Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 234

Các đệ tử nội môn của phái Thiên Xu sau khi học thành đều sẽ xuống núi ngao du trừ ma diệt quỷ, dùng máu để rèn luyện kiếm tâm tối cao. Về điểm này, dù là đệ tử duy nhất của chưởng giáo cũng không thể ngoại lệ.

Nhưng khác với các đệ tử nội môn muốn làm gì thì làm, Hướng Ký Dương thân là đệ tử chưởng giáo, khi xuống núi rèn luyện cũng thường phải chạy ngược chạy xuôi vì đủ loại việc vặt.

Đạo lý ở địa vị càng cao thì càng có nhiều chỗ tốt hơn hoàn toàn không có hiệu lực với chưởng môn đương thời. Mà “Người tài giỏi thì làm nhiều”, “Ở vị trí nào thì phải làm tròn trách nhiệm ở vị trí đó” mới là tác phong hành xử được chưởng môn tin tưởng.

Những năm trước Hướng Ký Dương xuống núi rèn luyện luôn đơn độc lẻ loi. Thứ nhất là nhiệm vụ của hắn rườm rà, không ai muốn cùng gánh vác. Thứ hai là vì tính tình hắn cô độc, không muốn qua lại quá nhiều với người khác.

Nhưng nay đã khác xưa. Lưu Huỳnh không mời mà đến đã sớm gia nhập vào đội ngũ của Hướng Ký Dương. Đối mặt với người mang huyết mạch Sưu Ngô có thể chạy khắp trời đất này, Hướng Ký Dương biết rõ không thể ngăn cản, nên cũng tình nguyện đỡ tốn miệng lưỡi.

Lần xuống núi này bọn họ chuẩn bị đến Thương Quốc, vì họ đã nhận một việc được giao từ Lý Thế Đường. Tin đồn nói rằng kinh đô Thương Quốc có ma quỷ gây họa, mong phái Thiên Xu có thể cử đệ tử đến để trừ yêu diệt ma.

Lưu Huỳnh sau khi biết việc này thì trông cực kỳ hưng phấn, bởi vì thôn Ẩn Linh vừa lúc tọa lạc tại Thương Quốc, mà đem tiểu tôn chủ trở về thôn là nhiệm vụ chính của nàng khi lẻn vào phái Thiên Xu.

Vì vậy, Hướng Ký Dương đồng ý cùng Lưu Huỳnh đi đến thôn Ẩn Linh, nhưng hắn cũng cảnh cáo Lưu Huỳnh, hắn đến thôn Ẩn Linh chỉ là để m tìm manh mối, người thôn Ẩn Linh đừng hòng dùng thủ đoạn để cưỡng ép hắn ở lại.

“Vậy là ngươi vẫn không tin chúng ta.” Lưu Huỳnh chịu đả kích lớn, cả người đều ủ rũ, cảm thấy vị tiểu tôn chủ này hoàn toàn không giống với những gì thôn trưởng đã nói.

Trong ký ức của Lưu Huỳnh, nữ tôn chủ là đại diện cho sự dịu dàng và tốt đẹp. Nam tôn chủ tuy lời nói lạnh nhạt nhưng cũng có một mặt mềm mại.

Trong tưởng tượng của dân làng thôn Ẩn Linh, đứa trẻ do hai vị tôn chủ sinh ra hẳn phải khôi ngô tuấn tú, đơn thuần thiện lương. Hơn nữa bởi vì từ nhỏ đã chịu đủ chèn ép trong tay chưởng môn phái Thiên Xu nên sẽ khát vọng sự quan tâm và tình yêu thương của người thân chứ!

Đối với những lời căm giận của Lưu Huỳnh, Hướng Ký Dương chỉ cho nàng một ánh mắt lạnh nhạt để nàng tự mình hiểu: “Đọc truyện ít thôi, đọc sách nhiều vào.”

Chim non không có cha mẹ che chở thì nhất định phải trưởng thành nhanh hơn người khác. Nếu không thì căn bản không đợi được đến ngày trưởng thành. Sinh ra trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Hướng Ký Dương sao có thể là một người đơn thuần lương thiện được?

Khi Hướng Ký Dương chuẩn bị rời núi, đằng sau hắn lúc nào cũng có một cái đuôi nhỏ, bỗng bị một vị sư muội không quen biết ngăn cản.

“Thanh Hằng sư huynh.” Đối mặt với thiên chi kiêu tử trong tông môn, vị sư muội mà hắn không gọi được đạo hiệu này đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Trưởng lão Bạch Linh mời sư huynh đến phủ một chuyến.”

Thanh Hằng là đạo hiệu của Hướng Ký Dương. Trăng khuyết, vẫn hằng chờ ngày viên mãn, lòng người tựa thuyền mà tiến, nên vĩnh hằng.

