Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 1164 - Chương 910: Lâm Cầm

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 910: Lâm Cầm

 

 

 

Nhưng ở một phương diện khác, chín đại gia tộc cũng đã trở thành hạn chế phát triển kinh tế ở Tuần Châu Đạo.

Tối thiểu là ở trong mấy chục năm gần đây, kinh tế ở Tuần Châu Đạo đã cơ bản rơi vào đình trệ.

Bởi vì nếu tiếp tục tăng trưởng, lợi ích của chín đại gia tộc sẽ lọt vào tổn hại.

Nói trở lại, ở bên trong đủ loại lĩnh vực tại Tuần Châu Đạo, buôn bán ở trên biển đúng là thuộc về Lâm gia, mà Cửu Long Thành xem như là đường thủy nối liền bốn phía, thu nhập từ giao thương đường thủy là vô cùng cao, mà Lâm gia chính là kẻ thống trị ở trong lĩnh vực này, tuyệt đại đa số thương thuyền đều là của Lâm gia.

Như vậy vấn đề đã đến…những thương thuyền kia hiện tại đang ở nơi nào?

Đáp án rất đơn giản…

"Chìm hết con m* nó rồi!"

"Tên khâm sai đại thần đáng chết kia!"

"Thế mà thực sự nã pháo!"

"Tên khốn!"

"Đó là cả một đoàn thương đội!"

"Sao hắn dám làm như vậy!"

"A a a a a a!"

Toàn bộ các tàu buôn lớn bị đánh chìm, chỉ là tổn thất theo nghĩa đen đã đạt đến gần trăm vạn, nếu như tính thêm tổn thất trong lần giao thương tiếp theo, còn có kinh phí cần thiết để khôi phục những tàu buôn này, chỉ sợ là toàn bộ sản nghiệp của Lâm gia sẽ mất đi khoảng chừng hai thành...

Đó cũng không phải là một số lượng nhỏ! Phải biết rằng từ khi chín đại gia tộc tiến vào chiếm giữ Cửu Long Thành cho đến nay, sản nghiệp gia tộc cho tới bây giờ đều là mỗi năm lại trèo lên một độ cao mới, đã khi nào xuất hiện loại sụt giảm này! ?

Đây là sỉ nhục! Sỉ nhục to lớn!

"Người đâu!"

Đáp lại tiếng gầm thét của Lâm Cầm, là lão quản gia một mực mắt nhìn mũi, miệng nhìn tâm, yên lặng đứng ở cửa phòng.

"Gia chủ?"

"Ta có việc muốn phân phó ngươi đi làm! Buổi tối hôm nay ta muốn nhìn thấy đầu của khâm sai đại thần đặt ở trên bàn của ta! Có nghe hay không?"

"Xin lỗi." Lão quản gia lắc đầu nói: "Gia chủ ngài còn chưa đủ tỉnh táo, cho nên ta cũng không làm theo phân phó của ngài."

"Cái gì! ?" Hai mắt của Lâm Cầm trở nên đỏ bừng.

Hắn giống như là Hạ Hòe, xem như là người trẻ tuổi lớn lên ở Tuần Châu Đạo, mà quan điểm của bọn hắn đối với thế hệ trước như lão quản gia, kỳ thật đều rất nhất trí, đó chính là: đám người này tất cả đều là đồ cổ ngoan cố đã tụt hậu.

Bất quá Lâm Cầm không giống với Hạ Hòe chính là, năng lực của hắn còn chưa đủ. Hạ Hòe có quyền lên tiếng ở Hạ gia, có thể áp chế Tộc Lão Hội do các lão nhân tạo thành, mà Lâm Cầm thì lại không được.

Cho nên ở dưới cái nhìn điềm tĩnh của lão quản gia, mặc dù lửa giận ở trong lòng của Lâm Cầm vẫn cao vạn trượng, nhưng cuối cùng vẫn hít vào một hơi thật sâu, đè nén xúc động: "Ta hiểu được, nhưng ta muốn hỏi, vì sao ngươi không chấp hành sự phân phó của ta? Chỉ là một tên khâm sai đại thần thì có gì phải sợ?"

Lão quản gia nhìn Lâm Cầm như nhìn một kẻ ngốc, nói: "Chỉ là một tên khâm sai đại thần?"

"Gia chủ!"

"Đó là khâm sai đại thần!"

"Ngươi cho rằng đó là con chó mà lão Vương ở sát vách nuôi hay sao! ?"

Đối mặt với sự cảnh cáo của lão quản gia, Lâm Cầm không tự chủ được mà bĩu môi.

