Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 140

“Hơn nữa, điện hạ nói tai họa của Đức phi là do Hoàng hậu nương nương chọn Bệ hạ chứ không chọn Đức phi nương nương, nhưng điện hạ sao biết, Hoàng hậu nương nương làm quyết tuyệt như vậy không phải vì tiền đồ của “Thất hoàng tử”?” Tần Sanh nói: “Điện hạ cũng đã nhận ra rồi phải không? Mặc dù Thục phi nương nương gây họa lớn, phe thừa tướng cũng bị xử lý, đàn áp nhưng địa vị của Thất điện hạ không giảm mà còn tăng. Thất điện hạ cũng sắp nhập triều tham chính, giờ đây ngài ấy không còn vướng bận ngoại thích, không bị thừa tướng chỉ tay năm ngón, thế lực của phe thừa tướng đã được gạn đục khơi trong, vừa vặn có thể trở thành trợ lực cho Thất điện hạ.”

“Hơn nữa, tuy Thục phi nương nương bị tước phong hiệu và phi vị, nhưng cuối cùng cũng chỉ bị phán cấm túc chứ không bị giam vào lãnh cung, cho thấy đã giữ thể diện cho Thất điện hạ. Dù là trong cung hay triều đình cũng không ai có thể liên lụy Thất điện hạ vào chuyện này và trong mắt Bệ hạ, tai hại lớn nhất về thân thế của Thất điện hạ đã được loại bỏ, chưa chắc không thể tranh giành ngôi vị chí tôn.”

“Điện hạ dám nói, trong chuyện này hoàn toàn không có nhúng tay của Hoàng hậu nương nương sao?”

Mộ Dung Thần không thốt nên lời, hắn không thể phản bác, bởi sự thật đúng là như vậy, dù lợi lộc đều rơi vào tay người khác, nhưng khi đứng ngoài quan sát, trong lòng hắn vẫn hân hoan vì sự dịu dàng thầm lặng của nàng.

Đức phi là biểu muội của Tống Thanh Sước, Thục phi vì Đức phi mà thất thế, người mẫn cảm như Tống Thanh Sước không thể không biết rằng đệ tử có thể vì chuyện này mà sinh lòng hiềm khích với nàng, nhưng nàng vẫn kiên quyết làm theo ý mình.

Dù có bị oán hận, dù có bị xa lánh, nàng vẫn kiên định không lay chuyển mà trải đường cho đệ tử.

“Hoàng hậu nương nương không giỏi ăn nói, càng không quen thốt ra lời đường mật.” Tần Sanh không nhịn được mà bênh vực Hoàng hậu nương nương: “Nhưng nàng sẽ thể hiện sự quan tâm đến ngài qua hành động, so với đó, sự không chân thật và lừa dối của điện hạ quả là hành vi của kẻ tiểu nhân. Mong điện hạ thành thật đối đãi, đừng vì sự bốc đồng mà phụ tấm lòng băng thanh ngọc khiết của Hoàng hậu nương nương.”

“Ta đương nhiên cũng hiểu.” Mộ Dung Thần bật cười vì lời lẽ quá đỗi thẳng thắn của Tần Sanh: “Chỉ là —”

Chỉ là con người vốn dĩ tham lam vô độ.

Theo tuổi tác trưởng thành, d*c v*ng của hắn đối với nàng cũng ngày càng tăng, giờ đây sự yêu thương của sư phụ dành cho hắn vẫn chưa đủ, hắn dốc hết tâm tư cũng chỉ muốn đòi hỏi nhiều hơn, huống hồ là muốn hắn từ bỏ những gì đã đạt được? Hắn đương nhiên cũng hiểu nàng là người chân thành, nhưng một khi thú nhận, nàng tất sẽ xa lánh hắn, dù chỉ lùi lại một hai bước, cũng sẽ khiến hắn đau lòng như dao cắt.

Càng để tâm càng nhút nhát, càng trân trọng càng sợ hãi.

Nhưng, Tần Sanh nói đúng, quả thực đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn rồi.

“Đi thôi.” Mộ Dung Thần cất bức họa vào hộp gấm, mày mắt tĩnh lặng: “Đi gặp phụ hoàng.”

Từ khi tham chính đến nay, Mộ Dung Thần liên tục tạo ra những thành tích khiến người khác kinh ngạc, cũng khiến Yến Hoàng ngày càng thêm quý mến hắn. Sự xuất sắc và khiêm nhường của Mộ Dung Thần đều được Yến Hoàng nhìn thấy, trong lòng đã ngầm quyết định chọn hắn làm người kế vị ngai vàng tiếp theo. Bởi dù Thất hoàng tử dưới sự đốc thúc của Thục phi mà tinh thông võ nghệ nhưng tính tình lại thừa hưởng sự kiêu ngạo, hống hách của Thục phi, thậm chí còn khinh thường việc che giấu bản tính thật, so với Mộ Dung Thần có thể nói là một trời một vực.

