- Hi vọng chuyến viếng thăm đột ngột này không làm phiền Lý tổng và phu nhân! - Nam nhân nọ vận quân phục phẳng phiu, khẽ nở một nụ cười hòa ái. Dưới ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, mái tóc đen nhánh của y được vấn lên gọn gàng sau gáy, cố định bằng một cây trâm bạch ngọc màu mỡ dê.
Y ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc nhung đỏ, phe phẩy chiếc quạt xếp xanh rêu quen thuộc của mình. Bên cạnh còn có một thủ hạ người Hàn, xét về độ tuổi thì chỉ bằng Hoắc Minh Thần, dung mạo tuy cũng tầm thường nhưng đôi mắt cực kỳ bén nhọn.
Vô thức siết chặt cánh tay đang vòng quanh người Mặc Uyển, đáy mắt Lý Hạo trầm xuống bất ngờ. - Tư lệnh đến bất ngờ làm Lý Hạo không thể tiếp đón từ xa, quả thật hơi thất lễ rồi! - Hắn cười nhạt, thái độ tuyệt nhiên không hề có một chút nào gọi là khách sáo.
Mặc dầu tinh thần có chút căng thẳng, nhưng ngoài mặt Lý Hạo vẫn chuyên nghiệp mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế gần đó.
Từ lúc ở bệnh viện, qua lời kể của Lý Hạo, Mặc Uyển cô đã phần nào biết được mối quan hệ giữ Riddle Viha Prinz và Đông Kỳ. Cô thật sự có chút run sợ. Làm sao chúng ta có thể biết được khi nào một Đông Kỳ dịu dàng ôn nhu sẽ trở thành tên Riddle khát máu biến thái đó chứ???
Đã biết trước sớm muộn gì cũng phải đối đầu, nhưng Mặc Uyển càng không thể ngờ được cuộc đối đầu đó lại xuất hiện sớm như vậy. Cô cùng Lý Hạo vừa từ bệnh viện trở về, cả hai đều đã sớm mệt mỏi đến mức không thể cầm cự được nữa rồi, vừa về đến Lý gia đã lên phòng ngủ đánh một giấc ngon lành. Nào ngờ vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Riddle dưới lốt Đông Kỳ cùng thuộc hạ ngồi chình ình giữa nhà, bộ dạng đảo khách thành chủ vô cùng chướng mắt.
Không sao, thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn ám vệ trong nhà, tên điên rồ này sẽ không làm càn được đâu. Nghĩ vậy nên Mặc Uyển cũng bất chấp, nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống cạnh Lý Hạo, thản nhiên gác cả hai chân lên đùi hắn.
Mà nam nhân kia cũng vô cùng biết phối hợp, vừa rót trà vừa dịu dàng xoa bóp hai bàn chân đã sớm tê nhừ của cô vì đi lại quá nhiều. Cảnh phu xướng phụ tùy này đập thẳng vào mắt những kẻ nào đó, khiến cốc trà ngọt bỗng trở nên đắng ngắt.
- Tình cảm vợ chồng của Lý tổng thật khiến Đông mỗ phải ngưỡng mộ! - Một lời khen như có như không, Mặc Uyển chỉ hời hợt gật đầu cảm ơn cho có lệ. - Chẳng biết Tư lệnh Đông có chuyện gì mà phải lặn lội tới tận đây vậy? -
Một câu nhắc nhở này đã nhanh chóng đưa không khí vừa loãng ra đôi chút lại trở nên đặc quánh. Phải, vấn đề chính là nằm ở đây. Gã này chắc chắn không có ý tốt, càng không phải là loại người nên có những suy nghĩ tốt đẹp.
Nhưng tên Riddle này lại cứ bình thản như không, cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Từ trên xuống dưới người y đều thấm đượm hơi thở của thời đại, thu hút vô cùng. Nhưng Mặc Uyển làm gì có tâm trạng mà để ý chứ? Cô chỉ hận không thể đem tên đó vằm ra trăm mảnh mà thôi.
- Ồ, Đông mỗ chỉ muốn tới thăm người mà thôi! Nhưng có vẻ đã tới sai chỗ mất rồi - Riddle bày ra vẻ tiếc nuối, ý vị trong mắt lại vô cùng rõ ràng. Lời lẽ như vậy, khỏi cần hỏi đũng đủ biết người trước mặt bọn họ vốn dĩ không phải là Đông Kỳ nữa rồi.
Đối với chuyện này Lý Hạo thập phần cảnh giác. Hắn dừng động tác rót trà lại một chút, nhếch mi lên nhìn nam nhân đối diện. - Ngài đây là đến thăm Vũ thiếu...hay là đến hỏi xem ba thuộc hạ của tôi đã chết hay chưa? - Thanh âm của hắn lạnh đến tột độ, tựa hồ lửa giận đã phừng phừng lên trong lòng.
