Phản Diện Nam Nuôi Nhốt Ta (Tôi Bị Kẻ Phản Diện Nuôi Nhốt)

Chương 110

Edit: Mei A Mei

Tuy nhiên, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của một đám người. Kế đến, giọng thái giám lanh lảnh ngân dài: "Thái tử giá lâm - -"

Trần Nhữ Tâm lập tức hồi thần. Cô vội vàng gượng dậy khỏi người Chu Triều Khanh nhưng lại bị giẫm phải thắt lưng và trượt chân té vào y.

Xúc cảm ấm áp trên môi khiến lòng Trần Nhữ Tâm run sợ. Cô bất chấp nhìn vẻ mặt của y, quyết tâm tự đứng dậy. Vì động tác mới rồi nên vạt áo hơi nhăn nhúm.

Bấy giờ, Chu Triều Khanh đứng lên, cúi đầu, khom người chỉnh xiêm y cho cô một lần nữa.

Mà Hạ Hầu Phỉ Nhiên tới ngay lúc này. Hai tên tiểu thái giám theo phía sau.

Chu Triều Khanh lùi ra sau lưng cô, quỳ xuống hành lễ.

Trần Nhữ Tâm tiến lên trước, khẽ hành lễ: "Nô tì tham kiến điện hạ."

Mùi rượu nhàn nhạt xộc đến. Trần Nhữ Tâm vô tình nhíu máy với gã đàn ông đang sán lại gần.


"Nghe nói gần đây thái tử phi sống không tồi nhỉ." Hạ Hầu Phỉ Nhiên đứng trước mặt cô, nhìn nữ nhân mà trước kia mình lấy để phụ hoàng vui lòng. Nhưng kể từ sau khi cưới nàng ta về, mọi chuyện không thuận lợi. Hôm qua cũng vì mắc bẫy chuyện cứu trợ thiên tai đợt trước nên hắn bị phụ vương trách phạt.

Không những thế, chỉ uống cùng nhị ca chút rượu mà trên đường về cơ thể mất thăng bằng rơi xuống hồ lạnh như băng.

Khi ấy, rõ ràng hắn rất tỉnh táo, nhưng đầu lại đập vào thạch bích ngay lúc đang cúi.

Chảy máu thì không nói, nhưng một câu nói của phụ hoàng đã khiến hắn chỉ có thể dưỡng thương ở đông cung mấy bữa nay, thực chất là để hắn xem lại mình thật kĩ mấy ngày. Cơ mà chẳng phải điều này quá vừa lòng tam ca hay sao?!

Càng nghĩ, trong lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên càng phẫn nộ.


Đặc biệt khi nhìn thấy ả đàn bà phô ra gương mặt cá chết này, sự chán ghét khó tả vọt lên trong lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên.

Hắn lạnh lùng liếc thoáng qua Chu Triều Khanh đang quỳ trên đất, nói: "Các ngươi lui xuống hết đi. Canh giữ ngoài điện. Không được cho bất cứ kẻ nào vào!"

"Dạ." Đám người lui ra.

Chỉ có Chu Triều Khanh khựng một chút lúc bước tới cửa, nhưng y không quay đầu lại mà biến mất rất nhanh dưới tầm mắt Trần Nhữ Tâm.

Trong phòng chỉ còn Trần Nhữ Tâm và Hạ Hầu Phỉ Nhiên.

Trần Nhữ Tâm thờ ơ nhìn hắn. Sắc mặt của Hạ Hầu Phỉ Nhiên hơi tiều tụy, không có dáng vẻ ngông cuồng tự đại trước kia, như thể đang sống rất chông vênh.

"Không biết thái tử điện hạ đến tìm ta có chuyện gì?"

"Ngươi là thái tử phi của cô, cô đến tìm ngươi còn cần lí do sao?"

Hạ Hầu Phỉ Nhiên bước lên, một phát tóm được cổ tay cô, hoàn toàn thô bạo khiến Trần Nhữ Tâm không khỏi nhíu mày.


"Ngươi rất gượng ép khi cô chạm vào?" Hạ Hầu Phỉ Nhiên cười lạnh, "Gã tình nhân kia của ngươi là người Trần Quốc sao? Trần Quốc à..."

Trần Nhữ Tâm lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Phỉ Nhiên say khướt, thản nhiên nói: "Bây giờ vẫn là ban ngày. Thái tử điện hạ hãy lấy việc nước làm trọng."

"Cô không cần cái loại tiện nhân lẳиɠ ɭơ ong bướm như ngươi dạy đời!" Lửa giận đè nén dưới đáy lòng Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã tìm được chỗ phát tiết. Hắn kéo Trần Nhữ Tâm tới giường, thẳng tay ném.

