"Đã đáp ứng." Nói đến đây, ở trong mắt của nam tử trung niên lóe lên một tia hưng phấn: "Ở phía Đại Chu đã bắt đầu hành động, lần này có khả năng còn cần đại nhân xuất thủ, ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn."
"Rất tốt!" Ở bên trong thanh âm của thân ảnh thần bí cũng mang theo vài phần ý cười: "Ta rất chờ mong, bí pháp của Tầm Long Sĩ nhất tộc."
"Tất nhiên là sẽ không khiến cho đại nhân thất vọng!" Trung niên nam tử nói một cách chắc chắn, hơn ngàn năm trước, Thái Tổ Đại Càn lập ra triều đại mới, nắm vững Tổ Long Trung Nguyên, ở trong đó là có sự trợ giúp của Tầm Long Sĩ nhất tộc, nhưng sau đó Đại Càn lại bội bạc, vì vĩnh viễn khống chế long mạch, bắt đầu tàn sát Tầm Long Sĩ nhất tộc, nếu không phải là có vị đại nhân trước mắt này xuất thủ.
Tầm Long Sĩ nhất tộc đã sớm diệt chủng.
Mà truyền nhân dòng chính duy nhất là hắn, lại bị thương nặng trong lúc chạy trốn, mất đi năng lực sinh sản, bỏ ra vô tận đại giới mới có thể kéo dài hơi tàn cho đến bây giờ...
Nói một cách khác…Tầm Long Sĩ nhất tộc đã chỉ còn lại trên danh nghĩa!
Nguyên nhân chính là như thế…không khiến cho Đại Càn bỏ ra đại giới giống như thế, làm sao có thể trừ khử được phần cừu hận này!
Tâm tình của Quỷ Ảnh lúc này chính là phát mộng. Từ sau khi đưa tiễn Trần Khuynh Địch còn có bốn nữ Dương Xuân, nàng vốn cho rằng sự tình đã kết thúc, có thể nhẹ nhõm hưởng thụ ngày nghỉ của mình, thế là hào hứng dạt dào lên kế hoạch hành động cho tuần tới, rót cho chính mình một chén linh trà cao cấp nhất, sau đó đi ngủ và mơ một giấc mộng đẹp. Nhưng mà…
Vì sao? Vì sao lại trở thành như vậy chứ?
Ở bên trên Phi Tiên Nhai, Quỷ Ảnh dùng khóe mắt run rẩy mà nhìn hai đạo nhân ảnh một lớn một nhỏ đang lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô ở trước mặt.
"Chuyện kia…đại nhân?"
"Ồ? Sao thế Quỷ Ảnh?"
"Vì sao lại muốn ta đi theo cùng với ngài chứ? Nếu muốn đi đến Lạc Viêm Thành mà nói, căn bản cũng không cần ta chứ?" Nói đến đây Quỷ Ảnh đột nhiên lộ ra một cái biểu lộ quỷ dị: "Đừng nói cho ta là, bởi vì các ngài rất ít đi ra ngoài, cho nên không biết làm cách nào để đi tới Lạc Viêm Thành đó chứ? Ở khắp nơi trên Phi Tiên Nhai đều có linh hạc để di chuyển a, hi vọng đại nhân có thể cho ta một cái lý do hợp lý."
"À!" Trần Khuynh Địch lộ ra một cái biểu tình ngượng ngùng: "Kỳ thật là như thế này, ngươi cũng đã biết, Thuần Dương Cung chúng ta gần đây có một chút náo động, có rất nhiều người kỳ thật đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, nhất là ta và Dương Xuân..."
"Ừm." Quỷ Ảnh hiểu được, gật gật đầu.
Xác thực.
Đúng là như Trần Khuynh Địch nói vậy, ở trong mấy tháng gần đây, thế cục ở trên giang hồ giống như là ăn phải chất xúc tác, bắt đầu điên cuồng gia tốc, từ khi Ninh Thiên Cơ biến mất, đến trận đại chiến ở Thuần Dương Cung, lại đến trận chiến ở Lạc Thủy, giang hồ nguyên bản còn duy trì bình tĩnh giống như là hồ nước bị khuấy động, lập tức trở nên hỗn loạn.
Mà xem như là một trong những nguyên nhân chủ yếu dẫn phát loại biến hóa này, Thuần Dương Cung tự nhiên là bị vô số người giám thị, chính Quỷ Ảnh cũng rõ ràng, lúc này Thái Hoa Sơn tuyệt đối là có không ít thám tử do các thế lực khác phái tới, thánh địa võ đạo, thế gia, thậm chí là ngay cả người của triều đình cũng có khả năng trà trộn ở bên trong.
Những thám tử này cũng là đuổi đi không hết, bắt mãi không dứt.
Cho dù là Quỷ Ảnh cũng đều không có một chút xíu biện pháp để bắt hết bọn hắn, cho nên chỉ có thể bỏ mặc không quan tâm.
"Đã như vậy, vậy liền dứt khoát không ra khỏi cửa thì không được hay sao?"
