Vừa dứt lời...sau khi nghe xong lời nói của Dương Xuân cùng với Trần Tiêm Tiêm, Lạc Tương Tư đầu tiên là lộ ra vẻ mặt ngây ngốc không hiểu, sau đó lộ ra thần sắc hồi tưởng, ngay sau đó lỗ tai cơ hồ là lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên đỏ bừng, hơn nữa còn cấp tốc lan tràn đến gương mặt, ngay cả giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn.
"Chuyện kia..."
"Xem đi! Là chột dạ a!"
"Tương Tư tỷ thật quá đáng!"
Lạc Tương Tư vội vàng phất tay nói: "Không, chuyện kia...kỳ thật là các ngươi đã hiểu lầm."
"Làm sao có thể!"
"Ta và con nhóc này thế nhưng đã tận mắt nhìn thấy, Tương Tư tỷ và thanh niên lạ lẫm kia..."
"Các ngươi nhìn thấy mặt của hắn không?"
"Hả?"
Thanh âm của Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân im bặt mà dừng, mặc dù các nàng muốn nói là thấy được, nhưng sau khi cẩn thận nhớ lại, kết quả lại làm cho các nàng bất đắc dĩ thu hồi hai chữ này.
"Đúng, coi như không thấy, đó cũng là rất quá đáng..."
"Đúng thế! Nói tóm lại đó đều là hành vi không đúng..."
"Người kia chính là sư huynh."
Thanh âm của Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân im bặt mà dừng, kinh hãi vạn phần nhìn Lạc Tương Tư lộ ra vẻ ngượng ngùng, cùng với khuôn mặt đỏ bừng.
Ta vừa mới nghe được cái gì?
Nàng mới vừa nói cái gì?
Đối mặt với nghi vấn im ắng của hai người, Lạc Tương Tư nghiêm túc gật gật đầu.
Không sai!
"Cái ôm đầu tiên của sư huynh là của ta!"
"À, cái ôm đầu tiên của ta cũng là của sư huynh rồi."
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, nghênh đón chính là cuồng loạn bộc phát.
"A A A A! !! !!"
Địch nhân ẩn núp đã xuất hiện! Vốn dĩ cho rằng Phượng Tiên tỷ chủ động tỏ tình với sư huynh đã là hành vi trộm đi có độ uy hiếp cực cao, cần liên thủ với nhau mới có thể chống lại, kết quả không ngờ được ở phía bên mình thế mà ra một tên gia hỏa hành động sớm hơn, kịch liệt hơn, độ uy hiếp cũng cao hơn! Hơn nữa còn giả trang ra dáng vẻ hiền lành! Ở trong chúng ta lại sinh ra một phản đồ a!
"Tương Tư tỷ lại là người như vậy sao! ?"
"Cái ôm đầu tiên? !"
"Là giả sao!"
Tiến kinh hô liên tiếp, đến cuối cùng liền biến thành hành động trực tiếp nhất.
"Đại Nhật Như Lai Thần Chưởng! Đánh chết mèo ăn vụng ấn!"
"Tạo Hóa Viêm!"
"Ô a a a a a!"
Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân cơ hồ là vọt về phía Lạc Tương Tư, đem nàng đè ngã xuống đất.
Nhưng mà đúng vào lúc này...
Có một bóng người giáng xuống từ trên trời.
"Xuân sư muội? Ta nghe có đệ tử nói Xuân sư muội, Tiêm Tiêm sư muội, còn có Tương Tư sư muội đều đến..."
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Nhìn tràng diện trước mắt, Trần Khuynh Địch rơi vào trong sự trầm tư thật sâu.
Dương Xuân đè ép nửa bên trái Lạc Tương Tư, Trần Tiêm Tiêm đè ép nửa bên phải Lạc Tương Tư, chân của hai người phân biệt cuốn lấy hai cái chân của Lạc Tương Tư, hai tay liên tục hoạt động, quần áo không chỉnh tề, thở hồng hộc, trên đủ loại ý nghĩa đều...
"Thật xin lỗi!"
"Ta sẽ chờ một lúc lại tới!"
"Sư huynh! !!"
Về sau dùng trọn vẹn nửa giờ, ba nữ Dương Xuân mới khiến cho Trần Khuynh Địch hiểu được đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, các nàng thuần túy là đang tiến hành chiến đấu huấn luyện thông thường.
"Khụ khụ!"
Sau khi sửa sang lại một phen, ba nữ liền phân biệt nhìn về phía Trần Khuynh Địch, mặc dù Trần Tiêm Tiêm cùng với Dương Xuân sẽ thường xuyên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Lạc Tương Tư, bất quá Lạc Tương Tư lại làm như không thấy.
"Chuyện kia, sư huynh, xin hỏi là có chuyện gì sao?"
"Ấy!" Ở trong lòng của Trần Khuynh Địch hung hăng lắc đầu, vứt bỏ cảm giác dị dạng do hình ảnh mang tính trùng kích vừa mới nhìn thấy, bởi vì có nguyên nhân không yên lòng, ngay cả ngữ khí cũng đều trầm xuống không ít: "Thật ra là vấn đề có quan hệ đến Xuân sư muội."
