Phản Diện Cũng Có Quyền Yêu!

Chương 25

Mặc Uyển đi qua khu vườn nhỏ trồng đầy hoa, trực tiếp bước tới trước cánh cửa gỗ màu nâu đen nặng nề, gõ vài tiếng khô khốc lên đó. Cô thấy cửa không khóa ngoài, vậy nghĩa là Lý Thiên Tuế đã về.


Đợi một lúc, bên trong liền vang lên vài thanh âm thanh thúy của tiếng khóa va vào nhau. Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, lộ ra một thân ảnh cao ráo nhưng thấm đẫm hơi vị của già nua. Mặc Uyển giật mình, suýt chút nữa đã quên rằng ở trong Lý gia có một vị thúc thúc làm quản gia lâu năm.


- Nghiên thúc! - Mặc Uyển mỉm cười, ôm lấy vóc dáng gầy gò trong bộ vest con tôm điển hình của vị quản gia già. Nghiên Thẩm thúc thúc là người đã gắn bó với Lý Hạo từ ngày hắn chỉ mới chập chững bước vào hắc đạo. Vì vậy khi nhắc tới vị thúc thúc này, Lý Hạo vẫn luôn dành cho y một sự tôn sùng nhất định.


Người đàn ông trước mắt tuy đã ngoài 60 nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét anh tuấn, đôi mắt vẫn đủ lạnh để nhìn thấu lòng người. Y cúi đầu, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung nhàn nhạt không rõ, cung kính gọi cô. - Phu nhân, lâu rồi mới gặp lại ! -


Mặc Uyển cười gượng, quả thật là lâu nay cô rất ít khi ghé qua Lý gia, mà không phải lần nào đến đây cũng có diễm phúc được gặp vị quản gia uy nghiêm này. Lý Hạo kể, y thường lẩn mình trong thư viện, tự nghiền ngầm những cuốn sách đã đọc đến thuộc làu. Điều đó hoàn toàn lý giải cho bộ óc thiên tài và sắc sảo của y.


Nghiên Thẩm khẽ lùi lại, chừa một lối nhỏ cho Mặc Uyển bước vào. Cô khẽ nhếch môi, lặng lẽ vào lê bước vào trong. Vẫn là khung cảnh yên tĩnh hệt như lần cuối cùng cô đến đây. Chỉ khác rằng chiếc lò sưởi lớn phía cuối phòng khách đã được thắp lên, tỏa ra hơi ấm ngọt ngào.


Khác với sự lạnh lẽo của lòng người ngoài kia, Mặc Uyển cảm nhận được thứ ấm áp xa xỉ cô gọi là nhà. Ngay từ xuyên về đây, Mặc Uyển đã tự lập cho mình một thói quen coi đây là nhà. Một thói quen tưởng chừng như chẳng thể buông bỏ được.


Đáy mắt cô chùng xuống, cánh tay linh hoạt đang cỏi chiếc áo khoác nặng nề cũng chậm lại. Nếu giả dụ hắn đuổi cô đi, vậy Mặc Uyển cô làm gì còn chỗ dung thân nữa? Thứ thói quen đó....thật đáng sợ!!!


Cô lắc đầu, rũ bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực đang xâm chiếm lấy mình. - Chị!!! Sao hôm nay chị về sớm vậy?- Ngay khi Mặc Uyển vừa đặt chiếc áo khoác vào tay Nghiên Thẩm, Lý Thiên Tuế đã vội vã chạy từ trên lầu xuống, trong tay hãy còn cầm một cuốn sách to bự.


Nhận lấy cái ôm chầm đầy vội vã của Thiên Tuế, Mặc Uyển tùy tiện ngồi xuống bộ sofa bọc nhung, liếc mắt về phía cô em chồng. Không khác gì ngày thường, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp đã phải đeo thêm một chiếc mắt kính dầy cộm như mọt sách. Bây giờ nhìn Thiên Tuế mới thật sự giống với tuổi thật của bản thân.


- Chị à, sao chị về một mình vậy? Anh hai, Túy Kiêu với Phất Nhiên đâu? - Lý Thiên Tuế tò mò, đặt cuốn sách lên bàn, chăm chú nhìn Mặc Uyển. Cô xua tay bảo không vội, chỉ mở miệng nhờ Nghiên Thẩm lấy dùm một ly trà thảo mộc. Từ trước đến nay, Mặc Uyển rất ít khi uống loại trà thảo mộc này, nhưng một khi đã uống, thì nhất định phải do Nghiên Thẩm pha.


