"Sư huynh." Khóe miệng của Lạc Tương Tư mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Có thể nói cho ta biết hay không?"
"Người xuyên việt."
"Là cái gì?"
Trong cái chớp nhoáng này, Trần Khuynh Địch dừng hít thở.
Đối với người của cái thế giới này, Trần Khuynh Địch cơ hồ là chưa từng tiết lộ qua thân phận của mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, một khi tiết lộ ra sẽ rước lấy đại phiền toái.
Thật giống như trước đó Triệu Man cùng với Tầm Long Sĩ đã nói vậy, một người xuyên việt chiếm cứ nhục thân của dân bản xứ, đồng thời chiếm được trí nhớ của đối phương, nói dễ nghe một chút, ở dưới góc nhìn của Trần Khuynh Địch gọi là xuyên việt, nhưng nói khó nghe một chút, ở dưới góc nhìn của dân bản xứ, xuyên việt cùng với đoạt xá sẽ khác nhau ở chỗ nào?
Sự tồn tại của Trần Khuynh Địch...theo một ý nghĩa nào đó mà nói chính là Thiên Ngoại Tà Thần!
Huống hồ, nếu như chuyện này bị Ninh Thiên Cơ biết được thì làm sao bây giờ? Nếu bị Long Thiên Tứ biết được thì làm sao bây giờ? Bị mọi người ở Thuần Dương Cung biết thì nên làm cái gì?
Bình thường Trần Khuynh Địch cũng sẽ không tiến hành suy nghĩ cái vấn đề này, nhưng hắn có thể nói là đã hoàn toàn che giấu thân phận người xuyên việt của mình, thật giống như là ngầm cài gián điệp vào bên trong trại địch vậy, cũng chỉ có vào thời điểm nói chuyện với Thánh Thượng Đại Càn cùng là người xuyên việt, hắn mới có một chút buông lỏng.
Nhưng mà bây giờ.
Bí mật đã bị bại lộ.
Trần Khuynh Địch không biết nên nói cái gì, tu hú chiếm tổ chim khách, thôn phệ linh hồn, Thiên Ngoại Tà Thần, đoạt xá nhục thân...bất kể giải thích như thế nào, cuối cùng ở trong đầu của Trần Khuynh Địch cũng đều sẽ toát ra mấy câu nói đó, bởi vì đây chính là do Trần Khuynh Địch làm, bất kể che giấu như thế nào, cũng đều không thể cải biến được cái sự thật này, cho dù không phải là hắn cố ý.
Nếu có thể, kỳ thật Trần Khuynh Địch tình nguyện mình xuyên vào người trẻ sơ sinh trưởng thành cho đến bây giờ, như vậy thì hắn còn có chỗ để giải thích.
Cho nên hắn chỉ có thể trầm mặc.
"Sư huynh?"
Dường như là phát giác ra được tâm trạng của Trần Khuynh Địch, Lạc Tương Tư đột nhiên cười cười, đưa tay nâng bàn tay của Trần Khuynh Địch lên, sau đó áp vào trên má của mình, nói: "Sư huynh."
"Muội đã từng kể chuyện của bản thân cho huynh rồi đúng không?"
"Ồ!"
Cố sự của Lạc Tương Tư? Trần Khuynh Địch dùng hai giây mới phản ứng được, đúng thế, nếu nhớ không lầm, Tương Tư sư muội dường như là người trùng sinh...
"Lúc đó."
"Muội siêu chán ghét tên Trần Khuynh Địch kia."
"Ách!"
"Chán ghét đến mức hận không thể lột da tróc thịt hắn, vào thời điểm trước khi trùng sinh, muội thậm chí đã phát thệ nhất định phải trở nên mạnh hơn hắn, rút linh hồn của hắn ra tra tấn 10 năm, một kẻ cặn bã như hắn căn bản không xứng sống ở cái thế giới này, đây đã từng là mục tiêu lớn nhất sau khi muội sống lại."
Nghe lời tự thuật của Lạc Tương Tư, thần sắc của Trần Khuynh Địch có một chút cổ quái.
Lời này nghe vào làm sao lại vặn vẹo như thế, dù sao thì tên của mình cũng chính là Trần Khuynh Địch a, mặc dù biết người Tương Tư sư muội hận không thể lột da tróc thịt cũng không phải là mình, nhưng vẫn có một loại cảm giác toàn thân run rẩy không giải thích được...
"Bất quá." Lạc Tương Tư xoay chuyển lời nói: "Kỳ thật cũng rất sợ."
Vừa nói, Lạc Tương Tư vừa lắc đầu, để cho bàn tay của Trần Khuynh Địch nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt của nàng, lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.
"Tên gia hoả kia âm hiểm độc ác, giảo hoạt gian trá, lại là Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, mà muội chỉ là một người lính quèn ở thành trì biên cảnh Đại Càn, lấy cái gì mà chống lại hắn chứ? Lại có tư cách gì để chống lại hắn? Cho nên vào ngày sống lại, muội đã phát thệ muốn thay đổi vận mệnh...nhưng đồng thời cũng thấy ác mộng."
