Lại là một năm trời đông giá rét, tuyết lớn bay tán loạn, nước đóng thành băng.
Trong cái mùa lạnh đến mức có thể mất mạng bất cứ lúc nào này, Cảnh Quốc, vốn luôn chìm đắm trong sự giả dối, hòa bình giả tạo và sự phồn vinh như đổ thêm dầu vào lửa, lại đón chào một cuộc biến động long trời lở đất.
Ban đầu, chỉ là sóng ngầm mãnh liệt trong triều đình, cuối cùng tia lửa dần lan đến các sĩ tộc. Chờ đến khi trong kinh thành bắt đầu xuất hiện những binh lính mặc áo giáp nhưng rõ ràng không phải cấm vệ quân, bình dân bá tánh mới dần phát hiện manh mối. Nhưng việc lớn như triều đình thay đổi như vậy, đối với dân chúng mà nói thật ra quá xa vời, thà lo lắng làm sao chịu đựng được mùa đông này còn hơn. Huống hồ, những năm gần đây vì hoàng thất Cảnh Quốc ăn chơi sa đọa, dân chúng đã sớm mất đi lòng tin. Không ít người cảm thấy thay đổi triều đại cũng không phải chuyện xấu, ít nhất không cần phải sợ hãi những vết máu dày ba thước ở chợ phía đông nữa.
Khi Viên Thương dẫn đại quân đặt chân lên đất kinh thành, nhìn cảnh tượng tiêu điều từng nhà đóng cửa, trong lòng chàng ngoại trừ sự hoang đường, còn có cảm giác không chân thật như đã trải qua mấy kiếp. Từ bao giờ Hoa Kinh trong ấn tượng của chàng là nơi cẩm tú nhân gian (vẻ đẹp như gấm lụa của trần thế), hội tụ pháo hoa ấm áp và sự phồn hoa bậc nhất thế gian. Chàng chưa bao giờ nghĩ một ngày kia sẽ nhìn thấy Hoa Kinh tiêu điều đến vậy, hơn nữa còn là kết cục do chính tay mình tạo ra.
"Tướng quân." Tiêu Cẩn, người đến nghênh đón Viên Thương, nhìn thấy sắc mặt buồn bã của chàng, mỉm cười nói: "Không, nên sửa miệng xưng Bệ hạ rồi."
Viên Thương thân khoác áo giáp, tay cầm kiếm, chiếc áo choàng đỏ rực phảng phất như lá cờ nhuộm máu, bay phấp phới phía sau chàng. Mặc dù đã đánh chiếm giang sơn Cảnh Quốc, mặc dù đã lập được chiến công hiển hách, chàng vẫn là vị tướng quân không giống tướng quân nhất – bởi vì không có vị tướng quân nào lại giống chàng, dù ngàn dặm bôn ba vẫn để ý đến vẻ ngoài của mình. Chỉ cần có điều kiện, chàng sẽ không để mình trở nên mặt xám mày tro. Trên khuôn mặt mơ hồ có thể nhận ra ngũ quan tú mỹ, sạch sẽ, ngay cả kẽ ngón tay cũng lộ ra hương mực dày đặc của sách. Nếu không phải màu da bị gió cát nơi biên ải ăn mòn đến mức vàng như nến chuyển thành đen, chàng quả thực không thua gì vị công tử số một Hoa Kinh đứng bên cạnh.
"Trạch Quang, ngươi đừng chê cười ta." Viên Thương gọi tên chữ của Tiêu Cẩn, sắc mặt rất bất đắc dĩ: "Ngươi biết đó, ta vốn không muốn làm cái chức hoàng đế phiền toái này, cũng không đảm đương nổi hoàng đế. Ta không phải thánh nhân, ta rất ích kỷ, ta sẽ oán hận, cũng sẽ vì báo thù mà vứt bỏ cái gọi là lòng son dạ sắt. So với ta, vẫn là vị Tiên sinh kia thích hợp hơn nhiều —"
"Nhưng tướng sĩ và những người theo đuổi ngươi chưa chắc sẽ thừa nhận một Tiên sinh chưa từng gặp mặt." Tiêu Cẩn khẽ híp mắt, khuôn mặt vốn ôn nhuận trở nên sắc bén: "Ta biết ngươi rất cảm kích vị Tiên sinh kia, ta và Dịch Chi cũng vậy. Nhưng ta có thể chấp nhận ngươi trở thành cửu ngũ chí tôn (tức hoàng đế), nhưng chưa chắc có thể chấp nhận một người chưa từng thấy mặt lại áp đảo ta. Ngươi hiểu không?"