Túy Kiêu theo hắn mấy năm nay, mặc dù là sát thủ nhưng cũng chưa từng phải chịu nhiều đau đớn như thế. Hơn nữa tương lai sau này của Thiên Tuế cũng là do cậu ta gánh vác. Thử hỏi nếu bây giờ Túy Kiêu không tỉnh dậy thì em gái hắn phải làm sao đây???
Riddle vẫn giữ nguyên nụ cười yêu nghiệt, giả vờ nhíu mày bất mãn. - Lý Tổng nói như vậy thật khiến Đông mỗ tổn thương - Nói rồi y khẽ ôm lấy ngực tỏ vẻ thật sự đau đớn. Bộ dạng đểu giả này khiến Mặc Uyển ớn lạnh.
- Đừng đóng kịch câu giờ nữa! Vào vấn đề chính luôn đi! - Lý Hạo bực bội nói, bộ dạng cực kỳ mất kiên nhẫn. May mắn là Riddle cũng khá biết điều, y thôi đùa cợt, chậm rãi phe phẩy cây quạt trên tay. - Lượng thứ cho Đông mỗ thất lễ, nhưng chắc hẳn Vũ Đại lão gia và Nghiên thúc thúc vẫn còn đang ở đây đúng không? -
Riddle đang cố tình nói với Lý Hạo và Mặc Uyển rằng y vốn đã biết Vũ Phẩm và Nghiên Thẩm đang ở đây rồi, nếu hai người bọn họ nói dối, đừng trách sao gió lại vô tình.
Nhưng may mắn là Lý Hạo chưa kịp mở lời, hai người đàn ông Riddle nhắc đến kia đã xuất hiện trên cầu thang cẩm thạch. Một người vận bộ vest đuôi tôm cổ kính, một người mặc cà sa màu nâu đất bình dị. Đáng tiếc họ đều không thể nào giữ nổi khí chất vốn có của bộ quần áo ấy nữa rồi.
Sát khí nổi lên, cuồn cuộn nhau giông bão. Nhưng Riddle hoàn toàn làm lơ, xoay đầu mỉm cười tươi rói với Vũ Phẩm và Nghiên Thẩm. - À ha, thật đúng lúc! Nghiên thúc, Vũ thúc, lâu rồi không gặp! - Y nói một cách hoàn toàn tự nhiên.
Mặc Uyển tò mò nghiêng đầu nhìn Lý Hạo. Lẽ nào Nghiên húc và Vũ Phẩm từng gặp Riddle??? Nhưng rõ ràng khi nghe thấy sự tồn tại của Riddle, cả hai người họ đã vô cùng kinh ngạc mà, phải không?
Nghiên Thẩm cực kỳ lý trí, chỉ lạnh lùng liếc Riddle một cái rồi vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi. - Tôi không nhớ mình từng có vinh hạnh được gặp Tư lệnh Đông đây! - Giọng y cao vút, từng chữ từng chữ như đập vào không khí.
Riddle cười vài tiếng trầm đục, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. - Ồ không không không, Đông mỗ chưa từng có cơ duyên gặp Nghiên thúc đây, chỉ từng được Vũ Đại lão gia chiếu cố mà thôi! - Mặc Uyển nghe thấy rõ tiếng Vũ Phẩm nghiến răng, cô thậm chí còn sợ bản thân nghe nhầm sang tiếng y tụng kinh lầm rầm trong miệng.
- Đông mỗ từng đến chùa Không Niệm tìm sư thầy Thiên Tường để xin một quẻ! - Lười nhác giải thích, Riddle kiên nhẫn chờ Nghiên Thẩn cùng Vũ Phẩm lặng lẽ tìm cho mình một chỗ để yên vị rồi mới cười nhạt nhìn về phía Lý Hạo. - Không biết mỗ có thể dùng tạm tivi của Lý Tổng được không? -
Mặc Uyển trợn mắt. Suýt nữa thì cô đã chửi ầm cả lên. Chời ơi chời, đã tự tiện xông vào nhà người ta, uống ké trà thượng hạng trong bếp người ta rồi bây giờ còn muốn dùng luôn tivi người ta à? Cái thể loại gì vậy chời?
Nào ngờ Lý Hạo không nói không rằng gật đầu một cái, sắc mặt cực kỳ tệ hại. Điều này cũng tương tự với hai người đàn ông trung niên trong phòng. Nó khiến Mặc Uyển cảm thấy bản thân mình hình như đã bỏ qua chuyện gì đó rất quan trọng gì đó rồi!
Được sự cho phép của chủ nhà, Riddle nhếch mi nhìn người cận vệ Hàn Quốc bên cạnh, thấy gã gật đầu, liền phất quạt như một sự đồng ý ngấm ngầm. Sự lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng Mặc Uyển. Lẽ nào y đã biết chắc rằng Phất Nhiên, Túy Kiêu và Anh Kiều sẽ trốn thoát nên sớm đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng??
