Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 2

Vừa lúc Vương Ngưng cũng chạy đến trước mặt khóc lóc om sòm, hắn liền nghĩ thầm, nữ nhi kim tôn ngọc quý của ta tốt như vậy, nạp thêm mấy tên trai lơ thì có làm sao? Công chúa tuy là nữ nhi, nhưng nàng là con gái ta mà! Dù thấp hơn một bậc, địa vị ít nhất cũng ngang hàng một Vương gia chứ?

Vương gia nạp thiếp thì có gì sai à?!

Thế là Thường Minh Đế liền chạy đến lý luận với quần thần, triều đình một mảnh chướng khí mù mịt. Thường Minh Đế nhìn những cuốn sớ uốn lượn chửi bới công chúa liền tức giận, vì Vương Ngưng thường xuyên xông vào Ngự Thư Phòng chơi đùa, Thường Minh Đế không nỡ để nàng thấy những thứ làm người ta phiền lòng này, liền lấy danh nghĩa cầu phúc cho Hoàng Thái Hậu, bảo Vương Ngưng ra ngoài tránh sóng gió.

"Cho nên, chúng ta hiện tại đang trên đường đến Trấn Quốc Tự?"

"Đúng là như vậy!"

Vọng Ngưng Thanh nhíu mày, cảm thấy hơi đau đầu. Nàng nhớ không lầm thì "công tích vĩ đại" của Vương Ngưng còn có một hạng mục nữa — sàm sỡ người xuất gia.

Vậy vấn đề đặt ra là, phải "sàm sỡ " như nào đây?

Vọng Ngưng Thanh, đạo hiệu Hàm Quang, là trưởng lão giới luật của Thái Hư Tông, khôi thủ chính đạo, đệ tử của Minh Kiếm Tiên Tôn — đệ nhất tiên nhân chính đạo.

Nàng có thể mở núi lấp biển, kiếm phá hư không, có thể đề bút vẽ tranh, thoải mái phong lưu... Thế nhưng, Hàm Quang Chân Nhân nàng đã đi qua thiên ngoại thiên (cõi trời ngoài trời), xuống qua Cửu U phủ (địa phủ), chiến qua chiến trường tiên ma, đi qua con đường lên tiên, cả đời rộng lớn mạnh mẽ, mây dâng triều nổi... Duy độc, thua tại chữ "Tình".

Điều này không phải nói Hàm Quang Chân Nhân tình sâu tận xương, hoàn toàn ngược lại, chính vì tính tình nàng bạc bẽo, sinh ra đã không biết tình là gì, bởi vậy đại đạo khó thành.

Vọng Ngưng Thanh chần chừ một chút: "… Tại hạ chỉ sợ khó gánh vác nhiệm vụ này."

Không phải nàng làm ra vẻ, trên thực tế chỉ cần có thể tu đến đại đạo, bất kể trắc trở nào nàng cũng có thể chấp nhận, nhưng đối với một tu sĩ tu vô tình đạo mà nói, điều này thật sự lòng có dư mà sức không đủ.

Điều này cũng cùng một lý lẽ với việc nam nhân dương suy bất cử (liệt dương:))))))) ó)

"Ể, cũng không phải thật sự muốn ngài hy sinh đến mức đó." Mèo nhỏ lắc lắc cái đuôi, thiện giải nhân ý (hiểu lòng người) nói: "Ngài chỉ cần duy trì được danh tiếng hư hỏng của công chúa Cảnh Quốc, hưởng thụ phú quý nhân gian là được. Thấy mỹ nam nào vừa mắt, ngài cứ quen miệng trêu ghẹo một chút, thỉnh thoảng lại đoạt một mỹ nam về phủ là được rồi."

Vọng Ngưng Thanh tự cho là đã hiểu, lãnh đạm gật đầu nói: "Thì ra là thế, ta sẽ cố gắng hết sức."

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến Trấn Quốc Tự.

Vọng Ngưng Thanh mất chút thời gian, thu lại sự khác thường trong đôi mắt của mình, tránh cho chỉ cần liếc một cái, liền cắt đứt h*m m**n trần tục của người khác.

Tuy nói công chúa bề ngoài là bị đưa đến Trấn Quốc Tự cầu phúc, nhưng nhìn cỗ xe xa hoa hoành tráng trước mắt, ai còn có thể không rõ tâm tư của Hoàng Thượng? Phật môn trước mặt chúng sinh bình đẳng, nhưng cũng không có khách hành hương nào lại ngu ngốc đến mức mà đòi "bình đẳng" trước mặt công chúa. Phật môn cũng cần hương khói truyền thừa, thế nên không bao lâu, liền có một đám hòa thượng ra cửa đón tiếp.

"Bần tăng Hoài Thích, xin gặp công chúa."

Vị hòa thượng đi đầu mặc một thân y phục trắng, dù là y phục mộc mạc, đơn sơ cũng khó che lấp được phong thái. Hắn mặt mày điềm tĩnh, khóe môi mang cười, chắp tay làm lễ Phật. Đôi mắt trong trẻo như nước, thật là thanh tú.

