Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 180

Vọng Ngưng Thanh hỏi Côn thú có thích Bạch Linh không, Côn thú nói nàng hát hay, nhưng nó muốn nghe tiếng huân của nàng hơn. Trong tiếng huân của nàng, nó nghe thấy tiếng núi non, gió tuyết, trăng sáng.

Vọng Ngưng Thanh kể cho Côn thú nghe về tai ương Đông Hải. Đêm đó, Côn thú lặn sâu nghìn dặm, một hơi nuốt chửng những hải thú phiền phức vào miệng. Nó nói như vậy thì tốt rồi, chúng chỉ còn lại một nửa, không cần tiếp tục tranh giành địa bàn.

Đối mặt với cái miệng rộng như chậu máu của Côn thú và mặt biển bị máu tươi nhuộm đỏ, Vọng Ngưng Thanh chỉ bình tĩnh vỗ tay, chúc mừng chủ nhân mới của Đông Hải ra đời. Ngày hôm sau liền tuyên bố khởi hành trở về.

Bạch Linh chưa từ bỏ ý định, nói: “Tai họa Đông Hải chưa giải quyết, sao có thể đi luôn?”

“Việc đã kết thúc.” Vọng Ngưng Thanh đưa mắt nhìn xa: “Côn thú đã là chủ nhân mới của Đông Hải. Nó hứa sẽ quản lý những hải thú hoành hành kia. Ít nhất trong 20 năm nữa, Đông Hải sẽ không xảy ra tai họa.”

Vọng Ngưng Thanh nói ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Bạch Linh lại nghe đến mặt trắng như tờ giấy.

Đoàn người chuẩn bị khởi hành, Côn thú tiến đến đưa tiễn. Nó hướng về phía Vọng Ngưng Thanh kêu dài một tiếng. Ba khối vảy lưu ly trong suốt màu lam bị thủy triều đẩy tới, lặng lẽ nằm bên chân nàng.

Vọng Ngưng Thanh nhìn miếng vảy cao bằng nửa người, có chút không nói nên lời mà thu lại. Bạch Linh cũng nhận được quà tặng từ Côn thú — một ít trân châu xinh đẹp và san hô màu sắc tươi sáng.

Nhận được quà tặng từ Côn thú, Bạch Linh lại có chút kinh ngạc và hoài nghi. Ánh mắt nàng cuối cùng dừng lại trên chiếc huân ở cổ Vọng Ngưng Thanh, lập tức mắt đỏ hoe, lộ ra vẻ mặt như bị sỉ nhục.

“Sư tỷ có linh bảo có thể nói chuyện với yêu thú như vậy, cớ gì lại đứng một bên xem ta làm trò cười?” Bạch Linh khàn giọng nói: “Bạch Linh ta tuy không có Tiên Khí linh bảo, nhưng cũng không phải người chịu thua không nổi. Sư tỷ làm như vậy, lẽ nào lại gọi là “công bằng” sao?”

Vọng Ngưng Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc huân của mình. Chẳng qua chỉ là một nhạc cụ có kiểu dáng hơi đặc biệt mà thôi, ngay cả linh khí cũng không có.

Vảy tặng tri âm, đồ chơi tặng thú cưng nhỏ — thế giới trong mắt Côn thú thật là đen trắng rõ ràng.

Ngươi đối xử với nó thế nào, nó liền đối xử với ngươi thế ấy.

Vọng Ngưng Thanh không muốn tham gia tranh cãi miệng lưỡi, xoay người rời đi.

Bạch Linh lao vào lòng Dữ Chiếu Tiên khóc như mưa. Các đệ tử khác cũng xì xào bàn tán, cảm thấy màn ra oai phủ đầu của vị thủ đồ chưởng giáo này quả thực có chút làm mất mặt người khác.

Trên đường trở về không khí vô cùng áp lực. Đi qua thành biên giới, mọi người đều nhớ đến Lưu Tác chưa quay về, nhưng Vọng Ngưng Thanh là người dẫn đội lại không hề dừng lại, ngay cả ý định đi nhìn một cái cũng không có.

Dữ Chiếu Tiên thấy vậy, không kìm được nhắc nhở: “Sư tỷ, Lưu Tác sư đệ chưa quay về, có lẽ là bị mắt kẹt trong thành trì…”

“Hắn đã bị xóa tên.” Vọng Ngưng Thanh nhận được tin từ tông môn: “Đông Hải ba ngày, đạo tâm đã được kiểm chứng. Ta đã báo cáo về tông môn, ghi nhận Lưu Tác chết trận. Sau này hắn đi lại ở nhân gian không được dùng danh nghĩa Thiên Xu nữa — Lưu Tác đã nhận được lệnh truyền rồi.”

