Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 64

Vọng Ngưng Thanh có chút mất tập trung, ngay cả những lời luyên thuyên của mèo nhỏ cũng không lọt vào tai. Khi hoàn hồn lại, nàng có chút bối rối mà chau mày, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Nàng nhớ lại kiếm mình đâm ra khi đối chiến với Yến Xuyên, lạnh lẽo sương giá, cô đọng toàn bộ mùa đông mênh mông yên tĩnh. Nhưng mèo nhỏ nói nàng lớn lên trong núi sâu, vì sao lại có kiếm ý chỗ cao không thắng hàn (nơi cao quá lạnh, ý chỉ cô độc, lạnh lẽo)? Giống như đứng lặng trên đỉnh chúng sinh, mắt nhìn đến tận cùng trời cao, nhìn bốn phía không người, trong trời đất phảng phất chỉ còn lại một bóng chim cô độc.

Vọng Ngưng Thanh suy nghĩ đến ngơ ngẩn, tay vô thức mà khoa tay múa chân. Nàng khoa tay múa chân xong kiếm của mình liền bắt đầu khoa tay múa chân kiếm của Yến Xuyên, giống như một đứa trẻ ngoan thích bắt chước lời nói việc làm của người lớn, thậm chí ánh mắt cũng mang theo vẻ ngây thơ nhàn nhạt. Nàng cũng không biết hành động của mình gây chấn động thiên hạ đến mức nào, chẳng qua chỉ là một lần giao thủ, nàng đã dần hiểu ra kiếm đạo của Yến Xuyên.

Vừa lúc này, Yến Xuyên đang trèo tường đến, định lại khuyên cô nàng nhỏ, nhìn kiếm thế nàng đang khoa tay múa chân, nhất thời sững sờ. Ông ngồi xổm trên cây ngây ngẩn nhìn thiếu nữ diễn luyện kiếm thức của mình. Rồi dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, nàng rút kiếm trong cầm ra múa tại chỗ.

Đang là xuân sâu, hoa rơi đầy sân như tuyết tan từ ngọc quỳnh, bay phất phơ quanh thân thiếu nữ áo trắng đang múa. Ánh mặt trời ấm áp hài hòa lọt qua kẽ lá cành Phù Tô, có những vệt sáng loang lổ nhảy múa trong mắt nàng, chỉ làm người ta cảm thấy “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn” (hoa bay lộn xộn dần dần làm mắt người mê mẩn). Cùng một kiếm thế, Yến Xuyên sử dụng có một loại ngạo khí thuộc về kẻ mạnh, Vọng Ngưng Thanh sử dụng lại chỉ mang theo cái lạnh lẽo không có pháo hoa trần tục. Nàng theo đường kiếm của Yến Xuyên vẽ ra những đường cong hình trăng, kiếm thế tương đồng, kiếm ý lại bất đồng, nhưng đó đều là ánh trăng sáng treo cao nơi chân trời xa xôi.

Diễn luyện đến một nửa, thiếu nữ dường như có điều ngộ ra, nàng hướng về phía không trung, chém ra một đạo kiếm hình vòng cung tròn sáng trong. Không dùng nội lực, không có kiếm quang chói mắt, mũi kiếm thu thủy thanh hoằng (kiếm sáng như nước thu, trong xanh) kia lại tựa hồ hoà nhập vào tinh túy của ánh trăng, nhiễm đêm dài cô đơn lạnh lẽo.

Nếu nói, trăng của Yến Xuyên là trăng chiếu khắp chúng sinh, thì trăng của thiếu nữ đó là trăng từng chiếu nghìn năm.

Yến Xuyên hãy còn trố mắt, Vọng Ngưng Thanh đã thu kiếm. Nàng bước đi thanh thoát, dẫm lên đầy sân hoa rơi, đi đến dưới gốc cây nơi Yến Xuyên đang dứng, ngẩng đầu, dùng một đôi mắt thờ ơ với thế tục lặng lẽ nhìn ông: “Đây là kiếm Vọng Nguyệt của ngươi sao?”

Yến Xuyên cúi đầu nhìn nàng, hồi lâu không nói nên lời, ông không biết nên miêu tả sự chấn động trong nội tâm mình như thế nào, vì thanh kiếm tương đồng mà lại bất đồng này, cũng vì sự cô lạnh ẩn sâu trong kiếm này.

Ông lắc đầu, giọng nói rất khàn: “Không phải… Nhưng, nó rất đẹp, không phải sao?”

Tu kiếm tu tâm, đến cảnh giới của họ, nhìn kiếm đạo mà thấy được bản tính đã không còn là lời nói bừa. Ông không biết thiếu nữ trước mắt đã trải qua những gì, nhưng từ trong kiếm của nàng ông nhìn thấy nỗi bi ai của ánh trăng cô độc ngàn năm. Nàng nhất định đã một mình ngắm trăng, ngắm rất lâu, rất lâu. Yến Xuyên cũng từng một mình ngắm trăng, mặc cho sự cô độc lạnh lẽo thấm tháp từng chút một vào tận xương tủy, cái loại tiêu điều lạnh lẽo đó quá mức tịch mịch, tịch mịch đến mức làm ông không nhịn được quay đầu đi nhìn nhân gian pháo hoa. Cho nên kiếm của ông vung lên vì chúng sinh thiên hạ, ông trở thành ánh trăng nhân từ cao khiết treo cao trên bầu trời.

