Edit: Mei A Mei
Sau đó, mặt Hình Dã tràn đầy suиɠ sướиɠ đứng dậy vào phòng tắm.
Trần Nhữ Tâm ngồi trên giường nhìn hai bàn tay tê dại, phối hợp vuốt vuốt. Nhớ lại vừa rồi Hình Dã tựa đầu lên cần cổ cô và thở gấp một cách khó nhọc, dáng vẻ hết sức thoải mái, Trần Nhữ Tâm lại cảm giác cô không thể từ chối điệu bộ ấy của anh...
Chờ khi Hình Dã mặc áo choàng tắm đi ra, thấy Trần Nhữ Tâm vẫn ngồi trên giường hệt như chưa lấy lại được tinh thần, tưởng hành động vừa rồi của mình hơi bạo lực với cô nên lập tức tự trách. Anh đi qua, ôm lấy cô, hôn một cái lên đỉnh đầu cô: "Đừng sợ, về sau tôi sẽ không làm thế với em nữa."
Ai ngờ, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Không thoải mái à?"
Cái gì cơ? Hình Dã ngẩn ngơ, lúc phản ứng tức thì không khỏi nở nụ cười, dịu dàng liếm lỗ tai mẫn cảm của đối phương. Anh cúi đầu. Cảm giác giọng nói kia xôn xao màng nhĩ cô: "Thoải mái cực. Em không biết lúc em chạm vào tôi, tôi đã hưng phấn thế nào đâu. Hận không thể muốn em tại chỗ, để em cũng thoải mái..."
"Đừng nói nữa." Trần Nhữ Tâm nghe anh càng nói càng sai, nhẹ nhàng đẩy anh ra đi vào phòng tắm. Hình Dã đứng tại chỗ cười thầm một tiếng, trong miệng anh khe khẽ thốt ra một câu: "Sao lại có thể đáng yêu thế cơ chứ?"
...
Trần Nhữ Tâm đứng trong phòng tắm vòi hoa sen. Song, cô chợt phát hiện lúc quá vội vàng đã quên cầm theo quần áo nên lấy khăn bọc quanh thân, mở cửa phòng tắm. Nhìn thấy có người đang đứng ở trước cửa, ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi xuống tay anh, "Anh..."
"Đừng để bị lạnh." Trên tay Hình Dã cầm quần áo cùng đồ dùng đưa cho cô để cô mau đi vào.
Trần Nhữ Tâm nhận lấy, xoay người quay lại phòng tắm.
Đợi khi cô thay xong quần áo đi ra đã không thấy bóng dáng Hình Dã trong phòng ngủ nữa.
Trần Nhữ Tâm xoã tóc dài, tự rót cho mình cốc nước, ngẩng đầu trông thấy hình như có bóng người đang đứng trên sân thượng. Hình Dã? Trần Nhữ Tâm đứng dậy đi ra ban công.
Phát hiện Trần Nhữ Tâm tới, Hình Dã không nghĩ nhiều lập tức bóp tắt điếu thuốc trong tay, sau đó đi qua sờ sờ tay cô, thấy không lạnh mới nói: "Ngoài này rét lắm, vào thôi nào."
Trần Nhữ Tâm thấy gạt tàn thuốc đặt ở một góc, lại ngẩng đầu nhìn Hình Dã, hỏi: "Anh hút thuốc à?"
"Ngẫu hứng thôi." Hình Dã vuốt vuốt đỉnh đầu cô, ấm giọng nói: "Em không thích mùi thuốc lá cứ nói, về sau tôi sẽ không hút nữa."
"Cũng không hẳn là không thích, chẳng qua hút thuốc có hại cho sức khoẻ thôi."
Đôi mắt hẹp dài sau tấm kính của Hình Dã cong lên: "Em lo cho tôi à?"
Trần Nhữ Tâm đối diện với đôi mắt thâm thuý của anh, gật đầu.
"Vậy tôi bỏ khói thuốc." Hình Dã đi đến phía sau cô, ôm ghì cô vào lòng, khẽ ngửi hương thơm trên cổ cô sau khi tắm rửa, thanh âm khàn khàn: "Dù sao, nicotin có khả năng bóp chết tϊиɦ ŧяùиɠ. Tỉ lệ tử vong cao, tôi còn đang hi vọng chúng ta có thể tạo ra một đàn nhóc con ở đây." Lúc nói câu ấy, lòng bàn tay Hình Dã đặt lên bụng Trần Nhữ Tâm, hơi thở ấm áp phả vào gáy nàng, "Được không?"
"Nhóc con? Tuyệt đối không được!" Hệ thống trong đầu Trần Nhữ Tâm bỗng dưng quát to, "Kí chủ, tuyệt đối không được sinh con, nếu không..." Hệ thống đột nhiên ngưng bặt, sau đó đổi thành giọng nói trầm ổn hơn: "Đạo trời không cho phép con của các người được sống, như vậy chỉ càng làm nhân vật phản diện hoá đen hơn thôi, tới lúc ấy nhiệm vụ sẽ khó khăn hơn."
"Tôi biết rồi." Cô trả lời trong đầu: "Cậu tỉnh à?"
