tiếu Tri Thu đi đến, ngồi xuống ghế đối diện: "Vũ Đường."
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Vũ Đường ngẩng đầu.

Quán bar về đêm vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng có những cô gái mặc áo hai dây quần ngắn nhảy những vũ điệu nóng bỏng, chỉ có Tiếu Tri Thu vẫn mặc đồ công sở đoan trang chỉnh tề, không hề ăn nhập với nơi này.

Mỗi lần nhìn thấy Tiếu Tri Thu, Bạch Vũ Đường đều phải trêu ghẹo đôi câu: "Cô cứ như vậy có mệt không?"
Tóc búi sau gáy gọn gàng tỉ mỉ, trên người luôn là trang phục công sở, nét mặt nghiêm túc, ngay cả uống rượu cũng không buông xõa, Bạch Vũ Đường đưa ly rượu cho cô: "Tôi mà là cô, không chết vì kiệt sức, thì cũng muốn qua đời vì ngột ngạt."
Tiếu Tri Thu cười: "Có chuyện gì à?"
"Không có chuyện gì." Bạch Vũ Đường nhún vai: "Chỉ muốn gọi cô ra ngoài uống một ly thôi."
"Vẫn ở công ty tăng ca?"
Cô hẹn Tiếu Tri Thu, mười lần thì tám lần đang ở công ty tăng ca, đúng là con ma cuồng công việc.

Tiếu Tri Thu nhấp một ngụm rượu, cay nồng, cô khẽ nhíu mày: "Có phải phía cô Ngư có chuyện gì không?"

"Không có gì." Bạch Vũ Đường xua tay, xưa nay tửu lượng của cô không tệ, uống mấy ly cũng chỉ đỏ mặt, không có vẻ say: "Ngư Hi à."
Cô nói xong mới ý thức được mình đang ở quán bar, lắc đầu: "Không nói nữa, chúng ta uống trước."
Lại thêm mấy ly vào bụng, thấy sắc mặt của đối phương đã hơi mê man, Tiếu Tri Thu nói: "Đừng uống nữa, tôi đưa chị về."
Bạch Vũ Đường vẫn tỉnh táo, nghe vậy liền nâng ly rượu cuối cùng trên bàn: "Uống xong ly này tôi liền đi."
Cổ tay bị nắm chặt, Tiếu Tri Thu lấy ly rượu trên tay cô: "Tôi uống thay chị."
Bạch Vũ Đường chớp mắt: "Ờ."
Hai người cùng ra khỏi quán bar.

Bạch Vũ Đường bước đi không vững.

Nhà cô ở ngay gần đây, Tiếu Tri Thu đã đến mấy lần, lần này cũng quen đường đi đến trước cửa, rồi quay đầu: "Chìa khóa đâu?"
Bạch Vũ Đường cúi đầu mò mẫm trong túi, một lúc sau ngẩng đầu cười: "Tìm được rồi."
Giờ phút này đâu còn nhìn thấy dáng vẻ sắc sảo tài giỏi mọi khi, quả nhiên uống vào, hình tượng thường ngày đều không còn.

Tiếu Tri Thu đỡ cô vào phòng.

Hai người cùng dựa vào ghế sô pha.

Bạch Vũ Đường ngồi xếp bằng, ôm gối ôm, tựa đầu lên gối, nhìn Tiếu Tri Thu rót nước cho mình, hé môi nói: "Ngư Hi muốn nhận một bộ phim ngắn."
"Phim ngắn?" Tiếu Tri Thu hỏi lại: "Phim ngắn gi."
Bạch Vũ Đường nhận cốc nước, nâng một tay đỡ trán: "Phim ngắn đồng tính."
Tiếu Tri Thu giật mình: "Đồng tính?"
"Rất bạo phải không." Bạch Vũ Đường khẽ cười: "Nhưng tôi có thể đoán được vì sao."
"Em ấy muốn công khai quan hệ với Giang tổng."
"Thật ra tôi cũng từng nghĩ, hai người sẽ không giấu được quá lâu."
Hiện giờ Ngư Hi vẫn chưa chính thức xuất hiện trong tầm mắt của khán giả, vì thế truyền thông cũng chưa lấy kính lúp soi đời tư của em ấy, nhưng sau này sẽ khác, em ấy sắp tuyên truyền cho phim mới, còn có thể tham gia phim mới của đạo diễn Mai, hơn nữa tin đồn với Liễu Ngọc Dao vẫn còn, chỉ sợ mọi hành động của Ngư Hi sẽ thật sự bị phóng đại.

Muốn giấu mối quan hệ với Giang tổng, tuy rằng không dễ, nhưng cũng không phải không làm được.

Có lẽ Ngư Hi không muốn giấu, mà muốn công khai.

Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Tiếu Tri Thu, hỏi một cách bâng quơ: "Cô nói xem rốt cuộc tình yêu có bao nhiêu ma lực?"
Có thể làm Ngư Hi thật vất vả mới đứng lên được lại tình nguyện mạo hiểm?
Thậm chí sẽ phải đối mặt với vực sâu một lần nữa.

Nghe câu hỏi của cô, Tiếu Tri Thu nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu, trả lời rất thành thật: "Không biết."
"Tôi chưa từng yêu ai."
Không biết có phải vì uống rượu, cô nói rất nhanh, cũng rất tự nhiên.