"Chuyện này là không được."
Trần Khuynh Địch liếc nhìn về phía Dương Xuân ở bên cạnh, còn đang đắm chìm trong sự vui sướng khi được ra ngoài cùng với sư huynh, đột nhiên đưa tay nắm lấy bả vai của Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh: Щ (゜ロ゜) Щ!
Mặc dù vào giờ khắc này đang ở trong trạng thái nguỵ trang, nhưng Quỷ Ảnh vẫn là tương đối uốn éo người không thích ứng, nhưng lại không thể tránh thoát, đành phải buông xuôi bỏ mặc đối với Trần Khuynh Địch.
Mà Trần Khuynh Địch thì là mảy may không có phát giác ra được khó chịu của Quỷ Ảnh, còn cố ý hạ giọng nói: "Kỳ thật là như thế này…"
"Trước đó người Đại Chu tới tìm ta..."
Sau khi Trần Khuynh Địch dùng mấy câu kể lại nội dung mà Minh Tôn nói tới cho Quỷ Ảnh, Quỷ Ảnh lập tức nhíu mày hỏi: "Cho nên đại nhân là dự định dựa dẫm vào ta để biết được tình báo có quan hệ đến Đại Chu hay sao?"
"Ấy?" Trần Khuynh Địch lập tức mừng lớn nói: "Ngươi nguyện ý nói cho ta biết! ?"
Quỷ Ảnh: "? ??"
Không phải muốn tìm ta để thăm dò tình báo hay sao?
Dường như là phát giác ra được thần tình cổ quái của Quỷ Ảnh, Trần Khuynh Địch ngây cả người, chợt phản ứng lại: "Ha ha ha, ta sẽ không bắt buộc ngươi, dù sao thì Đại Chu cũng là ông chủ cũ của ngươi, chỉ là ngươi bây giờ không phải là đang hỗ trợ sự tình Cẩm Y Vệ hay sao, ta hi vọng ngươi có thể sử dụng nó để hỗ trợ che lấp hành tung của chúng ta."
"Bất quá nếu như muốn che lấp hành tung, ngươi liền biết được hành tung của chúng ta không phải sao?"
"Cho nên ta liền kéo ngươi đi theo cùng."
"Đây không phải là càng thuận tiện hơn hay sao."
"Yên tâm đi." Trần Khuynh Địch dùng nắm đấm nện một cái vào ngực của Quỷ Ảnh, lộ ra biểu lộ "lão tử nghĩa bạc vân thiên" nói ra: "Ta sẽ không khiến cho ngươi khó xử, đến lúc đó ngươi giúp chúng ta chuyển dời ánh mắt của người khác, tiến vào Hoài Nam Đạo một cách khiêm tốn, sau đó liền có thể trở về."
Quỷ Ảnh: "? ??"
"Sao lại không nói?"
"Không, không có việc gì."
Quỷ Ảnh hít vào một hơi thật sâu, đè xuống suy nghĩ muốn hung hăng đấm một quyền vào bản mặt của Trần Khuynh Địch.
Cái tên khốn này! Lại dám vỗ ngực của bà! Điên nhất là bà hết lần này đến lần khác lại không có biện pháp!
"Ta hiểu rồi đại nhân, nếu như muốn che giấu hành tung mà nói, cũng không cần dùng linh hạc của Thuần Dương Cung, sẽ do tại hạ tiến hành an bài, thông qua lối đi bí mật của Cẩm Y Vệ để rời đi!"
"Ồ!" Trần Khuynh Địch vui sướng cười cười, sau đó lại nện vào ngực của Quỷ Ảnh một cái: "Ta biết ngay ngươi là người tương đối đáng tin."
Quỷ Ảnh: "..."
Tên gia hỏa này lại còn dám vỗ lần thứ hai! ? Có tin là bà sẽ đánh ngươi hay không?
Ngay vào thời điểm Quỷ Ảnh vừa mặt không đổi sắc, vừa tưởng tượng tràng diện điên cuồng hành hung Trần Khuynh Địch ở trong đầu, Dương Xuân ở bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Sư huynh, sư huynh."
"Lúc nào chúng ta sẽ xuất phát?"
Nói đến đây, Dương Xuân đột nhiên bụm mặt lộ ra thần sắc xấu hổ: "Ta còn dự định để cho phụ thân gặp sư huynh một chút đây."
"À." Trần Khuynh Địch cười cười nói: "Sắp rồi, chờ sau khi Quỷ Ảnh an bài tốt, chúng ta liền xuất phát cùng với hắn."
"À...ờ?" Dương Xuân đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó lại kinh ngạc hỏi: "Quỷ Ảnh...ngươi cũng đi cùng với chúng ta sao?"
"Vâng Dương Xuân đại nhân."
"Khục." Dương Xuân nhếch nhếch miệng.
Còn tưởng rằng là được đi một mình với sư huynh đây…được rồi, dù sao thì cũng không phải là Tiêm Tiêm tỷ cùng với Tương Tư tỷ, không có vấn đề!