Hướng Ký Dương không nhớ rõ mình đã qua lại với trưởng lão Bạch Linh bao giờ, nhưng đối phương rốt cuộc cũng là bề trên, nên cũng gật đầu đồng ý: “Phiền dẫn đường.”

Vị sư muội kia thấy hắn đồng ý, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh liền được dẫn đến tiên phủ của trưởng lão Bạch Linh, một đình viện hoa thơm rực rỡ, tràn đầy sức sống.

“Giọng hát của trưởng lão Bạch Linh hay lắm.” Lưu Huỳnh rất yêu thích cảnh sắc nơi đây, không kìm được xoay vài vòng: “Trưởng lão cũng rất dịu dàng với chúng ta nữa đó.”

Hướng Ký Dương mặt lạnh, gật đầu nhưng không phụ họa. Hắn biết trưởng lão Bạch Linh có danh tiếng tốt trong tông môn. Tuy rằng có mâu thuẫn khó có thể hóa giải với chưởng môn, nhưng mọi người nhắc đến nàng đều sẽ đánh giá nàng là “người sống tình cảm”.

Hướng Ký Dương gặp trưởng lão Bạch Linh. Người tu đạo được thời gian chiếu cố, Bạch Linh cũng như vậy. Tuy rằng đã là người ở bậc trưởng lão rồi, nhưng ngoại hình của Bạch Linh vẫn trông như hoa tươi liễu non, xinh đẹp kiều diễm.

“Hai đứa đến rồi à?” Bạch Linh mỉm cười với hai người.

Hướng Ký Dương nhạy bén phát hiện khóe mắt Bạch Linh ửng đỏ. Nàng dường như đã khóc một trận. Giọng nói dịu dàng có một tia khàn khàn không rõ ràng.

“Ta nghe nói Ký Dương và Tiểu Huỳnh nhận nhiệm vụ đến Thương Quốc?” Bạch Linh nhẹ nhàng nắm tay Lưu Huỳnh: “Có thể nhờ hai đứa… Thay ta đi gặp một người được không?”

Trong lời kể nhẹ nhàng mà đau buồn của Bạch Linh, Lưu Huỳnh và Hướng Ký Dương biết họ được nhờ đến Thương Quốc tìm một thiếu niên tên là “Lưu Li”.

“Trưởng lão không thể tùy tiện rời khỏi tông môn, nhưng ta thật sự không yên lòng. Phụ mẫu của hắn đã không còn nữa, nhưng người muốn hại hắn lại nhiều như cá diếc qua sông. Nếu ngồi yên mặc kệ, ta e rằng —” Bạch Linh vừa nói vừa nhịn không được nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Hướng Ký Dương trầm mặc. Lưu Huỳnh thẳng thắn đã đồng ý ngay lập tức: “Trưởng lão yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ hắn an toàn.”

Hướng Ký Dương bất đắc dĩ, nhưng dường như cũng không có lý do gì để từ chối, liền cũng thuận theo mà đồng ý.

“Tốt quá rồi, cảm ơn hai đứa.” Bạch Linh thấy Hướng Ký Dương đồng ý, mặt mày lập tức tươi tỉnh. Ngay lập tức lấy từ trong tay áo ra một lá thư, trịnh trọng giao cho Hướng Ký Dương.

“Đứa trẻ kia gặp phải nạn lớn, nên e rằng lòng cảnh giác sẽ rất nặng, không dễ bộc lộ tình cảm. Hắn nếu không muốn cùng các con về tông, thì hãy đưa lá thư này cho hắn.”

Hướng Ký Dương nhận lấy lá thư, chỉ cảm thấy tờ giấy cầm trên tay mềm mại tinh tế, dường như có hoa văn chồng lên nhau. Đó là “Giấy rửa hoa” nổi tiếng ngang với “Giấy phách sóng”. Mỗi thước đáng giá ngàn vàng, chỉ có những người có thân thế hiển hách mới dùng được.

Thiếu niên tên là “Lưu Li” kia e rằng là con cháu của quan lại quyền quý. Hướng Ký Dương và Lưu Huỳnh rời khỏi tông môn. Trên đường lấy lá thư kia ngắm nghía cẩn thận.

Chỉ thấy trên bìa thư viết một hàng chữ thư pháp nhỏ và thanh tú, viết: “Thê tử của Lưu Tác, Vu Nhã, kính gửi.”

“Tiểu đệ tiểu muội của nam chính đều đã đến đông đủ, cốt truyện cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”

Mèo nhỏ hưng phấn lắc lắc cái đuôi. Nó thật sự không thể đợi thêm nữa. Kiếp luân hồi này thật sự quá dài đến mức làm nó sinh ra lười biếng.

Bình Luận (0)
Comment