Phản Diện Bị Ép Có Nỗi Khổ Riêng

Chương 74

Đại hội võ đạo là sự kiện trọng đại của giang hồ ba năm mới có một lần, đương nhiên không phải ai cũng có thể tham gia. Muốn đi vào thường có hai cách: cách thứ nhất là nhờ những danh sĩ (người nổi tiếng) nhận được thiệp mời của Vọng Nguyệt Môn. Một tấm thiệp mời có thể dẫn theo năm vị gia quyến (người thân), điều này thường là để các danh sĩ dẫn theo hậu bối trong nhà đến mở rộng tầm mắt; cách thứ hai là đánh lôi đài. Vọng Nguyệt Môn sẽ bố trí lôi đài dưới chân núi Côn Luân trước bảy ngày. Thắng liên tiếp mười người hoặc giữ đài một ngày liền có thể lên núi. Vọng Nguyệt Môn sẽ phái người đóng quân tại đó, tránh có kẻ nhân cơ hội, cố ý mua chuộc người để nhường đài nhằm đổi lấy tư cách tham gia.

Vọng Ngưng Thanh không có thiệp mời, nên nàng một đường đánh đi lên.

Bởi vì mèo nhỏ đã nói nàng đến để nổi danh, nên Vọng Ngưng Thanh không hề nghĩ đến việc thu liễm. Nàng không biết thế nào là đánh lôi đài hay giữ đài, nên nàng trực tiếp đánh ngã tất cả các hiệp sĩ giang hồ có mặt ở đó. Kiếm ý của nàng ngưng tụ trong tiếng đàn, mỗi lần gảy dây là một đạo kiếm ý sắc bén chói tai. Vọng Ngưng Thanh gảy đàn tùy ý, trong sân có thể chống đỡ được thì ít ỏi không có mấy. Điều này khiến Vọng Ngưng Thanh hơi kinh ngạc. Sau khi xuống núi, ngoài những bọn cướp không ra gì, nàng chỉ gặp Yến Xuyên và Cao Hành Viễn – hai người này đều là cao thủ hàng đầu giang hồ. Bởi vậy, nàng trong vô hình đã nâng cao đánh giá về giới giang hồ.

Không ngờ, lại không chịu nổi một đòn như vậy.

Mèo nhỏ dùng móng vuốt ấn lên mặt mình: "Làm ơn, ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi sao? Tuổi này mà đã tu luyện kiếm đạo đạt đến cảnh giới cao nhất sao? Những đại hiệp nổi danh đều có Vọng Nguyệt Môn tự mình đến tận cửa đưa thiệp mời. Những người có thể giữ đài ở đây không phải là những tân binh vừa ra giang hồ thì cũng là những người tầm thường không có danh tiếng. Ngươi ra tay nhẹ chút đi, kẻo những người này gặp đả kích rồi nản lòng thoái chí, trực tiếp ẩn mình thoát giang hồ."

Vọng Ngưng Thanh không ra tay nặng như giết người, bởi vì nàng rất nhanh đã bị đệ tử Vọng Nguyệt Môn ngăn lại. Hai thiếu niên choai choai cung kính đưa lên một tấm thiệp mời, rồi gọi một thị nữ dẫn đường cho nàng. Nhưng Vọng Ngưng Thanh vừa mới bước lên bậc thang núi Côn Luân, lại thấy hai thiếu nữ áo trắng từ trên núi đi xuống.

Hai thiếu nữ áo trắng dung mạo tuyệt mỹ. Một người hai tay dang ra, khom lưng từ trên cao bay xuống, vòng eo mảnh mai mềm mại đến mức như có thể gãy, đó là một thủ pháp khinh công cực kỳ đẹp mắt tên là "Yến Tử Tam Sao Thủy" (chim én ba lần lướt nước). Người kia bước lên đầu cành, xoay người đứng dậy rồi nhanh nhẹn đáp xuống, đó lại là một loại công pháp nổi tiếng tên là "Độ Chim Bay".

Hai mỹ nhân dung mạo, võ công, dáng người đều không thể chê vào đâu được, nhưng lại mặc trang phục giống hệt nhau, thần thái khiêm nhường, khiến người ta vừa nhìn liền biết là thị nữ chứ không phải tiểu thư khuê các nhà nào.

Hai thiếu nữ mở to đôi mắt đẹp quét khắp nơi, rồi không chút do dự dừng lại trên người Vọng Ngưng Thanh. Các nàng nhìn thẳng, bước nhanh tới, cúi mình vái chào, lời thốt ra đều thanh thuý như ngọc trai đổ đầy mâm: "Họa Tranh, Họa Phiến bái kiến Vân cô nương. Hầu gia nghe nói ngài vừa đến đây, liền sai hai ta tới dẫn đường cho cô nương."