Nhưng như Tần Sanh đã nói, giờ đây Vọng Ngưng Thanh đã dọn dẹp chông gai cho Thất hoàng tử, Thất hoàng tử chưa chắc không thể tranh giành ngôi vị chí tôn.

Thành thật đối đãi với người khác… sao?

“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu kiến.” Mộ Dung Thần gõ cửa tẩm điện Ngọa Long, sau khi nghe tiếng hồi đáp từ bên trong, hắn nhận lấy hộp gấm Tần Sanh đưa, một mình bước vào Ngọa Long điện.

“Sao giờ này lại tới?” Yến Hoàng đã hạ triều, không mặc long bào, chỉ khoác một bộ thường phục màu vàng nhạt, bớt đi uy nghi, trông hiền từ hơn nhiều: “Ngồi đây đi.”

Triều đình là nơi bàn chính sự, nhưng riêng tư, họ rốt cuộc vẫn là phụ tử. Yến Hoàng tuổi càng cao càng khát khao niềm vui gia đình, cũng không muốn giữ dáng vẻ khi ở riêng với nhi tử, tưởng rằng người con ưu tú này muốn nói chuyện riêng tư không liên quan đến chính sự, nào ngờ Mộ Dung Thần vừa vào trong, liền im lặng quỳ xuống.

“… Có chuyện gì?” Yến Hoàng nhận ra điều bất thường, nhíu mày, vẫy tay ra hiệu cho cung nhân lui xuống: “Có gì cứ nói thẳng đi.”

“Nhi thần bất hiếu.” Mộ Dung Thần không ngẩng đầu, khẽ nói: “Hôm nay có hai chuyện muốn bẩm báo với phụ hoàng. Thứ nhất, năm nhi thần bảy tuổi đã bí mật bái một vị sư phụ, chưa từng bẩm báo với phụ hoàng.”

Yến Hoàng nhíu mày càng chặt hơn, thầy dạy của các hoàng tử đều do hắn tự mình xem xét, tuyển chọn kỹ lưỡng những tài năng trạng nguyên, hà cớ gì phải bỏ gần tìm xa tự mình tìm sư phụ khác? Yến Hoàng định hỏi như vậy, nhưng lại chợt nhớ ra những lời nhi tử đã phát biểu trên triều đình, tuy luận về việc dùng người hiền tài khiến cả triều kinh ngạc nhưng đó tuyệt đối không phải là lời lẽ của kẻ cầu danh lợi. Người đã dạy dỗ Ngũ hoàng tử hẳn phải là một bậc tài năng có tâm tính siêu thoát, phóng khoáng hơn nhiều: “Là vị đại nho nào ẩn thế không ra?”

Mộ Dung Thần trầm tĩnh đáp: “Là Hoàng hậu của phụ hoàng, chiến thần Bắc Cương, nữ trung hào kiệt Tống Thanh Sước.”

Yến Hoàng sững sờ: “Là nàng ấy ư?”

Nếu là người khác, Yến Hoàng có lẽ sẽ suy xét chuyện “phi tử có tư tình với hoàng tử hay không” nhưng nếu là Tống Thanh Sước…

“Vâng, sư phụ đã dạy nhi thần văn thao võ lược, cũng dạy nhi thần đạo lý đối nhân xử thế.” Mộ Dung Thần tiếp tục nói: “Nhi thần có được ngày hôm nay, không thể thiếu sự bồi dưỡng và dạy dỗ của sư phụ.”

Yến Hoàng nghe vậy, vầng trán nhíu chặt cũng giãn ra, nét mặt ánh lên vẻ dịu dàng: “Nàng ấy là mẫu hoàng của con, vốn dĩ phải như vậy.”

Bàn tay Mộ Dung Thần đặt trên đất khẽ siết chặt: “Chuyện thứ hai nhi thần muốn bẩm báo, mong phụ hoàng giữ bình tĩnh, đừng quá giận dữ mà tổn hại long thể.”

“Chuyện gì?” Yến Hoàng kỳ lạ hỏi.

“Nhi thần… mang dòng máu vong quốc, bởi mẫu phi của nhi thần là công chúa của hoàng thất Sở quốc.”

— Hắn cuối cùng đã đưa ra lựa chọn.

Bình Luận (0)
Comment