Nhìn hai vị trưởng lão Thuần Dương Cung khoa trương ôm nguyên một đám đủ loại trân bảo, hoàn toàn không để ý tới hình tượng bề ngoài của bản thân, hận không thể chôn bản thân ở bên trong, Trần Khuynh Địch không khỏi cười cười mà nói: "Được rồi, được rồi."
"Hai vị trưởng lão cứ yên tâm, những vật này từ hôm nay chính là của Thuần Dương Cung chúng ta, hơn nữa sau này sẽ còn có nhiều hơn."
"Ách!"
"Khụ khụ!"
Phát giác ra được hình tượng của bản thân có một chút không đúng, hai vị trưởng lão lập tức có một chút lúng túng ho khan hai tiếng, vội vàng đứng dậy từ bên trong bảo bối đầy đất, chỉnh sửa quần áo cùng với kiểu tóc một chút.
Mà nhìn thấy một màn này, Trần Khuynh Địch đột nhiên cảm thấy thâm tâm trở nên nhẹ nhõm.
Tại Tu Si Sơn Phật Môn.
Ầm ầm! Hư không nứt ra, bảo điện Đại Hùng xông ra từ bên trong hư không vô ngần, cuối cùng đập ầm ầm vào trên đỉnh núi Tu Di Sơn, trong phút chốc cả tòa Tu Di Sơn phảng phất như đều đang hơi hơi rung động, vô tận phật quang bộc phát ra từ trên xuống dưới Tu Di Sơn, mang theo từng đạo từng đạo kim thân Phật Đà đón gió đứng sừng sững.
Nhìn qua rất rộng lớn bát ngát, phảng phất như Phật Tổ hiển thánh.
Nhưng trên thực tế lại là hậu quả do bảo điện Đại Hùng nhận phải dư ba trùng kích to lớn.
"A Di Đà Phật..."
Ở bên trong bảo điện Đại Hùng, Phương Trượng Phật Môn đương đại, thánh tăng Ngô Không phun ra một ngụm trọc khí thật sâu, trên tay trôi nổi một quả cầu ánh sáng màu vàng, ở trong quả cầu ánh sáng thì là một chuôi Kim Cương Xử, Kim Cương Xử hô ứng cùng với bảo điện Đại Hùng, liên kết phật quang, từng đạo từng đạo chui vào trong cơ thể của Ngô Không.
Chỉ chốc lát sau.
Máu nóng sôi trào như lửa ở trong cơ thể của Ngô Không mới dần dần trở nên bình ổn, ngay cả tinh thần lực tiêu hao rất lớn cũng bắt đầu dần dần khôi phục, nếu như không có Như Lai Hàng Ma Xử cùng với bảo điện Đại Hùng mà nói, Ngô Không nếu chỉ dựa vào tu vi của bản thân, chỉ sợ cũng cần phải bế quan tu dưỡng ít nhất hơn mười ngày mới có thể khôi phục.
"Thực sự là đáng sợ."
Qua một hồi lâu, Ngô Không mới mở hai mắt ra và tự lẩm bẩm. Nhất là khi ánh mắt của hắn rơi lên bên trên Như Lai Hàng Ma Xử ở trong tay.
Xem như là Đạo Binh cực phẩm của Phật Môn, tiếp nhận tín ngưỡng lực của ngàn vạn tín đồ Phật Môn, trải qua không biết bao nhiêu lần mài giũa từ thời Thượng Cổ cho tới bây giờ, Như Lai Hàng Ma Xử vốn nên là vạn kiếp bất hủ, tính bất diệt của nó thậm chí còn vượt qua những ngôi sao treo trên bầu trời, nhưng vào giờ phút này.
Kiện Đạo Binh cực phẩm đỉnh cao nhất này, lại lưu lại một cái lỗ hổng nhỏ bằng hạt gạo, đó là kết quả do Như Lai Kim Cương Xử mạnh mẽ chống đỡ Thiên Tử Kiếm Đại Càn, cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, Thiên Tử Kiếm Đại Càn chợt lóe lên, kiếm khí liền lưu lại một lỗ thủng ở trên Như Lai Hàng Ma Xử.
Lỗ thủng này là không lớn, có sự ủng hộ cùng với hương hỏa nguyện lực của bảo điện Đại Hùng, cộng thêm năng lực tự hồi phục của bản thân Như Lai Hàng Ma Xử, không cần mấy ngày là liền có thể trở về hình dáng như ban đầu, cũng không cần Phật Môn tiêu hao thêm thiên tài địa bảo gì ngoài định mức, nhưng vẫn như cũ không thể phủ nhận, Như Lai Hàng Ma Xử bị thương là sự thật.
Mà nếu như không có Như Lai Hàng Ma Xử, thương thế của Ngô Không chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn mấy lần.
