"Khục." Trần Khuynh Địch nghe xong mặc dù đã an lòng không ít, nhưng vẫn còn có một chút bất mãn: "Còn cần tới ba tháng sao?"
"Ba tháng còn không nhanh?" Khóe mắt của Thánh Thượng Đại Càn có một chút co lại: "Phải biết rằng đây cũng không phải là đột phá bình thường, căn cứ theo tính toán của ta, thực lực của ngươi trước đây bất quá chỉ là Đại Đạo Huyền Quang mười vạn dặm, sau khi khôi phục, hẳn là có thể đạt tới tiêu chuẩn Đại Đạo Huyền Quang hai mươi vạn dặm, nếu như có thể nghĩ biện pháp rèn luyện cả hộp sọ, như vậy sẽ là Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm."
"Ngươi có biết người bình thường muốn đột phá mấy cái cảnh giới này phải mất bao lâu hay không?"
"Bao lâu?"
"Tư chất tốt thì cũng phải mất mấy chục năm, kém một chút thì chỉ sợ cả đời cũng đều không đạt được, đặt ở thời điểm giang hồ yên ổn, chí cường giả không dễ dàng xuất thế, võ giả ở trong cái cảnh giới này cũng đủ để gọi là cự kình giang hồ, cho dù là loại thiên tư tuyệt thế như ta, cũng phải dùng hơn mười năm mới có thể đạt tới!"
"Huống chi tu luyện làm sao có thể là chuyện đơn giản như vậy, giống như lúc ta vừa mới xuyên việt đến hoàn toàn là người bình thường, nếu như không phải là dựa vào trí tuệ cùng với nghị lực của ta, thêm vào mấy phần thiên phú, chỉ sợ là đã sớm chết ở bên trong cung đấu hung hiểm."
"Còn ngươi thì có hi vọng đạt đến đó trong vòng ba tháng, vậy mà còn chưa cảm thấy hài lòng?"
"Thì ra là thế..." Trần Khuynh Địch gật gật đầu nói: "Thật xin lỗi, là do ta quá qua loa."
"Ừm!" Thánh Thượng Đại Càn hài lòng gật gật đầu, trẻ nhỏ rất dễ dạy.
"Dù sao thì vào thời điểm ta xuyên việt đến cũng chính là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, sau đó lại có một cái hệ thống bức bách ta không ngừng cố gắng, kết quả là đi ra từng bước một, không qua mấy năm liền đạt đến cái cảnh giới hiện tại này, suy nghĩ kỹ một chút, ta từ Võ Đạo Tông Sư đến Hỏa Luyện Kim Đan..."
"Giống như cũng chỉ dùng có nửa năm mà thôi?"
"Haizz, thật sự là quá trình đột phá quá nhanh này đã che đậy cặp mắt của ta!"
"Thực sự là nghe vua nói một buổi, hơn hẳn đọc sách mười năm! Vốn dĩ ta còn đang suy nghĩ một tháng đột phá hai mươi vạn dặm, ba tháng đột phá 30 vạn dặm, nửa năm còn lại sẽ nghĩ biện pháp đột phá Kích Toái Mệnh Tinh, trong vòng ba năm tranh thủ siêu thoát, bây giờ nghĩ lại vẫn là quá tự đại a!"
"Về sau ta sẽ dùng từng bước một đạp thực địa!"
"Ba tháng có thể so với hai mươi vạn dặm, nửa năm còn lại sẽ tranh thủ đạt tới 30 vạn dặm, nếu như có thể thì Kích Toái Mệnh Tinh trong vòng mười năm là được."
"Ngươi nhìn thấy cái mục tiêu này thế nào?"
Thánh Thượng Đại Càn: "…"
"Đúng rồi, nói đến đây ta muốn hỏi một câu, lão ca ngươi khi đó dùng bao lâu để đột phá đến Kích Toái Mệnh Tinh? Dù sao thì ngươi cũng là người đi trước, ta muốn tham khảo một chút."
Thánh Thượng Đại Càn: "..."
Nhìn Trần Khuynh Địch dùng biểu lộ vui vẻ nói ra những lời như xát muối vào tim, Thánh Thượng Đại Càn kém chút nữa đã ra tay động thủ.
Sau khi đám người Lý Hoa Anh cùng với Dương Chiến rời đi.
Ở phụ cận hang động giam giữ đám người, một vệt sáng xuyên qua trong rừng rậm, cuối cùng rơi vào dưới đáy một dòng sông nhỏ, sáp nhập vào một hòn đá nhỏ.
Đây là Tầm Long Sĩ!
Ngay cả chính hắn cũng đều không nghĩ đến hòn đá lúc trước ném vào rừng núi Hoài Nam Đạo thế mà lại rớt vào bên trong con sông nhỏ này, mặc dù có thể tìm được nó, thuần túy là bởi vì một sợi ý thức còn lại lúc này của Tầm Long Sĩ, tự nhiên sẽ bị vật ký thác hấp dẫn, lúc này mới đi thẳng một mạch đến đáy con sông nhỏ.