Cú ném này làm Trần Nhữ Tâm choáng váng. Cô còn chưa kịp tỉnh táo thì bị Hạ Hầu Phỉ Nhiên đè lên.

Dạ dày quằn quại. Cảm giác chán ghét xua không hết.

Trần Nhữ Tâm không lo những cái khác nữa. Cô trực tiếp duỗi tay đẩy hắn ra. Nhưng Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã thoái mái kiềm chế sức lực ấy.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên cười khinh: "Ra vẻ liệt nữ trinh tiết cho ai coi? Chẳng phải bản chất vẫn là..."

"Sao đây..." Trần Nhữ Tâm hơi sẵng giọng, mang theo sự lạnh lẽo, ngắt lời hắn, "Giờ thái tử điện hạ đang bị thánh thượng quở trách nên trút giận vào bản cung ư?"

Không thể nghi ngờ, lời Trần Nhữ Tâm nói đã đâm thẳng sự uy hϊếp của hắn. Lúc này hắn thẹn quá hóa giận. Một bàn tay vung về phía mặt cô - -

"Bốp - -"

Âm thanh đó đánh thẳng vào cánh tay Trần Nhữ Tâm, tức thì nổi một vết đỏ trên da thịt trắng nõn.

Thấy cô đỡ bất ngờ, Hạ Hầu Phỉ Nhiên càng táo bạo hơn, "Ngươi lại dám..."

Trần Nhữ Tâm lạnh lùng nhìn hắn, "Chưa ai to gan dám động thủ với bản cung. Hạ Hầu Phỉ Nhiên, ai cho ngươi cái lá gan? Hay là, bây giờ ngươi có thể gạt hết hôn sự giữa hai nước để động thủ với trưởng công chúa Trần quốc ư?"
Lời nói của cô khiến Hạ Hầu Phỉ Nhiên ngừng động tác. Hắn lại cười lạnh vài tiếng: "Trần Quốc? Trưởng công chúa?" Hắn xé nát y phục của Trần Nhữ Tâm.

Áσ ɭóŧ lộ ra, y phục cũng lập tức thành đống vải vụn.

Khoảnh khắc ấy, Trần Nhữ Tâm nổi sát ý.

Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, cô lại nhẫn nhịn.

Những nhiệm vụ thế giới trước đều thành công. Cô không thể thất bại trong gang tấc.

Nhưng...cảm giác này thật buồn nôn.

Trần Nhữ Tâm nhắm nghiền hai mắt, cố nén cảm giác chán ghén cuồn cuộn ập đến.

Đúng lúc này, Chu Triều Khanh lặng lẽ xuất hiện trong phòng.

Và không đánh động bất cứ kẻ nào.

Khi thấy Trần Nhữ Tâm bị Hạ Hầu Phỉ Nhiên đè dưới thân, ánh mắt Chu Triều Khanh lạnh lẽo, đáy lòng không hề gợn sóng chợt dâng lên một cơn tức giận.

Y duỗi tay, một nguồn chân khí đánh vào cần cổ Hạ Hầu Phỉ Nhiên.
Tức thì, thân thể Hạ Hầu Phỉ Nhiên mềm oặt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Bỗng cảm thấy sức nặng trên người biến mất, Trần Nhữ Tâm vô thức mở mắt ra thì bắt gặp Chu Triều Khanh đang đứng trước mặt mình.

Chu Triều Khanh đỡ Trần Nhữ Tâm còn mơ màng ngồi dậy. Giọng nói bất giác dịu đi: "Thái tử phi nương nương, đã không sao rồi."

"...Là ngươi à." Trần Nhữ Tâm yên lòng dựa vào người y, nghe tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ của y và từ từ lấy lại được hơi thở. Cái nhớp nháp đáng ghét khiến cô khó chịu khép hờ mắt, muốn quay về như bình thường, "Hắn đâu?"

"Thái tử điện hạ đã say rượu bất tỉnh."

Lúc này, y phục trên người cô còn một nửa. Bầu ngực tuyết trắng như ẩn như hiện. Ánh mắt Chu Triều Khanh lóe lên. Y lập tức dời mắt đi, hỏi: "Thái tử phi nương nương có bị thương không?"
"Ta không sao." Trần Nhữ Tâm chậm rãi lắc đầu. Chẳng qua cô cảm thấy hơi chán ghét. Nhưng khi đặt niềm tin vào y, cảm giác chán ghét không còn xâm lấn đầu óc cô nữa.

Thật bất ngờ rằng Chu Triều Khanh lại dám xuất hiện đột ngột và chống đối mệnh lệnh của thái tử.

Trần Nhữ Tâm có phần khó tin trước việc Chu Triều Khanh tình nguyện cứu mình bất chấp nguy hiểm bị xử tử, cô hỏi dò: "Chẳng phải trước kia ngươi phụng dưỡng thái tử sao?"