Nhìn vị quản gia già khuất bóng sau bức tường màu nâu đỏ, Mặc Uyển mới chậm rãi cất lời, thanh âm mơ hồ tựa như thổi vào không khí một luồng gió ấm. - gái nào đó tên Mẫn Ly...đã quay lại! -


Lý Thiên Tuế không tỏ ra ngạc nhiên lắm, dáng vẻ bình thản khiến Mặc Uyển hơi tò mò. Cô nàng gỡ nhẹ cặp mắt kính nặng nề, câu nói buông ra tựa một tiếng thở dài đầy suy tư. - Vâng, Túy Kiêu gọi điện cho em về việc này! Cậu ấy bảo em nhớ nhắc chị chớ lo lắng! -


- Hừm, lo lắng chứ? Cũng chỉ một gái thôi , tại sao lại phải lo lắng chứ! - Lời này Mặc Uyển nói ra như tự dỗ dành bản thân, không kiềm được mà lầm bầm vài tiếng. - Không phải chỉ một gái thôi sao? Hơn nữa Hạo anh ấy cũng chưa làm quá phận vs ta ? -


Lý Thiên Tuế nhắc nhở cô, ánh mắt lóe lên tia lo lắng. Mẫn Ly cô ta phải thân thiết với anh hai như thế nào mới có thể khiến một người vốn trấn tĩnh như chị dâu cô cũng phải lo sợ như vầy.


Thực chất chỉ Mặc Uyển mới biết, cô ta chẳng làm gì cả, thậm chí còn chưa từng cùng Lý Hạo đứng gần quá. Nhưng mỗi lần nhớ lại cái ánh mắt ôn nhu hắn đặt lên người Mẫn Ly, Mặc Uyển lại không nhịn được mà bất an. Cô không phủ nhận tình cảm của mình, nên mới thật sự biểu lộ sự bất an đó lên mặt.


- Phu nhân không cần lo lắng, đối với những người như vậy, lão gia sẽ tự biết điểm dừng của bản thân! - Nghiên Thẩm nhanh chóng xuất hiện trở lại với khay trà thơm phức trên tay, vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng mà nói. Y đặt khay trà xuống bàn, đưa cho Thiên Tuế một ly sữa nóng và hướng Mặc Uyển đặt một tách trà thảo mộc.


Cô nhìn y, nhận ra so với 1 năm về trước, so với lần đầu cô gặp y, người đàn ông này quả thật đã già đi nhiều. Không phải là già do thời gian, mà là những vết nhăn do sách vở đã in hằn trên khuôn mặt anh tuấn. Bất giác nhắc cho Mặc Uyển về người cha nghiêm khắc và lạnh lùng của mình kiếp trước.


Không ai nói gì, lại là một cảm giác yên tĩnh đến lạ lùng. - Cho thân thiết cách mấy, ngài ấy vẫn sẽ điểm dừng! ngài đương nhiên vẫn ý thức được trên tay mình đang đeo thứ !!! - Nghiên Thẩm ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ nhỏ đặt ở góc phòng, cũ kĩ nhưng tinh xảo như chính chủ nhân của nó vậy. Y hướng theo bàn tay thon dài của Mặc Uyển mà nhìn, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại nơi chiếc nhẫn nhỏ đang lấp lánh dưới ánh đèn.


Mặc Uyển khẽ cười, nhưng dư vị ý cười lại không đạt tới đáy mắt. Y rõ ràng đang muốn nhắc nhở rằng, cô là phu nhân của hắn, cô đương nhiên có quyền bảo vệ cuộc hôn nhân của mình. Nhấp một ngum trà nóng, hương vị theo đầu lưỡi trôi xuống cổ họng, xoa dịu những dây thần kinh vốn căng như dây đàn của cô. Thật thoải mái!


Thiên Tuế lén lút gật đầu với Nghiên Thẩm, xem như một lời cảm ơn. Y không có phép thuật, nhưng lại có ma lực xoa dịu tâm tư của người khác. - Hay...tối nay chị lại đây đi? Ngủ chung với em này, chị thể tâm sự với em??? - Cô ngỏ lời, dịu dàng nói với người chị đang bình thản uống trà kia.


Không, cô không hề bình thản! Trải qua gần hết một đời người, Nghiên Thẩm y đương nhiên nhìn thấu tâm tư của nữ nhân trước mắt. Chỉ có điều, tâm tư cô quá sâu! Nhìn được một sẽ lại xuất hiện tới mười. Cho dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể phân biệt được rốt cuộc đó là thật hay chỉ đơn giản là một chiếc mặt nạ cô dùng để ngụy trang.


Nghiên Thẩm nhếch môi, Mặc Uyển cô tâm cơ giống hệt một con rắn độc, luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, thế nhưng lại vô tình để lộ phần yếu đuối nhất của bản thân trước mặt người mình yêu.


- Tôi nghĩ tốt hơn vẫn nên nói với ngài ấy về điều đấy, đề phòng trước khi quá muộn! - Nghiên Thẩm nghiêm túc nói ra một câu, cẩn thận quan sát thần sắc của nữ nhân phái xa.


Lý tiểu thư có thể không hiểu câu nói này, nhưng phu nhân chắc chắn sẽ hiểu. Bởi y hoàn toàn tin tưởng vào khả năng phán đoán suy nghĩ của mình là không sai. Mặc Uyển cô đang giữ tâm tư gì, y còn lạ gì chăng? Giữa lão gia và phu nhân có thể chỉ là một mối quan hệ giả tạo nhằm che mắt người ngoài, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, lão gia động lòng phu nhân lâu như vậy, lẽ nào cô ấy còn chưa nhận thức?


