Đại não cằn cỗi của Tôn thiếu gia trong nháy mắt nhìn thấy thiếu nữ kia liền trở nên trống rỗng, hắn học nhiều thơ phú đến thế, lúc này lại một câu cũng không thể thốt ra, duy độc hai chữ "Mỹ nhân" giống như tiếng vọng trong thung lũng quanh quẩn trong đầu hắn, rất lâu khó có thể bình ổn. Hắn theo bản năng đứng lên, đi về phía trước hai bước, rồi lại dừng lại, đứng tại chỗ xoa xoa tay, lộ ra nụ cười vô cùng dầu mỡ: “Mỹ, mỹ nhân, gặp nhau đó là duyên phận, không, chi bằng cùng nhau uống ly rượu nhỏ?”
Tôn thiếu gia còn chưa dứt lời, một bên lại bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.
"Ngươi không xứng uống rượu từ tay nàng rót ra."
Giọng nói lạnh băng mà lại trầm thấp vang lên, vững vàng như núi, lộ ra vẻ uy nghiêm và kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.
Mèo nhỏ dựng tai chỉ cảm thấy bên tai tê rần, "meo meo" kêu rít chói tai chui vào tay áo của Vọng Ngưng Thanh, không nhịn được dùng chân sau điên cuồng đá lung tung lỗ tai. Nó không biết nên miêu tả cảm giác kỳ lạ đó như thế nào, chỉ cảm thấy âm thanh kia vừa chui vào ốc tai, giống như dòng điện nhỏ từ cột sống lướt nhanh đến da đầu, khiến toàn thân nó tê dại ngứa ngáy.
"Ngươi!" Tôn thiếu gia quay đầu lại nhìn, phát hiện người nói chuyện lại là nam tử áo trắng vừa rồi vẫn luôn phớt lờ hắn. Khổng tước đực có thói quen khoe khoang bản thân trước mặt con cái, hắn lại ở trong hương rượu và mỹ sắc nửa tỉnh nửa mơ bị chó săn gọi tới, vừa nghe lời này lập tức men rượu xông lên đầu, giận tím mặt: "Gia không xứng chẳng lẽ ngươi xứng?! Một cái đồ đàn bà tiểu bạch kiểm (từ khinh miệt chỉ đàn ông đẹp mã nhưng không có thực lực) cũng dám nói lung tung, xem lão tử vặn đầu ngươi xuống!"
Tôn thiếu gia giương quyền lao tới tấn công nam tử áo trắng. Hắn học một môn võ công tên là "Liệt Phong Quyền", đến từ một môn phái có chút tiếng tăm. Lúc này, hắn mang đầy oán giận tung một quyền, thế mà có cả tiếng xé gió vang lên. Nhưng nam tử áo trắng ngồi tại chỗ không nhúc nhích, sự bình tĩnh bất động như núi này khiến mọi người kinh ngạc. Vọng Ngưng Thanh cũng đã đặt chén đũa xuống, ôm cây đàn lên.
Nên chém tay trước hay chém đầu trước? Vọng Ngưng Thanh thầm nghĩ. Còn chưa hỏi mèo nhỏ người dưới kia có thể giết được không.
Nhưng rất nhanh, Vọng Ngưng Thanh liền không cần phải băn khoăn.
Tiếng nổ lớn vang lên, bàn ghế gỗ vỡ vụn, cùng với ánh kiếm sáng như tuyết vẽ ra một tàn ảnh trong không trung. Hầu như tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ thấy Tôn thiếu gia cuồng vọng tự đại kêu thảm thiết ôm lấy cổ tay bị chém đứt đổ sụp xuống đất, máu tươi bắn tung tóe khắp người, còn nam tử áo trắng thì sắc mặt lạnh nhạt tra kiếm vào vỏ, nửa thanh mũi kiếm lộ ra ngoài vỏ kiếm mang theo hàn quang trắng như tuyết, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
"Hửm?" Vọng Ngưng Thanh ngẩn ra, vì kiếm pháp dứt khoát lưu loát này, cũng vì ý đồ mà thanh kiếm của nam tử áo trắng lộ ra.
Kiếm thật sạch sẽ. Vọng Ngưng Thanh thầm nghĩ, không giống nàng, không giống kiếm Yến Xuyên — thanh kiếm của nam tử áo trắng sạch sẽ đến không có bất kỳ ý đồ nào, dường như chủ nhân dùng kiếm chẳng muốn gì cả.
"Ngươi làm như vậy, sẽ gây rắc rối cho chủ quán." Vọng Ngưng Thanh cúi đầu nhìn nam tử áo trắng ánh mắt lạnh nhạt, thần sắc nghiêm túc nói.
Tôn thiếu gia này không biết có địa vị gì nhưng nếu xảy ra chuyện trong quán trọ này, khó tránh khỏi những trưởng bối vô lý trong nhà sẽ giận chó đánh mèo lên chủ quán. Khách giang hồ như nam tử áo trắng và Vọng Ngưng Thanh có thể bỏ đi nhưng chủ quán thì hòa thượng chạy được miếu đứng yên (ý nói chạy không thoát). Vọng Ngưng Thanh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt già nua xám xịt như gặp họa lớn của chưởng quầy, không nhịn được chọc chọc mèo nhỏ.