"Mặc dù chỉ là đề nghị của ta, bất quá muội có hứng thú chạy về Lạc Viêm Thành hay không?"
Ý nghĩ của Trần Khuynh Địch rất đơn giản.
Quan hệ có liên quan ở giữa Dương Xuân cùng với Đại Chu, hắn hy vọng có thể để cho bản thân của Dương Xuân phát hiện ra, mà không phải là do từ hắn nói ra, dù sao nói thế nào đây cũng là một bộ phận trên con đường trưởng thành của nhân vật chính, nếu có thể, Trần Khuynh Địch cũng không hy vọng do hành vi chủ quan của bản thân mà làm nhiễu loạn tới ý nghĩ cùng với phán đoán của Dương Xuân.
Cho nên chỉ có thể gõ đánh ở bên hông, đi đường vòng để cứu quốc.
"Trở về Lạc Viêm Thành?" Dương Xuân chớp chớp mắt to đặc biệt khờ dại: "Sư huynh đi cùng với ta sao?"
"Ấy?" Trần Khuynh Địch dừng lại một chút, chợt gật đầu nói: "Đương nhiên"
Dù sao thì nếu không đi cùng, cũng không dễ nói lời mời có quan hệ đến Dương Xuân của Thái Tử Hoành Xương.
"Ta biết là muội vừa mới đột phá Võ Đạo Tông Sư, so với đi ra ngoài, tu luyện ở bên trong tông môn sẽ tốt hơn, hơn nữa tông môn gần đây cũng có thể cung cấp đủ loại tài nguyên, nhưng mà..."
"Không cần nói!"
"Ấy?"
Không đợi Trần Khuynh Địch thuyết phục xong, Dương Xuân liền cầm lấy tay của Trần Khuynh Địch, hai mắt tỏa sáng.
"Bây giờ chúng ta liền xuất phát a!"
Trần Khuynh Địch: "? ??"
Phối hợp như vậy sao?
Dương Xuân quả nhiên là một đứa bé ngoan!
Dương Xuân tự nhiên là đáp ứng không có một chút do dự nào.
Nói đùa! Đây quả thực là cơ hội tốt ngàn năm một thuở! Vốn dĩ Doanh Phượng Tiên đột nhiên xuất kích cùng với thế công mãnh liệt đã khiến trong lòng của người ta đại loạn, mà vốn dĩ cho rằng Lạc Tương Tư là một người hiền lành, thế mà lại bại lộ ra bí mật khó lường, một lần này, ngược lại là thế cục của mình và Trần Tiêm Tiêm không ổn a!
Có một câu nói rất hay.
Làm người bình thường vào thời điểm gặp phải một con gấu đang kiếm ăn ở trong rừng cây, trọng yếu nhất không phải là chạy nhanh hơn gấu, mà là chạy nhanh hơn tên xui xẻo ở bên cạnh mình.
Nói một cách khác.
Điều đầu tiên bản thân cần làm là vượt qua Trần Tiêm Tiêm! Không sai! Ta cũng muốn trộm đi rồi!
"Sư huynh! Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta liền xuất phát a!"
"Ấy? Có thể là quá sớm hay không?
"Thời gian chính là sinh mạng a sư huynh!"
"Ồ!"
Trần Khuynh Địch cứ như vậy bị Dương Xuân túm lấy và mạnh mẽ mang đi, mà trước khi đi, Dương Xuân còn vừa ôm lấy cánh tay của Trần Khuynh Địch, vừa liếc mắt, nhìn Lạc Tương Tư cùng với Trần Tiêm Tiêm một cái...
Dương Xuân: ㄟ (▔, ▔) ㄏ! !
Đối mặt với dạng khiêu khích này.
Ở trong lòng của Trần Tiêm Tiêm cùng với Lạc Tương Tư chỉ có một cái suy nghĩ: Thật quá đáng!
---
Tại Âm Đô.
Thái Tử Hoành Xương phát hiện sự tình có một chút bất thường.
"Tránh ra."
"Xin lỗi điện hạ, bệ hạ có lệnh, mời điện hạ tĩnh tâm bế quan, tranh thủ đột phá Sinh Tử Quan."
"Chính là vì muốn đột phá Sinh Tử Quan, ta mới cần đi ra ngoài du lịch, cắt đứt chấp niệm, bằng không nếu cảm xúc bị khốn tại chỗ, nhất định sẽ không có cách nào đột phá."
"Mời điện hạ tĩnh tâm bế quan."
"Hừ!"
Thái Tử Hoành Xương nhướng mày, hai mắt bỗng nhiên trở nên vàng óng, một cỗ khí tức kinh khủng gào thét mà ra từ trong cơ thể của hắn, dĩ nhiên là đã đột phá Nguyên Khí Quan cùng với Nguyên Thần Quan, nhất là lấy cương khí nồng đậm của hắn, sau khi đột phá Nguyên Khí Quan, cường độ cương khí chấn động cơ hồ đã được nâng cao một bước.