Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 7

Vọng Ngưng Thanh có kỹ thuật diễn bị mèo nhỏ đánh giá là không có hồn.

Nàng khi thì có biểu cảm phong phú nhưng giọng điệu không hề thay đổi, khi thì giọng nói dõng dạc hùng hồn nhưng mặt mày lại lạnh lẽo vô cảm. Bởi vì không thể một lúc làm hai việc, nàng khó tránh việc được cái này mất cái khác. Kỹ năng diễn xuất như vậy khiến thái độ của nàng trông rất hời hợt, may mắn thay nàng vốn đóng vai một công chúa vui buồn thất thường, nên không ai dám can thiệp vào.

Nhưng nếu muốn gặp Hoàng Thượng thì kỹ thuật diễn như vậy là không được.

“Tôn thượng! Ta cầu xin ngài, uất ức! Là uất ức mà? Ngài thử tưởng tượng xem, khi ngài mới bắt đầu học kiếm, nền tảng còn chưa vững đã bị vị sư phụ nổi tiếng lãnh khốc vô tình của ngài vùi vào hố để hiểu được trời đất, không ăn không uống mà chịu đựng suốt bảy ngày bảy đêm, cảm giác đó có phải đặc biệt tủi thân, đặc biệt khó chịu không? Kiểu muốn khóc òa ra ấy!”

“Không có.” Vọng Ngưng Thanh hồi tưởng lại cảm giác đó, nghiêm túc nói: “Trừ việc rễ cây khó nuốt, linh lực ngừng nghỉ bị ứ đọng lại bên ngoài ra thì còn lại đều ổn.”

Mèo nhỏ vừa nghe lời này thiếu chút nữa đã khóc òa lên, nó duỗi một móng vuốt chỉ vào hình ảnh trên viên đá ghi lại hình ảnh, nức nở nói: “Ngài không thể giống như học kiếm pháp mà học thuộc biểu cảm của cô bé này sao?”

“…...” Vọng Ngưng Thanh câm lặng. Cho nàng nói thẳng là cái này còn khó hơn học kiếm pháp nhiều.

Tuy nói vậy, nhưng Vọng Ngưng Thanh rốt cuộc không hổ là đệ tử của Minh Kiếm Tiên Tôn. Trên đường vào cung, nàng với ngộ tính kinh người đã học được bảy tám phần các biểu cảm mà mèo nhỏ hướng dẫn. Vào cung, nàng làm theo thói quen của Vương Ngưng ngày trước, không cần thông báo mà xông thẳng vào Ngự Thư Phòng, túm lấy nam tử mặc long bào mà đánh một trận.

“Hoàng huynh là đồ tồi, huynh biết rõ muội và Sở gia tam thư lục lễ chỉ còn thiếu  thành thân mà lại hạ lệnh tru di cửu tộc! Huynh bảo hoàng muội biết giấu mặt mũi vào đâu!” Vọng Ngưng Thanh học biểu cảm khóc nức nở không tốt, vì thế dứt khoát vùi mặt vào vai Vương Kiểu Nhiên, cố gắng nghẹn ngào: “Giờ thì hay rồi, người ngoài đều nói hoàng gia vô tình, công chúa vô tâm, ngay cả nhà chồng tương lai cũng có thể trở mặt không nhận, kết thông gia với hoàng đế chẳng có chút lợi lộc nào! Phụ hoàng vừa mới băng hà, huynh đã rắc muối vào vết thương của hoàng muội! Muội thà chết còn hơn —!”

Ngồi xổm ở cửa Ngự Thư Phòng, mèo nhỏ run lẩy bẩy. Nó thầm nghĩ, Hàm Quang Tôn thượng quả nhiên ngộ tính phi phàm, giọng nói biến đổi bất ngờ này học được thật đúng là y đúc.