"Ừ, có lẽ thời gian của tôi quá ngắn." Hệ thống tiếp tục nói: "Nhiệm vụ lần này cô cần phải nhanh một chút, nếu không thời gian không kịp..."
Không nghe được giọng hệ thống nữa, Trần Nhữ Tâm nhẹ nhàng tiếp lời: "Ừ." Câu này chẳng biết là đang trả lời hệ thống hay là trả lời người đàn ông sau lưng mình.
Để Trần Nhữ Tâm nói xong, Hình Dã càng ôm cô chặt hơn, "Chúng ta vào đi."
Trở lại phòng ngủ, Trần Nhữ Tâm thấy một góc trên mặt bàn đặt chiếc laptop. Cô ngẩng đầu nhìn Hình Dã hỏi: "Em có thể sử dụng máy tính này được không?"
Hình Dã nhìn thoáng qua máy vi tính làm việc mà mình mang tới, con mắt rủ xuống, cười nhạt: "Dĩ nhiên được rồi."
"Em hơi đói, muốn ăn bánh ngọt Matcha." Trần Nhữ Tâm nói tiếp.
Hình Dã buông cô ra, "Tôi mang về cho em." Chờ sau khi anh ra khỏi phòng, Trần Nhữ Tâm ngồi xuống mở máy tính đăng nhập vào hòm thư của mình, gửi phong thư cho thầy trước, sau đó lại gửi đàn anh đàn chị mỗi người một phong về bưu kiện luận văn. Chỉ là cô đang mượn cách này để báo cho hai người biết bản thân không mất tích vô cớ, nhưng vẫn chẳng giải thích gì thêm.
Lúc định thoát ra, Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, vẫn chuyển cho Tiết Minh Huyên một phong thư, nói thời gian địa điểm gặp mặt ngày mai.
Sau khi làm xong, Trần Nhữ Tâm xoá hết dấu lựa chọn rồi khép máy tính lại.
Lúc Hình Dã vào thì thấy Trần Nhữ Tâm chống cằm nhìn về phía cửa, hệt như đang đợi mình trở về.
"Tôi lấy sữa cho em, không biết em có thích không." Hình Dã đặt khay bánh ngọt trước mặt cô, "Nếm thử xem."
"Ừ." Trần Nhữ Tâm nhận lấy đĩa bánh anh mang tới rồi bắt đầu ăn. Bánh ngọt không ngấy, vị trà tan ra trong miệng, mùi vị không tồi. Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng máy tính xách tay bên cạnh bàn làm việc của Hình Dã, xiên một miếng bánh nhỏ đưa gần miệng anh, "Anh cũng nếm thử đi."
Hình Dã chẳng có tí hứng thú nào với đồ ngọt, nhưng đối diện ánh mắt của cô, Hình Dã hơi suy tư, duỗi tay túm lấy cánh tay cô khẽ dùng sức, buộc cả thân thể cô đổ về phía mình, "Hình...Hình Dã?" Một giây sau, Trần Nhữ Tâm cảm giác môi mình bị bao trùm bởi xúc cảm ấm áp. Chiếc lưỡi linh hoạt dễ dàng cạy răng môi cô ra, càn quét trong miệng cô mà không hề kiêng nể gì. Trần Nhữ Tâm lo lắng dĩa ăn trên tay sẽ làm anh bị thương nên chẳng dám cử động chống cự, dường như mặc cho anh muốn làm gì thì làm, tận khi cô thở hồng hộc anh mới chịu thả cô ra.
Trong ánh mắt ướŧ áŧ của Trần Nhữ Tâm, môi mỏng Hình Dã câu lên: "Bánh ngọt ăn ngon thật."
"..." Trần Nhữ Tâm đứng dậy từ trong ngực anh, bưng khay bánh còn thừa chuyển qua trước mặt anh, "Anh đã thích thế, vậy chút bánh này cho anh ăn hết đấy." Sau đó cầm ly thuỷ tinh uống sữa rồi đi rửa mặt.
Thấy bóng dáng cô biến mất trong tầm mắt, Hình Dã bất đắc dĩ nhìn vài miếng bánh ngọt, than nhẹ một câu: "Liệu đây có tính là tự làm bậy, không thể sống không?"
Đáng tiếc chẳng ai trả lời anh.
...
Sau khi Trần Nhữ Tâm trở lại, Hình Dã đã không còn ở đó.
Lúc này cô cũng hơi mệt mỏi nên trực tiếp ngủ trên giường. Hoàn cảnh lạ hoắc, Trần Nhữ Tâm vẫn chưa có thói quen ngủ tối, do vậy cô để lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Lúc cô nửa mê nửa tỉnh, mép giường tựa như bị người nào đó ngồi. Cô hé nửa mi: "Hình Dã à?"
"Ừ, ngủ đi." Hĩnh Dã cúi xuống dịu dàng hôn lên trán cô, "Ngủ ngon nhé."
Thực ra khi ở trong phòng ngủ Hình Dã đã suy nghĩ, hay là qua thư phòng bên cạnh xử lí đống văn kiện công ty chất chồng mấy ngày nay. Chung quy ở trước mặt cô, lòng kiêu ngạo về sự tự chủ của chính anh đã trở thành nguy cơ ngập đầu.