Câu nói của Nghiên Thẩm lọt vào tai Lý Thiên Tuế, quả nhiên như đàn gảy tai trâu, cô nàng trước sau đều thắc mắc liệu lời này là ý gì. Cô chỉ biết khi vị quản gia già nua nói ra câu này, cảm xúc trên mặt Mặc Uyển bỗng nhiên thay đổi nhanh tới chóng mặt. Cuối cùng cô cũng đơn giản là lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị của Lý Thiên Tuế. - Thiên Tuế, cảm ơn em nhưng hôm nay chị vài chuyện muốn nói với Hạo! -


Mặc Uyển nán lại Lý gia rất lâu, cho tới khi định về thì trời đã sẩm tối. Nghiên Thẩm hỏi rằng liệu cô có cần y đưa về nhà không, nhưng Mặc Uyển lại muốn tự mình lái xe về nhà. Cô không muốn dựa dẫm vào ai cả.


Chờ Nghiên Thẩm lái chiếc Ferrari từ gara lên, Mặc Uyển liếc bầu trời. Hoàng hôn chưa buông hết, ánh mặt trời đỏ rực vẫn cố níu kéo chút dư vị của những đám mây. Bỗng chốc Mặc Uyển lại không nhịn được mà suy nghĩ. Rốt cuốc thì...cả đời này cô thật sự chỉ muốn trả thù thôi sao? Cho dù mối thù đó không phải là của cô?


Người có thù oán đậm nhất đối với Mặc Uyển kiếp trước cũng đã chết rồi. Mặc Yến cũng không phải là kiểu người mưu mô xảo quyệt khó đối phó. Vậy thì mục đích cuối cùng để Mặc Uyển đối đầu với Vũ Vương Phong chẳng lẽ chỉ muốn bảo vệ cho Lý Hạo?


Cô giật mình, những ý thức đó đã xuất hiện ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, người đàn ông với con mắt lạnh lùng đó. Thở dài một tiếng, cô ép bản thân phải dọn sạch đống suy nghĩ lộn xộn đó, chuyên tâm vào việc chờ đợi. Thật đau đầu!!!


Lấy được chiếc xe màu bạc ưa thích của phu nhân ra khỏi hầm, Nghiên Thẩm bước xuống xe, hướng phía Mặc Uyển rút ra mấy thứ. Một khẩu súng lục và một con dao găm. Cả hai đều mang ấn ký của Tam Giáo.


- Nghiên thúc...đây ý ? - Mặc Uyển nhíu mày nhận lấy khẩu súng và con dao, cố đè nén cảm giác bất an đang trào dâng trong lòng. Nếu y đã thực sự đưa cho cô một khẩu súng lục, thì điều đó chứng tỏ y cũng đang rất lo lắng.


Khuôn mặt già nua của vị quản gia nhất nhất đều lạnh lùng, nhưng giờ đây ấn đường của y đã nhíu chặt thành một đường. - Xin phu nhân hãy cẩn trọng, đột nhiên tôi lại cảm thấy đó không ổn! - Y thật sự đã cảm thấy điều gì đó rất đáng sợ sẽ xảy ra trong chuyến đi này.


- Đoạn đường từ gia về đến nhà của rất dài, mong phu nhân bảo trọng! - Mày kiếm giãn ra, vị quản gia lạnh lùng lại về đúng với khuôn mặt lãnh đạm vốn có của mình. Y nhìn cô, cúi đầu xem như một lời chào.


Gật thật nhẹ đầu, Mặc Uyển lên xe, trong đầu vẫn không có tâm tư nào để lái xe dạo chơi, suy nghĩ duy nhất bây giờ là có thể nhanh về đến nhà. Cô nổ máy, nhanh chóng lái xe về nhà. Linh cảm của Nghiên Thẩm chưa bao giờ là sai cả.


Nhìn theo bóng chiếc xe màu bạc đang lao vút vào ánh hoàng hôn đỏ rực, Nghiên Thẩm thở dài, tựa hồ vô cùng mệt mỏi. Y bước vào nhà, nơi Lý Thiên Tuế đang bình thản đọc sách. - Nghiên thúc, chuyện vậy? Nhìn mặt thúc vẻ đáng sợ quá! -


Thiên Tuế hỏi, gập cuốn sách lại gần nữa, lo lắng hỏi. Nghiên Thẩm không nói gì ngay lập tức, ánh mắt dừng lại nơi một tấm ảnh nhỏ đặt trên bệ lò sưởi. Trong ảnh, một cô gái xinh đẹp động lòng người, khoác tay một nam nhân tuấn tú, ý ôn nhu động lại nơi khóe mắt. Lý Hạo và Mặc Uyển? Số mệnh của hai người vốn dĩ không phải là dành cho nhau!


- Thiên Tuế, cháu nói xem. Phản diện thì làm quyền yêu chứ???


------------------------------


A~~~~Các ngươi nói xem, rốt cuộc Uyển tỷ tỷ sẽ gặp phải chuyện ?

Bình Luận (0)
Comment