Vọng Ngưng Thanh cùng các đệ tử còn lại đến Đông Hải, sau khi điều tra phát hiện nơi đây quả thật có hải thú quấy phá. Các ngư dân cũng luôn phải chịu đựng sự quấy rầy của hải thú. Triều đình từng phái quân đội đến xử lý, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành bất lực quay về.
Mặc dù vậy, ý chỉ ban đầu mà hoàng đế Thương quốc hạ đạt lại là cho con dân Thương quốc rút lui khỏi bờ biển. Vì thế, ngài đã viết lại không ít chính sách, thậm chí chi một số tiền khổng lồ để an trí những bách tính nghèo khổ sống nhờ nghề đánh cá và săn bắt này.
Vọng Ngưng Thanh suy xét một lát liền hiểu được quân tâm (tấm lòng của vua) của vị hoàng đế này. So với việc chỉ dựa dẫm vào tiên môn một cách mù quáng, vị hoàng đế này muốn con dân tự lập, quả thực là sáng suốt.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.
Việc buộc Thương quốc phải cầu viện tiên môn là do thủy triều không ngừng dâng lên nuốt chửng bờ biển. Nước biển tràn đến đâu, hải thú xao động liền hoành hành đến đó. Bách tính thế gian đối mặt với hải thú hung ác không hề có chút sức phản kháng nào.
Vì thế, vị hoàng đế trẻ tuổi đầy mưu lược của Thương quốc liền hạ liên tiếp ba chiếu thư nhận lỗi, cuối cùng vì áp lực dư luận, mới bất đắc dĩ cầu cứu tiên môn.
Vọng Ngưng Thanh dẫn vài đệ tử ở Đông Hải thăm dò bốn năm ngày, cuối cùng mới phát hiện nguyên nhân thủy triều dâng cao là do có một con Côn đang làm tổ ở Đông Hải.
Con Côn này còn nhỏ tuổi, vừa mới rời tổ, chưa có uy thế che trời lấp đất khi sải cánh ngàn dặm sau này. Nhưng dù là Côn ở thời kỳ đang trưởng thành, hình thể cũng vô cùng khổng lồ, sinh ra đã có khả năng hô mưa gọi gió, khuấy động sóng biển, nuốt chửng biển cả.
Loài yêu thú thượng cổ có hình thể khổng lồ này bẩm sinh trí tuệ không đầy đủ. Côn không biết Thần Châu đại lục bị chia thành hai giới Tiên Ma, càng không biết Đông Hải là địa bàn của nhân loại. Thấy nơi này hoàn cảnh thoải mái, thức ăn phong phú, liền dừng chân ở đây. Côn thú không có ý làm hại chúng sinh, nhưng sự tồn tại của nó lại khiến hải thú xao động. Những hải thú không dám đối mặt trực tiếp với cự thú thượng cổ nên đã lũ lượt rời khỏi vùng biển này, tranh giành địa bàn ở những vùng nước nông, nên mới gây ra tai ương Đông Hải.
Vọng Ngưng Thanh hiểu rõ sự tình, liền rơi vào trầm tư.
Côn Bằng là yêu thú nhưng không phải yêu ma, cũng không nằm trong phạm vi “Trảm yêu trừ ma”. Vì vậy, cách giải quyết tốt nhất là giao tiếp với con Côn vẫn còn trong thời kỳ đang trưởng thành này, giúp nó đổi một nơi ở khác hoặc thu nó về dưới trướng.
“Côn thú trí tuệ không đầy đủ, không giống như có thể giao tiếp.”
Côn thú là yêu thú vô cùng mạnh mẽ và hiếm có, liền có đệ tử không kìm được đề nghị:
“Không bằng để đệ tử thủy linh căn thu nó làm linh thú, mang về tông môn. Như thế, vừa có thể tăng thêm một phần chiến lực cho tông môn, lại có thể giải quyết nỗi lo lũ lụt Đông Hải, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Dữ Chiếu Tiên nghe xong, lại có chút khó xử cười cười. Đây quả thực là một ý kiến không tồi, nhưng vấn đề đặt ra lại không nhỏ.