Vọng Ngưng Thanh được thị nữ đỡ xuống xe ngựa, mèo nhỏ được nàng ôm trong ngực, ló đầu ra nhìn, cảm thán: "Đúng là một vị hòa thượng lãng như thanh phong, sáng trong như ngọc thụ!"

"Mau! Tôn thượng, trêu ghẹo hắn!"

Trêu ghẹo? Phải trêu ghẹo thế nào đây?

Vọng Ngưng Thanh quét mắt nhìn vị hòa thượng đến đón tiếp một cái, chỉ cảm thấy đập vào mắt toàn là túi da bạch cốt, chẳng có gì đáng nói. Nhưng nàng là một người rất nghiêm túc, nói được thì làm được, thế nên liền từ trên xuống dưới nhìn vị hòa thượng mặc y phục trắng đó một hồi lâu, nhìn đến nỗi lão hòa thượng phía sau cũng suýt không giữ được bình tĩnh, khuôn mặt khổ qua dường như giây tiếp theo sẽ khóc òa lên.

Từ sau chuyện trai lơ, danh tiếng của Cảnh Quốc công chúa đã đồn xa, nhưng hiển nhiên không phải là tiếng thơm gì.

Vọng Ngưng Thanh rất nghiêm túc hồi tưởng lại lời sư phụ mình khen đệ tử mới nhập môn.

"Vị đại sư này thần thanh cốt tú, mạch lạc thanh kỳ (thần thái trong sáng, xương cốt thanh cao, đường nét khác thường), vừa nhìn đã biết là..."

Cái qq gì dẫy? Mèo nhỏ suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.

"Khen mặt! Tôn thượng! Khen mặt cơ!"

Khen mặt? Vọng Ngưng Thanh ngưng bặt lời đang nói. Ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt vị hòa thượng mặc y phục trắng, cố gắng giữ vẻ uyển chuyển mà phê bình: "Vừa nhìn đã biết là trần duyên chưa dứt."

Vọng Ngưng Thanh thầm nghĩ, một hòa thượng không thể mặc tăng y ra vẻ chất phác đã đành, lại còn mặc ra vẻ quyến rũ, cái này còn ra thể thống gì?

Vừa nhìn liền biết không phải là hòa thượng đứng đắn.

Vọng Ngưng Thanh đang chép sách.

Tuy bề ngoài nói là cầu phúc, nhưng thực chất lại muốn né tránh sóng gió, nhưng vì Hoàng thái hậu vẫn còn, lấy người ta làm cớ thì cũng phải thể hiện ra một chút thành ý chứ đúng không?

Vọng Ngưng Thanh chép thật sự nghiêm túc, một mình ở trong phòng ba ngày, tới rồi ngày thứ ba, mèo nhỏ đều chịu không nổi, kêu la ầm ĩ như vậy là không đúng.

“Không đúng chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không đúng! Một vị công chúa điêu ngoa tùy hứng bị tống cổ đến đây cầu phúc, an phận mà chép sách là có khả năng á? Nhất định muốn gây chuyện mới đúng!”

Vọng Ngưng Thanh thấy mèo nhỏ nói có lý.

Người đời vẫn bảo "trong núi không thấy năm tháng, thế gian đã ngàn năm", người tu đạo ai mà chẳng phải chịu đựng sự cô đơn. Vọng Ngưng Thanh cũng không cảm thấy ba ngày này có gì khó khăn, nhưng chú mèo trắng nhỏ được nàng đổi về với giá cao bằng một viên đá Thiên Đạo lại có vẻ không yên. Nó vừa mới thoát xác chưa được mấy ngày, sao có thể chưa kịp đại phát thần uy đã bị bỏ xó không có đất dụng võ?

“Theo quỹ đạo mệnh số mà xem, công chúa Cảnh Quốc không thể nào ngoan ngoãn chép sách cầu phúc. Ngài hẳn là phải tìm cách trêu chọc hòa thượng Hoài Thích mới đúng.” Mèo nhỏ cố gắng giảng giải.

Vọng Ngưng Thanh kiên nhẫn chép xong hàng chữ cuối cùng, mới buông bút, gật đầu nói: “Được.”

Vọng Ngưng Thanh chuẩn bị gây chuyện, nhưng nàng phát hiện mọi việc không dễ dàng như vậy, bởi vì hòa thượng Hoài Thích sống ẩn dật, hành tung khó lường.

Thực tế, hôm đó sau khi nàng nói “Vừa nhìn đã thấy là trần duyên chưa dứt”, hòa thượng Hoài Thích cũng bình tĩnh đáp lại: “Là bần tăng đạo hạnh không đủ, để thí chủ cười chê.” Người ta thường nói, người nhân nghĩa thấy điều nhân nghĩa, người trí tuệ thấy điều trí tuệ, kẻ dâm ô ắt thấy điều dâm ô. Câu nói đó của Vọng Ngưng Thanh nghe vào tai người có ý đồ chính là một câu đùa cợt. Những lão hòa thượng kia thậm chí lập tức chuyển đề tài, sợ rằng tiếp theo nàng sẽ buông lời “Ngươi cùng ta có duyên”. Nhưng hòa thượng Hoài Thích không những nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng, mà còn vô cùng bình tĩnh thừa nhận.

Điều này khiến Vọng Ngưng Thanh phải nhìn hắn bằng con mắt khác, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment