Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 1003 - Chương 749: Bình Tĩnh!

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 749: Bình tĩnh!

 

 

 

Mà vào giờ khắc này, Doanh Phượng Tiên đang có một chút nhút nhát dựa vào cửa, nhìn về phía phương hướng của Trần Khuynh Địch.

"Phượng Tiên sư muội?"

"Sư huynh còn chưa đi ngủ sao? Đã rất muộn rồi đó."

"Ách, vừa, vừa mới chuẩn bị đi ngủ."

"Phải không?"

Doanh Phượng Tiên vừa nói, vừa đi thẳng tới giường ngủ, sau đó ngồi lên trên giường theo thói quen, hai chân rời khỏi mặt đất, dựa vào thành giường, tóc dài màu đen như là thác nước rủ xuống, liếc mắt nhìn Trần Khuynh Địch.

"Ực!" Trần Khuynh Địch nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp: "Phượng, Phượng Tiên sư muội...?"

"Sư huynh."

Ngoài ý liệu, Trần Khuynh Địch rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì vào giờ phút này, Doanh Phượng Tiên đang ôm hai chân ngồi ở bên cạnh hắn, ở trong mắt lại lấp lóe nước mắt trong suốt, thậm chí nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện ra thân thể của nàng đang run nhè nhẹ, phảng phất như một con vật nhỏ đang sợ hãi.

Đây là chuyện gì thế?

Trần Khuynh Địch gãi đầu một cái, mở miệng hỏi: "Sao thế?"

Trong nháy mắt, ở trong mắt của Doanh Phượng Tiên phảng phất như có quang mang sáng lên, sau đó nàng cứ nhìn Trần Khuynh Địch như vậy, mang theo thanh âm run rẩy nhẹ nhàng nói: "Ta đã giết tỷ tỷ."

"Ta, ta không muốn giết nàng, ta chỉ muốn đánh bại nàng, chứng minh thực lực của ta, khiến cho tỷ tỷ thừa nhận thực lực của ta, sau đó lại tâm sự một lần nữa cùng với tỷ tỷ…ta thực sự không muốn giết nàng, nhưng mà vì cái gì, vì sao tỷ tỷ lại chết? Ta không hiểu được, thậm chí là tỷ tỷ căn bản…"

"Bình tĩnh!"

Trần Khuynh Địch vận chuyển nguyên thần, dung nhập tinh thần lực vào trong lời nói, khiến cho Doanh Phượng Tiên đang dâng trào cảm xúc bình tĩnh trở lại, nhưng bình tĩnh thì chỉ có tinh thần, sự xoắn xuýt cùng với sợ hãi không tên ẩn tàng ở trong lòng lại không có cách nào tiêu trừ, trầm mặc trong chốc lát, Doanh Phượng Tiên mới lên tiếng một lần nữa:

"Ta nên làm cái gì đây, sư huynh."

Xong đời rồi! Ta vào lúc nào đã trở thành người cố vấn để người khác trưng cầu ý kiến về một chủ đề nặng nề như vậy?

Trần Khuynh Địch đổ mồ hôi và lúng túng nhìn Doanh Phượng Tiên, còn đối phương thì mang theo vài phần rụt rè cùng với không biết làm sao mà nhìn hắn, mà nhìn Doanh Phượng Tiên dạng này...

Thật sự là không thể tin được!

Không suy nghĩ về những chuyện loạn thất bát tao kia, hoặc là do căn bản không phản ứng kịp, nhưng nói tóm lại, vào thời điểm tỉnh lại hắn đã bắt đầu nói chuyện.

"Chậc, vào thời điểm Thiên Tôn Thái Bình xuất hiện trước đó, không phải là đã mang Tần Kiền Hoàng theo hay sao, ta nghe nói nàng và Đạo Môn cũng có mấy phần quan hệ, nói không chừng là cũng không có chuyện gì đâu? Có lẽ là còn có thể cứu được, coi như không cứu được, ta cảm thấy…ách, người có thất thủ ngựa có vấp ngã, chuyện kia..."

Ngôn ngữ rối tung không chịu nổi, lô- gic hỗn loạn.

Hắn không biết mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy bản thân rất kém.

Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên dừng lời nói, sau đó nhìn Doanh Phượng Tiên, cắn răng, gằn từng chữ mở miệng nói ra: "Hãy mạnh lên."

Bởi vì hắn cũng không biết những cách an ủi khác.

Doanh Phượng Tiên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trần Khuynh Địch, mà thừa nhận dạng ánh mắt này, Trần Khuynh Địch tiếp tục nói: "Con người a, chỉ cần muốn làm, là không có cái gì là không thể làm được, võ đạo thần kỳ như vậy, có thể làm cho một người bay lên không trung, khai sơn phá thạch, dời sông lấp biển, ai có thể tưởng tượng được những người tu luyện võ đạo như chúng ta, vào lúc ban đầu kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một người thường trói gà không chặt chứ?"

"Cho nên, hãy trở nên mạnh mẽ hơn."

"Miễn là muội đủ mạnh, muốn cứu Tần Kiền Hoàng trở về hẳn là cũng sẽ không thành vấn đề, hơn nữa…muội nhìn đi, Tần Kiền Hoàng giống như vẫn chấp nhất về việc trở nên mạnh hơn, muội là em gái của nàng, coi như là vì nàng, muội cũng vẫn phải tiếp tục cố gắng, không phải, ta muốn nói là, muội không nên quá có áp lực tâm lý...vạn sự là đều có khả năng..."

Đáng giận!

Đây lần đầu tiên Trần Khuynh Địch cảm thấy mình không quá biết nói chuyện.

Nhưng mà chính là như vậy, Doanh Phượng Tiên một mực nghe Trần Khuynh Địch nói chuyện đột nhiên nín khóc và mỉm cười, hai vai run nhè nhẹ, tiếng cười đè nén truyền ra ở trong mái tóc đen rủ xuống.

"Sư huynh, nguyên lai sư huynh cũng sẽ có loại thời điểm này a, hoàn toàn không giống với sư huynh vào buổi sáng."

"Ách!"

Hình tượng cao thâm mạt trắc mà ta thật vất vả mới tạo dựng được ở Thuần Dương Cung!

"Bất quá..." Doanh Phượng Tiên chớp chớp cặp mắt mông lung nói: "Thật cảm ơn sư huynh, kỳ thật ta chỉ muốn tìm người để phát tiết một chút, yên tâm đi, ta có thể tự mình điều tiết...hơn nữa sư huynh cũng đã nói, không phải là hoàn toàn không thể cứu được a, cho dù tỷ tỷ muốn chết một mình, cũng phải xem ta có đồng ý hay không mới được..."

"Chờ sau khi ta trở thành thiên hạ vô địch, nhất định phải khiến cho nàng sống lại sau đó xin lỗi ta."

"Ha ha ha, đến lúc đó còn phải nhờ Phượng Tiên sư muội chiếu cố nhiều hơn..."

"Không có vấn đề, đến lúc đó ta sẽ chiếu cố sư huynh thật tốt."

Bầu không khí dần dần thư giãn, không còn sự xấu hổ cùng với khẩn trương phía trước, Trần Khuynh Địch cũng không tự chủ được mà buông lỏng xuống.

Ngay vào lúc này...

"Sư huynh." Doanh Phượng Tiên nói ra lời nói mang tính quyết định: "Đêm nay ta có thể ngủ chung với sư huynh hay không? Giống như là trước đó."

Vì sao? Vì sao lại trở thành như vậy chứ? Rõ ràng là đã giải quyết được đại phiền toái Tần thị rồi, rõ ràng đã trở thành người thay mặt chưởng giáo Thuần Dương Cung, hai loại hạnh phúc bất đồng chồng chất lên nhau, vốn hẳn là nên càng thêm hạnh phúc mới đúng, nhưng mà vì cái gì?

Vì sao lại trở thành như vậy chứ?

Đầu óc của Trần Khuynh Địch trở nên nóng bỏng, trong đầu chợt lóe lên ngàn vạn suy nghĩ, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không thể không nói lời xin lỗi đối với những nhân vật chính mở hậu cung sau khi xuyên việt mà hắn khinh bỉ trước đó, xác thực, giống như loại nhân vật ngây thơ như hắn, gặp gỡ phải loại chuyện này căn bản là không biết làm sao a!

Tỉnh táo! Tỉnh táo lại đi Trần Khuynh Địch!

Lần trước ta không phải là đã hạ lời thề hay sao? Nếu như lại xuất hiện loại tình huống này, liền mặc kệ mọi việc, trực tiếp xông lên động thủ...

Hiện tại không phải chính là thời cơ tốt nhất hay sao! Không sai! Động thủ đi!

Ngay vào thời điểm Trần Khuynh Địch điên cuồng rống to ở trong đầu, bảo bản thân động thủ, nhưng thân thể ở trong hiện thực lại trở nên cứng ngắc, động cũng không dám động một cái, khuôn mặt của Doanh Phượng Tiên đã đỏ lên, trực tiếp vén chăn của Trần Khuynh Địch lên, sau đó chui vào bên trong, cứ như vậy nằm xuống.

Ấy, đùa gì vậy, đây cũng không phải là trò đùa.

Ở bên cạnh truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, chỉ là ý thức được ở trong chăn, ở bên cạnh còn có một người nằm cũng đủ khiến cho tư tưởng của Trần Khuynh Địch trở nên cứng ngắc, nhất là cái khoảng cách này, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, hơi nóng Doanh Phượng Tiên thở ra phả vào trên cánh tay của hắn, khiến cho hắn nổi da gà.

"Phượng, Phượng Tiên sư muội! Mặc dù không biết làm sao, nhưng muội tại sao phải ngủ ở nơi này? Hay là tranh thủ thời gian trở về gian phòng của mình thì sẽ tốt hơn a? ! Sư huynh ta buổi tối còn cần phải tu luyện, đúng! Ta còn phải tu luyện a, muội làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta."

 

 

Bình Luận (0)
Comment