"Ha ha ha ha."
"Ngàn tính vạn tính đều không nghĩ đến a!"
"Liền ngay cả chính ta cũng đều kém chút không tìm được, một đám mãng phu thì làm như thế nào có thể giết ta! ?"
Ý thức của Tầm Long Sĩ cấp tốc dung nhập vào trong viên đá, rất nhiều tâm tư và suy nghĩ bắt đầu khôi phục, cảm giác đối với ngoại giới cũng bởi vì vậy mà tăng lên trên diện rộng, tràng cảnh Tổ Long Trung Nguyên bị chặt đứt một cái chân rồng cũng bị hắn đặt vào trong mắt, sự vui sướng khi kế hoạch thành công khiến cho Tầm Long Sĩ không nhịn được mà cười ha hả.
Bất quá phần vui sướng này chỉ kéo dài trong chốc lát.
Dừng lại một chút, Tầm Long Sĩ không tự chủ được mà thở dài: "Đáng tiếc, lần này chung quy là kế hoạch vẫn không đuổi kịp biến hóa, nếu không phải có Gia Lỗ Lỗ xả thân vì đại nghĩa, chỉ sợ là sẽ còn có biến số sinh ra, lần này kế hoạch có thể thành công, Tổ Long Trung Nguyên bị thương nặng, Gia Lỗ Lỗ có công đầu!"
"Chỉ là...!"
"Đáng thương cho anh linh Gia Lỗ Lỗ, đúng là đã bị đám tiểu nhân kia hạ độc thủ..."
"Yên tâm đi huynh đệ!"
"Sau này ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!"
Nói thật...
Tầm Long Sĩ vào một ngàn năm trước sau khi gia tộc bị Đại Càn tiêu diệt, một thân một mình chạy ra khỏi tổ địa, kinh lịch nhiều năm ngươi lừa ta gạt, chém giết thảm liệt như vậy, có sóng to gió lớn gì là chưa nhìn thấy, nhưng vẫn còn là lần đầu tiên gặp được người nguyện ý hi sinh sinh mệnh của bản thân, không tiếc chiến tử cũng phải trợ giúp bản thân hắn!
Phải biết rằng đây chính là võ giả Hỏa Luyện Kim Đan! Tầm Long Sĩ chưa quên, Gia Lỗ Lỗ thế nhưng đã bị vây công bởi Hoành Võ Đế, ba đại Yêu Vương, Tần Võ Dương, trọn vẹn năm vị cường giả, thêm vào hai kiện Đạo Binh thượng phẩm Lạc Thủy cùng với Âm Dương Kính, ở dưới đội hình vây công kinh khủng như vậy, nhưng vẫn kiên cường như cũ, thẳng đến một khắc cuối cùng mới kiệt lực mà chết.
Phần thực lực này khủng bố biết bao! ? Bình thường mà nói nếu như có thực lực như thế, vậy tất nhiên là sẽ cực kỳ tiếc mệnh, sẽ có rất ít người nguyện ý chịu chết, lấy Tần Võ Dương để làm ví dụ, thân làm Tần thị Tộc trưởng, nguyện vọng suốt đời của Tần Võ Dương chính là chấn hưng Tần Thị nhất tộc, nhưng khi Tần Thị nhất tộc sắp đến thời điểm diệt vong, hắn lại lựa chọn chạy trốn.
Đến cái cảnh giới kia như bọn hắn...
Sống sót mới là tất cả! Cái gì mà vương quyền bá nghiệp, cái gì mà tu vi cảnh giới, đều không có trọng yếu bằng sống sót!
Tầm Long Sĩ tự cho là đã sớm nhìn thấu những người này, cũng chính vì như thế, hắn vẫn luôn rất khinh thường đối với những võ giả cực kỳ tiếc mệnh kia, theo hắn thấy bọn hắn bất quá chỉ là một đám chết nhát, so với bọn hắn, hắn vì báo thù, vì để cho Đại Càn trả giá đắt, sẽ tuyệt đối không ngại ném tính mạng của mình.
Nhưng mà...
Tầm Long Sĩ đã phát hiện ra mình sai! Ở trong cái thiên hạ này lại còn có người trung nghĩa bậc này, không đúng, là Tà Thần trung nghĩa! Đây là phẩm chất cao thượng cỡ nào chứ!
Ở trước mặt của Gia Lỗ Lỗ, Tầm Long Sĩ thậm chí cảm nhận được một chút xấu hổ đã lâu không có, hắn cần lấy báo thù làm động lực, mới có thể không đặt sinh tử ở trong mắt, dù vậy, vì hoàn thành báo thù trước khi chết, hắn vẫn đã làm ra rất nhiều cử động điên cuồng, nhưng mà Gia Lỗ Lỗ lại không giống!