Vọng Ngưng Thanh nghe vậy, nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía môn đồ Vọng Nguyệt Môn lẽ ra là chủ nhà. Ai ngờ hai thiếu niên kia thấy nàng nhìn lại, chỉ thẹn thùng cười cười, chắp tay thi lễ, rồi biết điều lui sang một bên. Viễn Sơn hầu chỉ suy đoán thiếu nữ gặp hôm đó có khả năng sẽ đến tham gia đại hội võ đạo, liền thuận miệng phân phó hạ nhân chú ý hướng đi của nàng. Mà sự thật chứng minh, người như Vọng Ngưng Thanh định trước không thể tầm thường giữa mọi người. Bởi vậy, nàng vừa mới đến chân núi Côn Luân, thì Viễn Sơn Hầu đã lên đến đỉnh Côn Luân nghe được tin đồn về nàng, liền phái người tới đón.

Không phải Viễn Sơn Hầu không tin Vọng Ngưng Thanh có năng lực tự mình lên núi, chỉ là Vọng Nguyệt Môn tổ chức đại hội võ đạo từ trước đến nay chỉ sắp xếp sân riêng cho những danh sĩ có thiệp mời. Còn những hiệp sĩ đánh lôi đài lên núi thì sẽ được thống nhất sắp xếp vào sương phòng (buồng) của đệ tử ngoại môn. Những sương phòng đó đều là nơi ở của những người giang hồ to lớn, thô kệch, nghĩ thế nào cũng không thích hợp với Vân Xuất Tụ. Bởi vậy, Viễn Sơn Hầu muốn an trí (sắp xếp chỗ ở) nàng vào sân nghỉ của mình. Hắn không hiểu cách chăm sóc người khác, nên cố ý sai hai thị nữ Họa Tranh và Họa Phiến từ trong nhà đến trợ giúp nàng.

"Oa, thật sự có lòng đó." Mèo nhỏ nằm ghé trên đầu Vọng Ngưng Thanh, có chút cảm khái nói: "Không ngờ Viễn Sơn Hầu sở hữu một khuôn mặt lạnh như băng như vậy, mà lại là một người đặc biệt nhiệt tình đó chứ."

Vọng Ngưng Thanh vác đàn đi tít phía trước, bỏ qua ánh mắt đặc biệt nóng bỏng của hai vị thị nữ phía sau, lơ đãng phụ họa nói: "Ừm? Thật sao?"

"Không phải sao? Ngươi xem hắn đối với ngươi tốt biết bao, giúp ngươi che giấu chuyện g·iết người... Éc, tuy hơi làm trở ngại chứ không giúp gì. Nhưng hắn thật sự rất quan tâm ngươi đó." Mèo nhỏ dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Vọng Ngưng Thanh, dùng móng vuốt ấn ấn sợi tóc hơi dựng lên trên đầu nàng: "Viễn Sơn Hầu cũng vậy, Kỳ Lâm Triệt cũng vậy... Aiya, nhất định là ngươi quá đáng yêu. Nếu là Tôn Thượng..."

Ừm, nếu là Tôn Thượng, thì câu chuyện còn chưa bắt đầu có lẽ đã kết thúc rồi.

"Nói tóm lại, Viễn Sơn Hầu thật là một người tốt nhiệt tình đó." Mèo nhỏ lại một lần nữa than thở.

Vừa dứt lời, hai người đã đến trên núi Côn Luân. Mèo nhỏ có chút ngoài ý muốn phát hiện, bên trong Vọng Nguyệt Môn cũng không thanh tịnh hơn dưới chân núi, thậm chí còn náo nhiệt hơn. Lướt qua đám đông ồn ào náo nhiệt, mèo nhỏ nhanh nhạy phát hiện người đang đứng trước cổng núi bị vây quanh chật như nêm cối chính là Viễn Sơn Hầu Cao Hành Viễn mà nó nhắc mãi ban nãy. Cao Hành Viễn một thân áo trắng đứng đó với vẻ mặt lãnh đạm, xung quanh toàn là những người lấy lòng, xum xoe, ồn ào như chợ bán thức ăn, nhưng hắn trông vẫn như vậy, nổi bật giữa đám đông, bất động như núi, lạnh lùng vô tình...

"Hầu gia, ngài lại đến tham gia võ đạo đại hội lần này, vậy chắc chắn lần này ngài sẽ lại đứng đầu..."

"Cút."

"Hầu gia, liên quan đến danh hiệu “Bắc Vọng Tế Nguyệt, Đông Ly Viễn Sơn”, ngài thấy thế nào về việc Thánh nữ Ma giáo Nguyệt Thời Tế xuống núi lần này? Cả chuyện Tôn Cương nữa, rốt cuộc là vì sao..."

"Cút."

"Hầu gia! Xin ngài nhận ta làm đồ đệ!! Bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm gì ta cũng làm được hết!! Cầu xin ngài!!!"

"Câm miệng, cút."

...

Mèo nhỏ: "..."

"Ừm..." Mèo nhỏ im lặng một lúc lâu: "Chắc là, vẫn xem như... rất nhiệt tình nhỉ."

Bình Luận (0)
Comment