Như hiểu được cô muốn ám chỉ điều gì, Chu Triều Khanh đáp: "Chủ nhân hiện tại của nô tài là người."

"Vì sao?" Trần Nhữ Tâm hỏi.

"Nô tài cung phụng người là chính, từ giờ sẽ tận trung với người."

Sao Trần Nhữ Tâm có thể tin lời nói này được chứ. Huống chi, nó lại từ miệng y mà ra. Vì vậy, cô chậm rãi nói: "Tuy ta là thái tử phi, nhưng ở trong hoàng cung này ta khó bảo toàn bản thân. Sao ngươi lại..."
Chu Triều Khanh bình tĩnh thưa: "Lúc trước thái tử phi đã từng nói rằng người cảm thấy nô tài rất quen. Vừa hay, nô tài cũng cảm thấy như vậy."

Nghe được đáp án của y, Trần Nhữ Tâm ngồi dậy khỏi ngực y. Cô nhìn y: "Thật ư?"

"Nô tài nào dám lừa gạt thái tử phi nương nương." Chu Triều Khanh vẫn né tránh ánh mắt cô. Nhưng trong lúc lơ đãng tầm nhìn cũng đã quét qua ngực cô. Y lại dời mắt.

"Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?"

"..." Chu Triều Khanh đứng hình. Y lập tức cởϊ áσ ngoài rồi choàng lên người cô, "Thái tử phi nương nương đừng để bị cảm."

Trần Nhữ Tâm mặc y khoác áo choàng cho mình, mùi hương thực vật chưa biết tên nhàn nhạt tỏa ra từ người y. Cô chỉ cảm thấy cái khó chịu vừa nãy đã giảm đi rất nhiều.

"...Chu Triều Khanh."

"Nô tài đây ạ."

"Ngươi dùng hương nhang gì vậy?"
"Nô tài không dùng hương nhang."

"Dễ chịu lắm."

"..." Chu Triều Khanh hơi đờ người.

Dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm nhận ra được. Chẳng qua cô không ngờ lần này y sẽ ngây thơ và vô hại như vậy.

Dựa vào lòng y, lần đầu tiên Trần Nhữ Tâm cảm thấy thời gian đã vô tình trở nên êm đềm kể từ khi đi tới thế giới này.

"Thái tử phi nương nương." Chu Triều Khanh đột nhiên lên tiếng: "Thái tử đã say rượu bất tỉnh. Sau nửa nén hương, đại thái giám bên cạnh thái tử sẽ đến tìm. Người chỉ cần kể lại tình hình thực tế là được."

"Ừ..." Dường như người này cũng hơi hiểm.

Thấy cô vẫn nhìn mình bằng ánh mắt khó dò, Chu Triều Khanh đành lên tiếng hỏi: "Sao nhìn nô tài như vậy?"

Trần Nhữ Tâm lắc đầu. Ánh mặt trời rơi trên đôi môi mỏng trắng bệch của y. Nhớ đến hình ảnh bất cẩn lúc trước, cô hoảng hồn.
Chu Triều Khanh thấy cô nhìn tới mức thất thần, nhưng hiển nhiên thời gian không nhiều, cô còn phải thay quần áo nên bèn nhắc nhở: "Thái tử phi nương nương..."

"Đừng nói chuyện." Trần Nhữ Tâm duỗi tay ngăn môi y.

"..." Dù không hiểu cử động của cô có ý gì, Chu Triều Khanh vẫn ngừng nói.

Thế nhưng, hành động giây tiếp theo đã khơi dậy cơn sóng lớn trong lòng Chu Triều Khanh.

Xúc cảm trên môi chân thật hơn nhiều so với lúc trước. Lần này, y không thể thuyết phục mình nữa.

Nhưng sao nàng ấy lại làm vậy?

Với một kẻ vốn đã khiếm khuyết...

Thân phận của y bây giờ chỉ là gã thái giám trong hoàng cung này mà không phải Vân Hề của Tử Vi Cung.

Trần Nhữ Tâm hơi nghiêng người về phía trước. Áo khoác trên người cô từ từ trượt xuống. Chắc vì Chu Triều Khanh chưa hề có động tĩnh gì nên Trần Nhữ Tâm bấu lên vai y, duỗi lưỡi thăm dò miệng y.
Chu Triều Khanh chẳng biết liệu mình đã quá khϊếp sợ mà quên mất thân phận rồi hay không, nhưng khi cô đưa lưỡi ra, y tự nhiên hé môi.

Khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó mọc rễ trong lòng, nẩy mầm và bắt đầu sinh trưởng.

Đó là lần đầu tiên y cảm thấy sự tiếp xúc thân mật giữa người với người đã không còn đáng kinh tởm nữa.

Bình Luận (0)
Comment