“Ngươi dường như một mình ngắm trăng, trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Ngắm đến già nua, ngắm đến trời đất hoang tàn.”

Vọng Ngưng Thanh nhíu nhíu mày, nàng nghe không hiểu sự đau buồn và bi thương trong giọng nói của Yến Xuyên, giống như nàng không hiểu sự thương tiếc và xót xa trong mắt Yến Xuyên: “Ta rất tốt, ngươi không cần thương hại ta.”

Giọng nàng nhàn nhạt, không có chút độ ấm hay cảm xúc nào. Yến Xuyên ổn định lại tâm trạng, thu lại ý thương xót trong mắt: “Vân cô nương, ngươi có biết vì sao cùng một kiếm pháp, “ý” mà ngươi dùng lại có điều bất đồng với “ý” mà lão phu dùng không? Bởi vì đôi mắt ngươi nhìn không thấy chúng sinh.”

Vọng Ngưng Thanh khó hiểu: “Vậy làm thế nào mới có thể nhìn thấy chúng sinh?”

“Lão phu cũng không hiểu được, làm sao mới có thể làm trích tiên như ngươi bị nhiễm pháo hoa hồng trần. Khởi điểm của ngươi quá cao, sinh ra đã đứng trên đỉnh núi, phóng mắt nhìn lại đều là những phong cảnh mà phàm nhân cả đời cũng không thể thấy, dần dà, tự nhiên sẽ không thể giống phàm nhân mà nhìn rõ mười trượng mềm đỏ này.” Yến Xuyên sờ sờ thanh kiếm trắng bọc vải trong lòng ngực: “Phàm nhân cả đời đều không thể tu luyện thành tiên, ngươi lại là vị tiên bị biếm trích, vốn là tiên, muốn làm người thế nào? Trừ khi —”

“Trừ khi cái gì?” Vọng Ngưng Thanh theo ánh mắt Yến Xuyên nhìn xa xăm, mèo nhỏ đã chạy đi tìm hiểu tình báo, trong viện trống rỗng, chỉ có Yến Xuyên và nàng. Nàng muốn học kiếm của Yến Xuyên, chính xác hơn là, nàng muốn học những thứ mà kiếm của Yến Xuyên có mà nàng không có. Nàng có thể cảm nhận được, nàng giống như một khối ngọc tàn khuyết, chỉ khi tìm được phần tàn khuyết bị đánh rơi đó, mới có thể tròn như trăng rằm.

“Trừ khi ngươi có thể tìm được sợi tơ liên kết ngươi với phàm trần, đầu dây bên kia, nhất định là nhân gian của ngươi.”

Yến Xuyên mở vải bọc kiếm, trước mặt Vọng Ngưng Thanh diễn luyện một lần kiếm pháp của mình. Ông nhìn kiếm của Vọng Ngưng Thanh, trong lòng dường như có điều ngộ ra, cho nên ông cũng đáp lễ nàng bằng kiếm của mình.

“Lão phu thiếu niên thành danh, kiếm thuật học hỏi tinh hoa từ nhiều người, thế nhân đều cho rằng lão phu có một cuốn bí tịch võ công tuyệt thế tên là “Vọng Nguyệt kiếm”, nhưng không biết, cái gọi là 23 thế kiếm trăng chẳng qua là “ý” mà ta ngộ ra, chứ không phải “pháp”.” Nói đến chuyện cũ của mình, trong giọng Yến Xuyên chôn giấu nỗi buồn thảm khôn kể.

“Loại kiếm đạo chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời này thì làm sao có thể dùng ngôn ngữ truyền thụ cho người khác? Môn đồ dưới trướng lão phu không ít, không ai có thể lĩnh ngộ được tinh túy của Vọng Nguyệt kiếm, không tự kiểm điểm bản thân, ngược lại trách lão phu tham lam giữ của riêng không dốc hết túi truyền thụ, thế cho nên oán hận từ từ nảy sinh.”

“Nghĩ sai thì hỏng hết, hoàn toàn tỉnh ngộ sẽ hướng thiện. Thiện ác, đúng sai nơi nào có thể phân rõ trắng đen? Ngay cả Thái Cực, chẳng phải cũng trong đen có trắng, trong trắng có đen sao?” Yến Xuyên nhìn Vọng Ngưng Thanh, ánh mắt sâu thẳm nói: “Không ai có tư cách phán xét một người khác đáng chết hay không đáng chết, Vân cô nương, ngươi có thể hiểu được sao?”

“Đúng là duyên, sai là nghiệp.” Vọng Ngưng Thanh coi như không nghe thấy lời cảnh cáo trong giọng Yến Xuyên. “Ta không phải người không thể gánh vác nghiệp.”

Đạo bất đồng khó lòng hợp tác (quan điểm khác nhau khó cùng làm việc). Vọng Ngưng Thanh bỏ lại Yến Xuyên, thẳng thừng quay về. Đầu dây bên kia liên kết với ai, nàng muốn đích thân đi xem.

Bình Luận (0)
Comment