"Muội mơ thấy bản thân không làm được gì, vẫn bị tên gia hoả kia bắt lấy, Thuần Dương chi thể bị tước đoạt, ông nội bị hắn giết chết, Thành Thanh Đế không có mặt hắn bị luân hãm, từng màn trước khi trùng sinh đều xuất hiện ở trong đầu của muội, đêm hôm đó muội cơ hồ là không thể nhắm mắt."
Trần Khuynh Địch cũng không cắt đứt Lạc Tương Tư, mà là nhìn về phía bàn tay bị Lạc Tương Tư cầm chặt lấy, hắn có thể cảm giác được, hai tay của Lạc Tương Tư dường như đang run rẩy.
"Tương Tư sư muội..."
"Nhưng mà!" Giọng nói của Lạc Tương Tư đột nhiên kéo cao lên.
"Sự tình cũng không có phát triển như trong tưởng tượng của muội, không bằng nói là mọi thứ đều biến đổi."
"Sau khi sống lại, sư huynh và tên gia hoả kia hoàn toàn tương phản, huynh có lòng vị tha với thuộc hạ, huyết chiến không lùi ở Thành Thanh Đế, muội đi theo huynh, từ Thành Thanh Đế, đến Tiêu gia, lại đến Tam Anh Hội, đến Bái Hỏa Ma Giáo Tây Cương, đến Thành Thượng Kinh thi đấu, lại đến Đông Hải, Mặc Môn, Thuần Dương Cung, Hoài Nam Đạo..."
"Muội cứ như vậy một đường đi theo huynh."
"Muội đã từng cho rằng, là dị biến do sống lại đưa đến khiến cho Trần Khuynh Địch xảy ra cải biến, từ một kẻ lãnh huyết vô tình biến thành sư huynh, muội cũng đã thuyết phục bản thân buông bỏ cừu hận, thậm chí là còn bị sư huynh hấp dẫn, có lẽ là sư huynh không rõ ràng, nhưng sư huynh rất có nhân khí ở trong Thuần Dương Cung."
Nói đến đây, gò má của Lạc Tương Tư không khỏi ửng đỏ: "Nhất là ở bên trong nữ đệ tử."
"Ách!" Toàn thân của Trần Khuynh Địch run lên.
"Đến ngày hôm nay, muội mới biết được một tình huống mới ngoài ý muốn."
"Sư huynh kỳ thật không phải là Trần Khuynh Địch, hoặc có lẽ không phải là Trần Khuynh Địch mà muội biết kia."
Trần Khuynh Địch không tự chủ được mà nín thở.
Đúng thế, hắn không phải là Trần Khuynh Địch, mà là một người xuyên việt đoạt xá thân thể người khác, là Thiên Ngoại Tà Thần trong một loại ý nghĩa khác...
"Mà vào thời điểm biết được cái tin tức này."
Lạc Tương Tư cố ý dừng lại ở chỗ này, Trần Khuynh Địch hơi hơi phóng đại con ngươi, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt.
"Muội đã vui đến phát rồ!"
"Hả?"
Lạc Tương Tư cứ nhìn Trần Khuynh Địch như vậy, đôi tròng mắt phảng phất như lỗ đen hấp dẫn lấy ánh mắt của Trần Khuynh Địch, khiến cho hắn căn bản là không có cách dời ánh mắt: "Muội phát hiện ra, kỳ thật cừu hận của muội cùng với người muội thích, căn bản là không có xung đột, muội kỳ thật căn bản cũng không cần cưỡng ép thuyết phục mình, không bằng nói, cừu hận của muội đã sớm được nam nhân trước mắt này báo thù, còn có cái gì đáng giá cao hứng hơn chuyện này hay sao?"
"Trần Khuynh Địch đã chết."
"Trần Khuynh Địch chết đi là kẻ cưỡng đoạt trân bảo của người khác, không có đảm lượng, vào thời khắc mấu chốt không tiếc hi sinh thuộc hạ, âm hiểm độc ác, còn có dáng dấp rất khó coi."
"Mà đứng ở trước mặt muội lúc này..."
"Là Trần Khuynh Địch vào thời điểm muội gặp nguy hiểm liều lĩnh tới cứu muội, vào thời điểm muội hôn mê biết chiếu cố muội, vào thời điểm muội thương tâm biết an ủi muội, đồng thời còn có lòng dạ đại nghĩa, sẵn sàng đứng ra vào thời khắc nguy cấp, sẽ hành động vì đại nghĩa ở trong lòng, còn có dáng dấp rất đẹp trai."
"Cũng là sư huynh của muội."
Lần này Trần Khuynh Địch chính là nín thở ở trên một loại ý nghĩa bất đồng khác.