Lời Vọng Ngưng Thanh chưa dứt, mọi người đã ồ lên một mảnh, hiển nhiên không ai dự đoán được nàng lại thực sự thực hiện lời nói của mình, cố chấp xóa tên Lưu Tác. Đó chính là một thiên tài được trưởng lão Tư Điển chỉ đích danh muốn thu làm đệ tử.

“Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?!” Bạch Linh tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy chưa bao giờ gặp phải người mặt mày đáng ghét như thế: “Ngươi là đệ tử chưởng giáo chứ không phải chưởng giáo, ngươi dựa vào cái gì — ngươi có tư cách gì mà xóa tên Lưu Tác?!”

“Sư tỷ, Lưu Tác sư đệ một lòng hướng đạo, có lẽ chỉ là gặp nguy hiểm ở thành biên giới, nên mới không thể kịp thời trở về.” Dữ Chiếu Tiên biện hộ cho sư đệ: “Xin sư tỷ khoan dung một chút.”

“Sư huynh! Không cần cầu xin nàng!” Bạch Linh nói gay gắt : “Ta chịu đủ rồi! Người này dựa vào danh nghĩa chưởng giáo khắp nơi thể hiện uy quyền, cáo mượn oai hùm mà chèn ép đệ tử trong môn! Nàng rõ ràng là sợ thiên tư cao tuyệt của Lưu Tác uy h**p đến địa vị của nàng trong nội môn, nên mới ra tay trước mà xóa tên Lưu Tác! Hạng người ghen ghét nhân tài, lạm dụng tư quyền như vậy, nên đem án từ (hồ sơ vụ việc) trình lên trước mặt chưởng giáo để phân rõ đúng sai! Chưởng giáo đại công vô tư (công bằng), tất nhiên sẽ không bao che hạng người lòng dạ hẹp hòi này!”

“Tùy ngươi.” Vọng Ngưng Thanh hờ hững nói: “Tông môn có lệnh, ta cần đến đế đô Thương quốc để bàn bạc kỹ lưỡng về chuyện ở Đông Hải. Các ngươi tự mình hồi tông đi.”

Dứt lời, nàng liền bỏ lại đội ngũ đang sa sút tinh thần, không màng Bạch Linh khóc rống chửi rủa, tự mình ngự kiếm rời đi.

“Chậc chậc.” Mèo nhỏ ẩn mình trong ống tay áo Vọng Ngưng Thanh nhô đầu ra nhìn đội ngũ bên dưới đang hỗn loạn, vui vẻ nói: “Tôn thượng, ngài thành công rồi, lần này ngài thực sự trở thành kẻ phản diện lớn bị mọi người ghét bỏ.”

Vọng Ngưng Thanh rất bình tĩnh, tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của nàng. Rất nhiều chuyện nàng nhìn thấu nhưng không nói ra, những người khác liền như lọt vào trong sương mù, dễ dàng nổi giận vì những lời nói phiến diện.

Bạch Linh nói nàng ghen ghét nhân tài, lạm dụng chức quyền, nhưng lại không biết việc xóa tên Lưu Tác vốn dĩ đã được chưởng giáo đồng ý. Nàng chỉ nói “Hắn bị xóa tên”, chứ không nói “Hắn bị ta xóa tên”, chỉ là hơi đổi đi một chút nguyên nhân kết quả.

“Hoàng đế Thương quốc phong Lưu Tác làm quốc sư, cũng thỉnh cầu Thiên Xu phái tham gia đại điển quốc sư, để thực hiện vũ điệu cầu mưa cho thiên hạ.” — Đây là tin tức từ tông môn.

Lưu Tác được tôn sùng làm quốc sư. Hầu như ngay khi tin tức này truyền về tông môn, chưởng giáo liền hạ lệnh xóa tên Lưu Tác.

Mà Vọng Ngưng Thanh lần này đến đế đô cũng không vì việc gì khác, chính là để giải quyết triệt để việc của Lưu Tác, thu dọn cái mớ bòng bong mà hắn gây ra.

Việc này nếu sơ ý một chút thôi cũng sẽ làm lung lay căn cơ hương hỏa của Thiên Xu phái trong nhân gian, không thể đùa giỡn được. Vì vậy Tê Vân chân nhân chỉ đích danh giao chuyện này cho đệ tử của mình là Tố Trần.

“Đáng tiếc.” Vọng Ngưng Thanh không cảm xúc nói.

Đáng tiếc cho Lưu Tác.

Bình Luận (0)
Comment