Loại đại kiệu tám người khiêng này, đặt ở Đại Càn cũng chỉ có đại thần nhất phẩm mới có tư cách sử dụng! Đây là một loại tượng trưng cho thân phận.
Càng là một loại biểu tượng cho lực lượng! Không nói đến những thứ khác, chỉ là 8 vị Hoàng Cân Lực Sĩ phụ trách nhấc kiệu, khí tức ở trên người đã cường thịnh đến cực hạn, mỗi khi hít thở, khí tức phun ra đều phảng phất như hỏa diễm vậy, chỉ là tiếp cận bọn họ, liền phảng phất như đặt mình ở bên cạnh lò lửa vậy, có thể cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt.
Chỉ là một người đã đáng sợ như thế, 8 người hành động với nhau, mọi cử động giống như một chỉnh thể, lực áp bách tạo thành thậm chí còn khiến cho trấn thủ Tuần Châu Đạo có tu vi cao nhất ở trong sân đều hít thở dồn dập, mà những người có tu vi thấp thì càng không cần phải nói, ở trong ánh mắt nhìn đại kiệu đỏ rực mang theo vài phần hoảng sợ.
Nghiêm ngặt mà nói, trong mọi người ở đây, ngoại trừ trấn thủ Tuần Châu Đạo, chỉ sợ là không có ai đánh thắng được 8 vị Hoàng Cân Lực Sĩ nhấc kiệu này, thậm chí là một vị cũng đều quá sức.
Loại chênh lệch cực lớn này, phảng phất như là sâu kiến đối mặt với cự long vậy, khiến cho rất nhiều quan viên vốn dĩ tràn đầy lòng tin có thể tiếp đãi tốt Trần Khuynh Địch, để vị quý nhân trong kinh này hài lòng, cũng đều có một chút hoảng loạn.
Mà cùng lúc đó, Trần Khuynh Địch thì ngồi ngay ngắn ở trong đại kiệu tám người khiêng.
Tinh thần lực lặng yên không một tiếng động tản ra, rơi vào bên trong đường phố.
Không thể không thừa nhận.
Cửu Long Thành đúng là rất phồn hoa.
Cho dù Tuần Châu Đạo là do thế gia làm chủ, nhưng ngoại trừ thế hệ này, tối thiểu là các thế hệ trước đây vẫn rất hiểu biết, biết rõ vạn sự vạn vật chung quy là vẫn lấy dân làm gốc, đối với bách tính Tuần Châu Đạo cũng không có quá hà khắc, cũng không có làm ra sự tình khiến cho bách tính lầm than.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Mặc dù không đến mức quá mức nghèo khó, nhưng cuộc sống của cư dân Cửu Long Thành cũng tuyệt đối không đến được trình độ giàu có, rõ ràng là dựa theo tình huống kinh tế Tuần Châu Đạo mà Lục Phiến Môn cung cấp, chỉ số cuộc sống của bách tính Tuần Châu Đạo coi như không bằng Thượng Kinh, chênh lệch cũng không phải là quá lớn mới đúng, nhưng sự thật lại không phải là như thế. Thậm chí Trần Khuynh Địch còn có thể nhìn thấy mấy kẻ ăn mày ở trong hẻm nhỏ.
Gặp quỷ! Lại còn có ăn mày! ?
Đương nhiên, ăn mày luôn luôn tồn tại, nhưng Trần Khuynh Địch biết được, Thánh Thượng Đại Càn đã từng tiêu tốn một đoạn thời gian rất dài để chỉnh đốn kinh tế, hi vọng ngăn chặn ăn mày, mặc dù cuối cùng cũng không có chân chính tiêu diệt triệt để hiện tượng này, nhưng ít ra ở thủ phủ của một Đạo, căn bản là sẽ không xuất hiện ăn mày mới đúng.
Mà Cửu Long Thành xem như là thành phố lớn số một ở Trung Nguyên.
Lại còn có ăn mày! ? Sỉ nhục! Sỉ nhục to lớn!
"Cái này thật đúng là." Trần Khuynh Địch thở dài, chợt thu hồi tinh thần lực.
Nói thật, dựa theo tác phong trước kia của hắn, hắn đã sớm giết tới cửa chín đại gia tộc, trước tiên tìm ra người mạnh nhất trong bọn hắn, hung hăng đánh một trận rồi lại nói.
Đáng tiếc là không thể làm như vậy, dù sao thì trước đó Thánh Thượng Đại Càn đã đặc biệt nhắc nhở qua.
"Triều đình không giống như tông phái, giang hồ báo thù là chuyện đương nhiên, nhưng triều đình nhất định phải chú ý danh tiếng, đây là quy củ, không có quy củ không thể thành tiêu chuẩn, cho nên nhất định phải lấy được bằng chứng, sau đó mới có thể động thủ, nếu phá hư quy củ, sẽ chỉ làm cho tình huống càng trở nên hỏng bét."