Nam tử áo trắng có khuôn mặt tướng đế vương nghe vậy, lạnh lùng liếc nàng một cái, dường như cảm thấy lòng tốt của mình bị xem là lòng lang dạ sói.
"Có thể giết không?"
"Ta xem thử... Ừm, có thể!"
Mèo nhỏ đưa ra câu trả lời khẳng định.
Dưới sự chứng kiến của Tôn thượng, nó bây giờ cũng là một con mèo cẩn trọng, sớm đã làm thân phận "Vân Xuất Tụ" trong địa phủ thông qua rõ ràng, lấy danh nghĩa hỗ trợ. Điều này có hiệu quả như việc Kỳ Lâm Triệt trực thuộc Vân Xuất Tụ dưới danh nghĩa nha môn, mèo nhỏ cũng treo danh phận "Vân Xuất Tụ" trong địa phủ. Giờ đây, thân phận của Vân Xuất Tụ tương tự Hắc Bạch Vô Thường, người bị nàng g**t ch*t sẽ được địa phủ trực tiếp nạp hồn và tán phách, bỏ qua việc dẫn độ mà thẳng vào Minh Phủ, điều kiện là nàng phải được mèo nhỏ xác nhận trước khi động thủ rằng người đó đáng giết hay không.
Đương nhiên, làm việc cho Minh Phủ cũng có di chứng, nhưng thần hồn của Vọng Ngưng Thanh dù sao cũng là người tu chân đã trải qua bát trọng thiên kiếp, mà người vấn đạo tu thành Nguyên Anh, Minh Phủ sẽ không thu. Nói cách khác, "Vân Xuất Tụ" không phải hồn ma cũng không phải con người, thân phận của nàng trong thế giới này thuộc về "phương sĩ" — phương ngoại chi sĩ (người tu hành ngoài vòng thế tục).
Điều này cũng coi như là phúc báo tích lũy từ đời thứ nhất, mặc dù đời công chúa Dung Hoa không đạt được gì ngoài một ít công đức vô dụng nhưng dùng để trao đổi với Minh Phủ vẫn rất đáng giá.
Tôn thiếu gia đau đến ngất đi được đám chó săn của hắn khiêng ra khỏi quán trọ. Vọng Ngưng Thanh lướt qua vệt máu trên đất, đi đến quầy.
"Chủ quán, nhà Tôn thiếu gia ở đâu? Có mấy người?"
"Cái này..." Chưởng quầy mặt ủ mày chau, thở dài nói: "Cô nương, Tôn thiếu đó là con trai độc nhất của phú hộ Tôn Cương trong trấn, mẹ đẻ là ngoại thất (vợ lẽ không chính thức), vì chính thất (vợ cả) nhiều năm không có con, Tôn lão gia nhiều năm qua mới mong có được một đứa con trai lúc tuổi già như vậy. Vì đứa con trai này, Tôn lão gia đó là chuyện gì phát rồ cũng dám làm, hắn ngay cả người vợ cả cùng hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể xuống tay giết để nâng ngoại thất lên chính thất, huống chi là người ngoài? Ai, ai... Ngài, ngài và vị công tử này nếu không có việc gì, vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi."
Nếu là người khác, chưởng quầy nói không chừng sẽ đi tố giác họ với Tôn lão gia để mình thoát tội nhưng không biết vì sao khi nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của thiếu nữ trước mắt, hắn lại chỉ có thể nói ra lời khuyên nhủ. Có lẽ là bởi vì đôi mắt tựa như trẻ con ấy rất giống cô cháu gái nhỏ mới sinh không lâu của hắn, hắn thật sự không đành lòng.
"Nhà bọn họ ở đâu?" Vọng Ngưng Thanh vỗ vỗ bàn, lặp lại: "Ở đâu?"
Chưởng quầy không rõ nguyên do nhưng vẫn đáp: "Ra cửa rẽ trái đi thẳng hai con phố, tìm trang viên tốt nhất trong trấn là được."
Vọng Ngưng Thanh "ồ" một tiếng, ôm đàn liền đi ra ngoài. Nam tử áo trắng đứng một bên không biết nghĩ thế nào, thế mà cũng chân trước đi theo sau lưng mà đi song song với Vọng Ngưng Thanh.
"Ngươi muốn làm gì?" Nam tử áo trắng nghiêng đầu, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, đôi mắt phượng đơn quý khí liếc nhìn, kiêu ngạo vô cùng.
"Ngươi làm như vậy sẽ gây rắc rối cho chủ quán." Vọng Ngưng Thanh lại lặp lại một lần, nghiêm túc nói: "Diệt cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc."
"Cho nên ta muốn đi giết hết bọn họ, như vậy sẽ không có rắc rối."
Nam tử áo trắng: "..."