Trong số mười đệ tử cùng đến Đông Hải, người có tư chất tốt nhất là Lưu Tác, sở hữu đơn linh căn mộc hệ và đạo thể thiên phẩm. Tiếp đến là Dữ Chiếu Tiên và Bạch Linh. Trong đó, Bạch Linh chính là thủy mộc linh căn, và cũng tu luyện thuật thuần thú.
Nhưng mọi người đều biết, chưởng môn Thiên Xu phái Tê Vân chân nhân giỏi nhất là thuật pháp hệ băng và nước. Đa số đệ tử dưới trướng hắn cũng vậy. Nếu thực sự muốn thu phục con Côn thú này, e rằng vẫn cần có sự cho phép của thủ đồ chưởng giáo.
Nghĩ vậy, Dữ Chiếu Tiên không kìm được quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang đứng một mình cô độc ở một bên. Nàng đeo hộp kiếm linh quang rạng rỡ, mày mặt mệt mỏi, phảng phất như không có hứng thú với cuộc nói chuyện của họ, thậm chí cả thế gian này.
Nàng cầm một chiếc huân có hình dáng hơi kỳ lạ, đứng ở bờ biển thổi hồi lâu. Kỳ lạ là chiếc huân đó thổi nửa ngày vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, điều này khiến Dữ Chiếu Tiên không kìm được nghĩ, có phải nàng không biết thổi chăng?
Thấy Dữ Chiếu Tiên nhìn Tố Trần, Bạch Linh vốn đầy uất ức lại không chịu nổi khi sư huynh việc gì cũng ưu tiên vị thủ đồ chưởng giáo chỉ có hư danh kia: “Thiên tài địa bảo, kỳ trân dị thú vốn dĩ là kẻ mạnh được hưởng. Sư tỷ tu vi cao hơn ta, vậy ta sẽ nhường cơ hội cho sư tỷ ra tay trước, thế nào?” Nàng cố ý nhấn mạnh âm điệu của từ “nhường”, quả thực là đầy vẻ khiêu khích.
Vọng Ngưng Thanh không để ý đến nàng, chỉ rũ mắt tiếp tục thổi huân. Người khác không nghe được âm thanh từ huân là bởi vì chiếc huân này chỉ có thể thổi ra âm thanh mà hải thú mới có thể nhận biết.
Nàng đang đối thoại với con Côn thú kia.
Sở dĩ làm như vậy là bởi vì chữ viết và ngôn ngữ của loài người đối với Côn thú có tâm trí không đầy đủ hoàn toàn là những ký hiệu vô nghĩa và những tiếng lảm nhảm. Thế giới trong mắt yêu thú cũng khác xa so với những gì con người nhìn thấy.
Những người tu chân tu luyện thuật thuần thú muốn thu phục yêu thú, phần lớn đều thông qua cử động cơ thể, tiếng kêu của động vật để biểu đạt sự gần gũi và hữu hảo. Nhưng cách này không hiệu quả đối với Côn thú.
Nguyên nhân không gì khác — nó quá lớn.
Côn thú nhìn con người giống như con người nhìn con kiến. Con kiến dù có quơ chân múa tay, kêu to thế nào, con người cũng không nhìn rõ.
Bạch Linh muốn thử, Vọng Ngưng Thanh cũng không quan tâm mà để nàng đi thử. Tiếng huân của nàng giống như bàn tay khuấy động nước biển, dẫn con Côn thú kia rời khỏi hang ổ, bơi về phía bờ biển.
Côn là một trong những loài yêu thú có tính tình tương đối ôn hòa. Vì hình thể khổng lồ và động tác chậm chạp, nên nó không thích tranh đấu. Nhưng điều này không có nghĩa là Côn thú vô dụng.