Viên Thương cứng họng không nói nên lời. Chàng biết rõ, Tiêu Cẩn là kẻ kiêu ngạo. Bất kể bề ngoài có vẻ ôn hòa đến đâu, trong xương cốt chàng ta luôn khắc ghi sự kiêu ngạo mà một vọng tộc ngàn năm nên có. Chính vì sự kiêu ngạo đến mức có thể miệt thị hoàng tộc này, Tiêu Cẩn mới thản nhiên không sợ mà gia nhập kế hoạch mưu phản. Bởi vì dù mưu phản không thành, Tiêu Cẩn cũng có thể toàn thân mà lui. Thái độ thong dong lấy thiên hạ làm bàn cờ này thường khiến Viên Thương cảm khái. Tuy Viên gia cũng được coi là danh môn vọng tộc, nhưng so với Tiêu gia, quả nhiên vẫn còn kém xa.
"Trước không nói những chuyện này." Viên Thương phong trần mệt mỏi, đầy vẻ tang thương: "Có tin tức của Tiên sinh không? Xưa nay cứ ba tháng một lần Tiên sinh sẽ phái người đến giao tiếp vật tư và quân lương nhưng ta đã nửa năm chưa thấy những tiếu diện hổ (người cười tươi nhưng lòng dạ hiểm độc) cáo già, xảo quyệt đó, luôn mang vẻ mặt không có ý tốt — à, ta không có ý cười nhạo Tiên sinh, ta chỉ là cảm thấy một người phẩm hạnh cao khiết như Tiên sinh, cấp dưới cũng nên khiêm tốn lễ độ, phong thái quân tử tao nhã chứ không phải trưng ra một bộ mặt “ngươi là đồ phá của” phải không?"
Tiêu Cẩn khép tay áo rộng, mỉm cười rất văn nhã, giữ im lặng một cách đầy phong độ quân tử – sự giáo dưỡng tốt đẹp tuyệt đối không cho phép chàng ta bỏ đá xuống giếng dù chuyện này thật sự rất buồn cười.
"Thực tế, ta đã điều tra theo hướng ngươi nói." Kết thúc trò trêu chọc giữa bạn bè, Tiêu Cẩn cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: "Những thương nhân giao tiếp vật tư với ngươi có không ít người là những tiểu thương lưu động mới nổi lên mấy năm gần đây. Họ thường xuyên đi lại giữa Cảnh Quốc và Ba Tư, thông qua hình thức đổi vật lấy vật (trao đổi hàng hóa) để kiếm giá chênh lệch, trong thời gian ngắn nhất kiếm được đầy bồn đầy bát. Sau đó, họ giống như những con kiến, mua sắm gạo thóc ở khắp nơi, tụ sa thành hải (tích lũy cát thành biển, ý nói góp nhặt từng chút để thành cái lớn) mà tập trung ở gần biên thành."
Tiêu Cẩn nói đến đây, Viên Thương liền không nhịn được gật đầu phụ họa: "Đúng rồi, ta vẫn luôn cảm thấy Tiên sinh trí tuệ đến không thể tưởng tượng. Phải biết rằng binh mã xuất chiến, lương thảo đi trước. Nhưng Tiên sinh lại nghĩ ra cách cho người mua sắm binh lương phân bố ở các nơi, trực tiếp cho người mang ngân phiếu đến cho chúng ta. Chờ chúng ta đến đó rồi lại lấy cách thức mua sắm để lấy được gạo thóc, vừa không ảnh hưởng lớn đến việc quân đội tiến lên, cũng không cần lo lắng địch quân cướp lương thảo của chúng ta. Điều này thật sự là…"
"Điều này bản thân nó đã đại diện cho rất nhiều vấn đề." Tiêu Cẩn lắc đầu bật cười, nói: "Buôn bán lương thảo cho phản quân, đây là tội danh chém đầu. Không có thương nhân nào dám mạo hiểm như vậy."
"Ngươi là nói…" Viên Thương cũng không ngu dốt, rất nhanh liền hiểu ý của Tiêu Cẩn.
"Những thương nhân kia đi lại thông suốt, chứng tỏ quan viên các nơi vẫn luôn âm thầm giúp đỡ. Bởi vì phía trên có chỉ thị, họ mới không sợ hãi gì cả." Tiêu Cẩn có chuẩn bị trước, đọc ra vài cái tên triều thần ở Hoa Kinh mà ai cũng biết: "… Những người này, ngươi có nhận ra không?"
Viên Thương lắc đầu, thần sắc rất mơ hồ.
"Ta đã điều tra, những người bị biếm trích này đều có một quá khứ rất thú vị." Tiêu Cẩn cười không đổi: "Họ đều từng là khách khanh mà hôn quân ban tặng cho Trưởng công chúa Dung Hoa."
Viên Thương không nhịn được run lên, có chút không cười nổi. Khách khanh – nói nghe thì hay, thật ra chẳng phải là nhập mạc chi tân (khách quen thuộc, người trong nhà) sao? Chẳng lẽ người âm thầm tương trợ mình rất có thể có một chân (quan hệ bất chính) với thê tử của Sở huynh? Vậy, vậy Tiên sinh thì sao? Tiên sinh trong ván cờ này lại đứng ở lập trường và địa vị nào?