Đương nhiên, sau khi nói xong lời này Thánh Thượng Đại Càn còn có nhắc nhở khác: "Nếu như sự tình thực sự đến trình độ phải nhất định động thủ, vậy phải nhớ kỹ."
"Trước khi động thủ hãy che mặt."
"Đừng làm lộ tẩy."
Nghe lão ca lưu manh nói như vậy ta cũng đã an tâm.
Nghĩ tới đây, Trần Khuynh Địch chợt buông lỏng thân thể, ở trong khoảng thời gian này hắn chính là liên tục chiến đấu, giết từ Hoài Nam Đạo tới Nam Cương, trước chiến Yêu tộc sau lại đánh Man Thần, nói thật cũng hơi mệt một chút, lần này ở Tuần Châu Đạo, hẳn là cũng sẽ không có nhân vật hung ác gì, coi như là một lần nghỉ ngơi xả hơi.
"Đúng rồi."
"Cũng không biết ở phía Nam Cương hiện tại thế nào."
"Sau khi ta rời đi Càn Võ hẳn là đã phái binh tiến vào Nam Cương rồi a?"
"Thực sự muốn đi xem a."
Tâm tình của Man Vương lúc này đã hỏng mất.
Nếu như dùng một câu để hình dung kinh lịch của hắn ở trong khoảng thời gian này – thì đó chính là một vở tuồng.
Thân làm một vị Man Vương ba có, có khát vọng, có mộng tưởng, có mục tiêu, hắn vẫn đang một mực tận sức khuếch trương lãnh địa, phát triển tộc đàn, hi vọng dẫn theo Man tộc dưới quyền trở lại cái thời đại Man Thần huy hoàng kia một lần nữa, coi như không làm được, ít nhất cũng phải trải tốt con đường cho con cháu đời sau.
Man Vương cũng đã nghĩ kỹ.
Chờ sau khi khuếch trương lãnh địa Man tộc, thoát ly sự áp chế của Đại Càn, hắn cũng sẽ có khả năng bởi vì liên tục chinh chiến trong mấy năm, ám thương phát tác nên không thể sống lâu, đến lúc đó hắn sẽ gọi vương tử mà mình khâm định đến bên cạnh giường, sau đó dùng tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt ve tóc của con trai mình.
"Con trai, ta đã từng nói qua…"
"Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, sự thống trị của ta sẽ đi tới phần cuối."
"Mà con, sẽ lên ngôi vua!"
"Hiện tại, chính là khi đó!"
Sau đó hắn liền có thể an tâm giao ra vị trí Man Vương, còn có giao trọng trách phục hưng Man tộc vĩ đại cho đời sau.
Cứ như vậy, đợi đến thời điểm hắn chết già, trở về vòng tay của Man Thần, nhìn lịch đại tiên tổ Man tộc, nhìn phụ thân đã giao vương vị cho hắn, cũng sẽ không hối hận bởi vì sống uổng phí, càng sẽ không xấu hổ bởi vì chẳng làm nên trò trống gì, mà là có thể kiêu ngạo nói một câu: "Ta đã dùng tính mạng và tất cả mọi thứ, đều hiến tặng cho sự nghiệp vĩ đại nhất".
"Vì Man tộc phục hưng mà đấu tranh!"
"Ta đã sống một cuộc sống không hối hận!"
Không sai, vốn nên là như vậy.
Nhưng ai biết được, vào sau khi Man Vương va chạm vỡ đầu chảy máu ở dưới Thiên Thành Nam Cương một lần nữa, dự định tạm thời đình chỉ tiến công, chờ đợi viện quân chạy tới từ hậu phương.
Đột nhiên nhận được "tin vui" truyền tới từ hậu phương Nam Cương.
"Báo! Đại vương!"
Man Vương nhìn binh sĩ báo tin rơi lệ đầy mặt, dùng thần sắc nghiêm túc nói: "Không nên gấp gáp, cứ từ từ mà nói."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Binh sĩ báo tin nghẹn ngào mấy lần, sau đó oán hận nói: "Là Man Thần giáo!"
"Nhóm tế ti Man Thần giáo đột nhiên triệu tập một lượng lớn tráng niên tiến vào sâu trong rừng cây, kết quả là một đi không trở lại, chúng ta đã phái trinh sát tới dò xét, lại chỉ phát hiện ra thi thể đầy đất! Viện quân vốn dĩ muốn đi đến đây tiếp viện cũng bị diệt toàn quân! Tình huống là vô cùng nguy cấp!"
"Hiện tại có rất nhiều bộ lạc đang phản loạn!"
"Mời đại vương hãy tranh thủ thời gian trở về!"