Vương Kiểu Nhiên không hổ là ca ca ruột của Vương Ngưng, cũng sở hữu dung mạo hoa mỹ như xuân hoa thu nguyệt. Nhưng giống như vẻ bề ngoài, bản thân hắn cũng là một văn nhân yêu phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết đánh đàn làm thơ. Vị Tam hoàng tử vốn nổi tiếng chơi bời lêu lổng chợt được truyền ngôi, các mối quan hệ cũ đều đứt đoạn. Hắn đang ở trong thư phòng viết thơ cảm khái cảnh đế vương cô đơn, địa vị càng cao càng cô độc, thì bất ngờ bị muội muội ruột làm ầm ĩ một trận. Trong lòng hắn thấy ấm áp lạ thường, liền gạt bỏ phẫn nộ về việc phụ hoàng bị người khác hù chết ra sau đầu, dốc hết sức lực để dỗ dành muội muội.

“Hoàng muội, chờ hết tang hiếu, hoàng huynh sẽ phong ngươi làm trưởng công chúa. Cái tên Sở Dịch Chi đó thì thôi đi, hoàng huynh sẽ giúp ngươi tìm một mối hôn sự tốt hơn.” Vương Kiểu Nhiên không hiểu trị quốc, chỉ biết rập khuôn lý luận trong sách. Sách nói “Quân vô hí ngôn” (Vua không nói đùa), vậy tự nhiên không thể dễ dàng thay đổi ý định. “Hoàng muội xứng đáng với những gì tốt nhất. Ta... Trẫm thấy Tiêu Cẩn rất được.”

Vậy mà ngươi cũng dám nghĩ, Vọng Ngưng Thanh áp mặt lên vai hắn, lạnh lùng. Ngay cả Trường Minh Đế khi còn sống cũng không dám nghĩ đến việc gả con gái cho Tiêu Cẩn. Ở Cảnh Quốc, nơi sĩ tộc có địa vị vững chắc, một số tộc có nội tình và địa vị không hề kém hoàng thất chút nào. Thậm chí hoàng đế khai quốc xuất thân từ dân thường còn phải dựa vào việc liên hôn với các danh môn thế tộc để ổn định uy vọng của mình. Những gia tộc này không chỉ nuôi dưỡng tử sĩ và tư binh, mà còn có đất rộng lớn, gốc rễ sâu xa đến mức hoàng gia cũng khó mà chạm tới.

Loại danh môn vọng tộc truyền thừa trăm năm như vậy, gia quy nghiêm ngặt, gia phong cao nhã. Họ khác biệt với những sĩ tộc khác vì để giữ vững địa vị thanh chính, họ không phục tùng vua chúa, cũng không gả nữ nhi vào hoàng thất.

— Tiêu gia và Nghiêm gia nằm trong phạm vi khác biệt đó.

Nhưng mà, Vương Kiểu Nhiên không biết! Đúng như câu “Người không biết không sợ”, hắn chỉ biết trong sách viết “Lôi đình mưa móc đều là quân ân” (ân sủng của vua như sấm sét và mưa móc, rộng lớn bao trùm), “Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử”, mà lại không biết triều đình đầy rẫy những âm mưu lừa gạt, lòng người khó dò dưới quyền lực. Hắn cho rằng thiên lão đại thì mình là lão nhị (tức là chỉ có trời là lớn nhất, mình là lớn thứ hai), muốn chém đầu ai thì chém, tiền trong quốc khố muốn sài thế nào thì sài.

Nếu nói quốc khố bị đào rỗng là do Trường Minh Đế vô năng nuôi ra một bọn gian thần, thì nguyên nhân thực sự khiến Cảnh Quốc suy bại chính là do sự tàn bạo và nhất ý cô hành (làm theo ý mình, không nghe lời khuyên) của Vương Kiểu Nhiên.

Còn về vị ấu đế sau này, chẳng qua chỉ là dậu đổ bìm leo, khiến quyền lực không còn trong tay, và đẩy nhanh quá trình diệt vong của Cảnh Quốc mà thôi.