Bạch Vũ Đường: "...Không phải chứ Tiếu Tri Thu, cô đã lớn thế này, vậy mà vẫn chưa yêu ai?"
Bạch Vũ Đường như nghe được chuyện thú vị, quên mất nỗi phiền não vừa rồi, rồi tự cười một mình, khẽ lắc lư cốc nước trên tay, có giọt nước rơi xuống gối ôm, cô luống cuống muốn lau khô.

Tiếu Tri Thu thản nhiên lấy cốc nước trên tay cô: "Chưa từng yêu ai, rất kỳ lạ sao?"
Bạch Vũ Đường không nén nổi ý cười: "Không không không, không kỳ lạ."
"Nhưng cô ưu tú thế này, vậy mà không có ai theo đuổi sao?"
"Cũng quá lạ đấy chứ?"
Tiếu Tri Thu đặt cốc xuống: "Không phải chị luôn nói tôi đã gả cho công ty sao?"
Đó là cuộc nói chuyện sau khi uống say của hai người lúc trước, Bạch Vũ Đường không ngờ đối phương vẫn nhớ.

Cô lập tức tựa lưng vào ghế, quay đầu: "Đúng vậy, vậy cô phải thay đổi đi, còn có tính cách bảo thủ của cô nữa, cũng phải thay đổi, không có người đàn ông nào thích kiểu khăng khăng cứng nhắc vậy đâu."
"Tôi nói với cô này..."
"Vậy chị có thích không?" Tiếu Tri Thu ngắt lời cô, cũng tựa lưng vào sô pha bên cạnh cô, quay đầu, nhìn góc mặt của Bạch Vũ Đường.

Vì uống rượu, làn da trắng trẻo trở nên ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp không còn vẻ trầm ổn và sắc sảo như thường ngày, mà mơ màng hơn, tựa như không hiểu lời cô vừa nói.


Bạch Vũ Đường quay đầu hỏi lại: "Cô nói gì?"
"Tôi..." Tiếu Tri Thu vừa mở miệng liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên.

Cô nhìn màn hình, là Giang Tĩnh Bạch gọi.

Cô lập tức đứng dậy, nhận máy.

"Cô có ở công ty không? Gửi văn kiện này cho tôi." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch vang lên, xua tan sự khô nóng vừa mới lan tràn trong phòng.

Tiếu Tri Thu thở phào, đáp lại: "Xin lỗi Giang tổng, tôi đang ở ngoài."
Bên phía Giang Tĩnh Bạch có tiếng phát thanh ở sân bay, Tiếu Tri Thu cau mày: "Cô về rồi ạ?"
"Không phải là sáng mai sao?"
"Kết thúc sớm." Giang Tĩnh Bạch nhỏ giọng nói: "Ở công ty còn ai không?"
Tiếu Tri Thu suy nghĩ: "Lúc tôi đi phó tổng giám đốc vẫn ở đó."
Giang Tĩnh Bạch ngồi lên xe: " Tôi biết rồi."
Cúp máy, Giang Tĩnh Bạch lại gọi một cuộc điện thoại.

Nhận được tài liệu, cô sửa vài chỗ rồi gửi đi.

Xử lý xong, đồng hồ đã điểm mười một rưỡi.

Giờ này tám phần là Ngư Hi đã nghỉ ngơi.

Cô tắt màn hình đang hiện dãy số của Ngư Hi, bảo lái xe đưa mình về.

Sau khi vào nhà, cô mở cửa thật khẽ.

Trên giường có bóng người cong lên, quả nhiên Ngư Hi đã ngủ.

Cô lại gần Ngư Hi, nửa quỳ bên cạnh giường, cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô ấy, cuối cùng nở nụ cười, thì thầm gọi: "Hi Hi."
Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh ngoài trời chạm vào gò má của Ngư Hi, Ngư Hi khẽ run, cuộn tròn trong chăn, giống hệt một bé mèo.

Giang Tĩnh Bạch không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ Ngư Hi rồi mới đi vào phòng tắm.

Không ngờ sau khi ra ngoài, Ngư Hi đã ngồi dậy, dùng đôi mắt buồn ngủ nhìn về phía phòng tắm, khe khẽ gọi: "Tĩnh Bạch?"
Giang Tĩnh Bạch lại gần: "Sao lại dậy rồi?"
Ngư Hi mơ mơ màng màng, giọng nói cũng mềm nhũn: "Nằm mơ thấy cậu về."
Cô nhìn người trước mắt, có chút không chân thực, vì buổi tối uống rượu, trong đầu lúc này như nhão ra, cô đưa tay tóm Giang Tĩnh Bạch ngồi xuống bên cạnh mình: "Là mình chưa tỉnh ngủ, hay vẫn đang nằm mơ?"
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Giang Tĩnh Bạch cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng: "Ừ, cậu vẫn đang mơ, ngủ tiếp đi."
Ngư Hi buồn ngủ: "Mình biết ngay là vẫn chưa tỉnh."
Cô nói rồi kéo Giang Tĩnh Bạch đè xuống giường, không quên ra lệnh: "Vậy cậu ngủ ngon, cởi quần áo ra."
Giang Tĩnh Bạch giật mình: "Gì cơ?"
Ngư Hi lẩm bẩm: "Bình thường mình đều "cho" cậu, trong mơ vẫn không để mình muốn làm gì thì làm sao?"
Giang Tĩnh Bạch ngây ngẩn, một lúc sau khẽ cười, cô ngoan ngoãn nghe theo, giọng nói mềm mại hơn: "Ừa."
"Đều nghe lời cậu.".


Bình Luận (0)
Comment