"Quả nhiên, chỉ cần có Tổ Long Trung Nguyên ở trong tay, Thánh Thượng Đại Càn căn bản là không thể địch lại..."
"Nhưng mà cũng không phải là không có thu hoạch."
Ngô Không cẩn thận suy ngẫm về trận giao thủ ngắn ngủi cùng với Thánh Thượng Đại Càn trước đó, quang mang ở trong mắt càng ngày càng thịnh, sáng đến mức đáng sợ, phảng phất như nhìn ra cái gì vậy.
"Hắn đang hù ta!"
Vì sao Thánh Thượng Đại Càn lại không truy đuổi? Ở trong lời nói trước đó là hết sức bá khí, kết quả là vào thời điểm bản thân mình cùng với những người khác chạy trốn, hắn lại căn bản không có đuổi theo, rõ ràng là lấy uy lực của một kiếm kia, coi như là Chí Tôn nhân gian thì chỉ sợ cũng chỉ đến như thế, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng không có đuổi theo, mà là ngồi nhìn bản thân mình cùng với những người khác rời đi…
Không sai! Chân tướng chỉ có một cái!
"Hắn vô cùng có khả năng chỉ có lực lượng một kiếm...không, lực lượng vài kiếm!"
"Tuyệt đối là không nhiều!"
"Hắn quả thật là đã xảy ra vấn đề!"
Sau khi làm rõ suy nghĩ, Ngô Không lập tức kích động đứng lên, bất quá rất nhanh hắn lại hít vào một hơi thật sâu, khôi phục lại tỉnh táo một lần nữa: "Không được, cho dù là như thế, chỉ sợ là vẫn không có người dám vây công hắn, lực lượng của vài kiếm, cũng đã đủ để chém giết võ giả Kích Toái Mệnh Tinh, còn cần phải suy tính kỹ hơn."
Không có ai nguyện ý hi sinh chính mình! Điều kiện tiên quyết vây công Thánh Thượng Đại Càn là bản thân sẽ không bị Thánh Thượng Đại Càn tiêu diệt, đây là nhận thức chung của tất cả các chí cường giả, đến cái tu vi này như bọn hắn, sinh tử của bọn hắn đã sớm không thuộc về chính bọn hắn, mà là thuộc về đạo thống và thế lực ở sau lưng bọn hắn, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện mạo hiểm mạng sống.
Cho dù là Ngô Không đã nhìn ra vấn đề của Thánh Thượng Đại Càn lúc này, nhưng vẫn không dám liều mạng với đối phương như cũ, mà cho dù có triệu tập những người khác, chỉ sợ cũng sẽ không có mấy người hưởng ứng, bởi vì ai cũng đều không hy vọng sẽ trở thành kẻ xui xẻo bị Thánh Thượng Đại Càn đồng vu quy tận kia, ai cũng muốn làm kẻ sống đến cuối cùng để ngư ông đắc lợi kia.
"Thì ra là thế…"
"Đây mới là mục đích của hắn a, mặc dù khác biệt cùng với thủ đoạn vào 300 năm trước, nhưng mà cũng được xem như là một loại trấn áp..."
300 năm trước.
Thánh Thượng Đại Càn chính là tồn tại trấn áp toàn bộ giang hồ chân chân chính chính, vào thời kỳ đỉnh phong hắn có thể thao túng Tổ Long Trung Nguyên trong một khoảng thời gian rất lâu, hắn đã từng dựa vào chiêu này để tiêu diệt Vô Sinh Đạo, ở trong trận chiến kia kỳ thật Vô Sinh Đạo cũng không phải là không có viện thủ, cũng có võ giả Kích Toái Mệnh Tinh xuất thủ ngăn cản…
Nhưng quả thực là đã bị Thánh Thượng Đại Càn đánh lui! Không chỉ có như thế, võ giả Kích Toái Mệnh Tinh của Vô Sinh Đạo đời kia cũng bị Thánh Thượng Đại Càn làm thịt! Cho nên giang hồ mới có 300 năm bình ổn này.
Nhưng bây giờ lại khác biệt.
Thánh Thượng Đại Càn hiện tại không còn dựa vào thực lực vô địch để trấn áp giang hồ, mà là một loại cân bằng vi diệu mà yếu ớt, loại cân bằng này rất dễ dàng bị phá vỡ.
"Khống chế của hắn đối với Tổ Long Trung Nguyên rõ ràng đã bắt đầu giảm xuống, đây chính là cơ hội..."
Chỉ cần có thể chặt đứt long mạch Đại Càn, để cho Tổ Long Trung Nguyên thoát ly khỏi sự khống chế của Thánh Thượng Đại Càn, đối mặt với Thánh Thượng Đại Càn thực lực đại giảm, các chí cường giả ở trong thiên hạ tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý đến…
Mà đến lúc đó, chính là thời điểm vương triều thay đổi, tái tạo càn khôn!