Nhưng những điều đó, đều không liên quan đến Vọng Ngưng Thanh. Nàng chỉ dùng khăn dính nước thuốc chấm nhẹ vào khóe mắt, tức khắc rơi lệ: “Hoàng huynh đang nói gì vậy, tính tình của hoàng muội huynh lại không hiểu sao? Muội đời này chưa từng có thứ gì thích mà không có được! Huynh muốn muội cả đời không có được Sở Dịch Chi, chẳng lẽ là muốn chuyện này cắm rễ trong lòng muội cả đời? Chờ muội có được rồi, sao mà không tra tấn hắn được chứ? Nói nữa, hoàng muội đã một kiếm giết Sở Lam Đình, cái lão già đáng chết đó, để báo thù cho phụ hoàng rồi! Cũng đỡ cho hoàng huynh vừa lên ngôi đã bị người khác phê bình không có tình!”

Vương Kiểu Nhiên sau khi nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng lại ấm áp. Đúng vậy, từ khi hắn hạ thánh chỉ, văn nhân trong thiên hạ đua nhau làm thơ mắng mỏ hắn, mắng hắn bất nhân vô tình. Đều là văn nhân cả, trong lòng hắn sao có thể dễ chịu được? Nhưng đó là uy nghi thiên tử, là “Thiên tử giận dữ, đổ máu ngàn dặm”, hắn cần phải giữ gìn thể diện hoàng gia, là việc bất đắc dĩ cần làm.

Nhưng giờ đây, trụ cột lớn nhất của Sở gia đã bị giết! Sở Lam Đình là ai? Là thái phó của Thái Tử dưới Trường Minh Đế, một trong ba chức quan cao nhất triều đình và cũng là quan nhất phẩm đứng đầu các quan lại, là người đứng đầu của Thái Học Viện. Ảnh hưởng của Sở Lam Đình lớn đến mức có đến sáu phần mười học sinh, sĩ tử trong thiên hạ đều là học trò của ông, đúng nghĩa là "đào lý khắp thiên hạ (học trò thành danh khắp nơi)". Thậm chí ngày nay, sách của ông vẫn là một trong những tài liệu quan trọng để ra đề thi cử.

Vương Kiểu Nhiên lúc này đã không còn nhớ nổi "thiên tử giận dữ" của mình nữa. Hắn chỉ biết mình là một người cô đơn trên đỉnh cao, may mắn có muội muội ruột ở sau lưng săn sóc mình. Nếu mình vừa giữ được thể diện thiên tử, lại vừa có thể vãn hồi thanh danh "nhân từ", thì thuận theo ý nguyện của hoàng muội có sao đâu?

Vương Kiểu Nhiên vung tay lên, giao việc Sở gia cho Vọng Ngưng Thanh xử lý. Mà Vọng Ngưng Thanh cũng không phụ thánh sủng, quay đầu liền chi tiền tìm vài vị hàn môn học sinh (học trò xuất thân nghèo khó) viết văn chương vuốt mông ngựa (nịnh bợ) cho tân hoàng. Khen Hoàng thượng là đại thánh nhân số một, rồi tiện thể mắng công chúa Cảnh Quốc một trận, nói nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nói nàng ph*ng đ*ng vô độ. Sự đối lập hai cực quá rõ ràng, quả thực không phải do cùng một người viết.

Vương Kiểu Nhiên nhìn, trong lòng càng thêm áy náy, chỉ cảm thấy hoàng muội là vì mình mà chắn tai họa, hắn cần phải bồi thường cho nàng nhiều hơn nữa.

Vì thế, Vương Kiểu Nhiên vung tay lên, sắc phong Vương Ngưng là “Dung Hoa trưởng công chúa Cảnh Quốc”, ban thưởng trai lơ 30 người, vàng bạc châu báu vô số, lăng la gấm vóc (các loại vải vóc quý giá) không kể xiết…

Bình Luận (0)
Comment