Gã cận vệ kia rút từ trong túi áo ra chiếc điện thoại màu trắng, cẩn thận kết nối nó vào một sợi dây cáp đằng sau tivi. Ngay lập tức màn hình đen liền biến thành một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Hoắc Minh Thần đứng lẫn trong một đám người vận đồ đen, chiếc áo sơ mi trắng đã sớm ướt đẫm máu tươi, tính sắt lên cơ thể mảnh mai của y. Dù tấn công liên tục nhưng thủ pháp vẫn vô cùng tàn nhẫn, ngay cả Mặc Uyển cô cũng sợ mình đang nhận nhầm người.
Chỉ một tích tắc sau khi màn hình được kết nối, Hoắc Minh Thần đã nhanh chóng xử xong toàn bộ kẻ địch. Y thở hắt một tiếng, vội vàng xoay người lại, đảo mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Lúc này Mặc Uyển mới nhớ đến chuyện cần nhớ. Phải rồi, đây chính là phòng bệnh của Vũ Vương Phong. Thậm chí vẫn còn giỏ trái cây tối qua cô mang đến nằm lăn lốc ở góc trái màn hình kìa. - Vương Phong... -
Tai Minh Thần cực kỳ thính, cho dù là một động tĩnh nhỏ cũng không thể lọt khỏi tai y. Lúc này giọng nói kia phảng phất bên tai, khiến y phải giật mình xoay phắt người lại.
Quả nhiên, kẻ đứng đầu của đám sát thủ ban nãy vẫn đang bình thản đứng ở góc phòng, trên ngực áo có một chiếc huy hiệu màu đen bóng loáng. Nếu không nhầm thì đó hẳn là camera quan sát rồi!
Y thở dài, khẽ cúi người xuống đỡ nam nhân đang đau đến mức môi bật cả máu kia dậy. Đây chắc chắn là kế hoạch của tên Riddle khốn kiếp kia rồi! Mẹ nó chứ!!! May là Thiên Tuế đã chạy kịp, nếu không thì cho dù y có phân thân ra cũng không thể bảo vệ được hai con người vô dụng này cùng một lúc được.
- Minh Thần...anh ấy bị sao vậy? - Mặc Uyển nhìn chằm chằm khóe môi đang rỉ máu của Vũ Vương Phong, lơ đãng nắm chặt tay Lý Hạo. Nhưng bây giờ ngay cả hắn cũng không thể nào an ủi cô được nữa rồi, vì ngay cả hắn cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ có thể hy vọng rằng Vương Phong hắn chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Ông trời không có mắt, hi vọng cuối cùng của Mặc Uyển tan theo mây khói khi Hoắc Minh nhíu chặt mày kiếm, khó khăn trả lời. - Trúng độc rồi...không rõ là độc gì, nhưng cứ 10 phút là sẽ phát tán một lần. Từ lúc bị hạ độc đến giờ chỉ mới có 30 phút, vậy mà Vũ thiếu đã không thể cầm cự được nổi rồi...độc tính rất mạnh!-
Cả căn phòng chìm vào yên lặng. Cũng không hẳn, mà là chết sững. Tất cả mọi người ngoại trừ Riddle đều đã bật dậy, hoàn toàn sững sờ trước những gì Hoắc Minh Thần vừa nói. Chẳng lẽ là do Riddle??
Đồng loạt toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông vận quân phục phẳng phiu, sự dò hỏi và hận thù ẩn hiện phía sau màn sương sát khí dầy đặc. - Ồ, chỉ là dạo này Lucifer vừa phát minh được một loại thuốc mới, nhưng lại chưa tìm được người để thí nghiệm. Đông mỗ đành mạo muội nhờ vả Vũ thiếu một chuyến mà thôi! -
Đến mức này rồi Riddle cũng chẳng thèm giấu diếm nữa, nói thẳng toẹt ra chữ Lucifer một cách hoàn toàn nhẹ tênh. Y bình thản liếc nhìn Vũ Vương Phong đang vậy lộn với cơn đau như thể đang nhìn một con chuột bạch bẩn thỉu vậy.
"Phựt"
Mặc Uyển giật bắn mình, đảo mắt nhìn quanh. Chuỗi tràng Phật trên tay Vũ Phẩm vừa đứt, những hạt gỗ lim sờn cũ lăn tròn trên mặt đất, phát ra những thanh âm khô khốc lạnh lẽo. Khuôn mặt già nua của y trắng bệch không một hạt máu, nhìn thật sự rất đáng sợ.
Tuy không cùng một dòng máu nhưng cho dù thế nào thì đó cũng là cháu của y. Là người y gửi gắm hy vọng cả đời. Cũng là người Vũ Phẩm y dùng cả mạng sống để bảo vệ. Vậy mà giờ đây ngay trước mắt y, đứa cháu trai đó lại đứng trên bờ vực của cái chết, ngay cả mạng cũng chưa biết có thể giữ được hay không.
- Mày muốn gì thằng khốn? -
------------------------------
Cho bé nào muốn hỏi kết cục của Phong ca là gì, thì đây, mị sẽ mạo muội spoil một ít cho mấy nàng:
Còn mẻ nào muốn biết Unn là bé nào thì chờ truyện mới của mị ra rồi biết nhaaaaa~~~