"Vậy thì như thế nào?"

Đúng thế, đây chính là tư tưởng của thế hệ trẻ - Lâm Cầm cùng với Hạ Hòe.

Đại Càn? Vậy thì như thế nào? Cũng không thấy bọn họ quá mạnh mẽ a.

Trong những năm qua, Tuần Châu Đạo xuôi gió xuôi nước, quan lại ở Cửu Long Thành cũng làm việc chăm chỉ để làm bọn hắn vui lòng, bọn hắn quát tháo phong vân ở Tuần Châu Đạo, cũng không thấy Đại Càn làm gì bọn hắn. Huống chi, nghe nói tình cảnh của Đại Càn gần đây cũng không tốt lắm.

Theo ý nghĩ của Hạ Hòe, qua nhiều năm như thế, Tuần Châu Đạo cũng nên xoay người làm chủ nhân, vừa vặn mượn cơ hội này thoát ly khỏi Đại Càn cũng không tệ...

"Hít hà! !!" Nhìn biểu tình không đếm xỉa tới của Lâm Cầm, tâm tình của lão quản gia trở nên lạnh lẽo.

Trong cái chớp nhoáng này, hắn phảng phất như đã hiểu được vì sao Đại Càn lại mặc kệ những cựu quý tộc như bọn hắn ở Tuần Châu Đạo.

Chính là vì một màn trước mắt này! Đối với thế hệ tuổi già như bọn hắn mà nói, chính là thấu hiểu rất rõ đối với sự đáng sợ của Đại Càn, có kính sợ, cho nên rất có chừng mực.

Nhưng thế hệ trẻ thì khác biệt, bọn hắn ra đời ở Tuần Châu Đạo, lớn lên ở Tuần Châu Đạo, cuộc sống của bọn hắn thuận buồm xuôi gió, Đại Càn ở trong lòng bọn hắn chỉ là một cái danh từ, mà quan viên Đại Càn mà bọn hắn có thể tiếp xúc được, lại chỉ có thể vẫy đuôi mừng chủ đối với bọn hắn, cho nên ở trong mắt của bọn hắn, Đại Càn căn bản là không có gì đáng sợ!

Gặp quỷ! Chẳng lẽ bọn hắn cũng không biết nhìn ra bên ngoài hay sao! ? Toàn bộ Tuần Châu Đạo bị bao bọc ba mặt, đường thủy mà Tuần Châu Đạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, chỉ cần Phủ Đô Hộ Đông Hải ra lệnh một tiếng, sẽ bị phong tỏa toàn bộ! Bọn hắn vì sao không chịu hiểu! ?

Những người thế hệ tuổi già như lão quản gia cũng không phải là chưa từng nói những lời tương tự cho Hạ Hòe cùng với Lâm Cầm, nhưng rất đáng tiếc, những người trẻ tuổi này căn bản là không quan tâm.

Bọn hắn cho rằng tất cả những thứ này đều là hổ giấy.

Phủ Đô Hộ Đông Hải? Chúng ta không phải là cũng có hạm đội thương thuyền được vũ trang hay sao?

Ba đại Võ Hầu Quân? Thành Vệ Quân Tuần Châu Đạo chúng ta cũng rất lợi hại đó!

Thiên hạ đệ nhất nhân? Chúng ta chính là đệ nhất Tuần Châu Đạo đây...

Đây không phải là rất xấu hổ sao?

Xem như là cựu quý tộc, các đại gia tộc ở Tuần Châu Đạo đều đã từng rất huy hoàng, có nội tình rất là thâm hậu, bồi dưỡng đối với đời sau của gia tộc cũng rất là ưu tú, nhưng sinh hoạt an nhàn ở trong thời gian dài dằng dặc, đã khiến cho những gia tộc này dần dần hư hỏng, tới thế hệ này, hậu bối nguyên bản ưu tú của gia tộc…

Cũng đã thay đổi thành dạng này.

Đương nhiên, mặc dù lão quản gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Lâm Cầm, thế nhưng kỳ thật hắn cũng không tốt hơn Lâm Cầm bao nhiêu, bất quá điều này cũng không thể trách hắn, dù sao thì sự phong toả của Đại Càn đối với Tuần Châu Đạo cũng quá triệt để, bằng không hắn cũng sẽ không có khả năng không biết Trần Khuynh Địch. Nhưng chuyện này kỳ thật cũng không làm ảnh hưởng đến việc lão quản gia làm ra quyết định.

"Đã như vậy." Lão quản gia gật đầu một cái, xoay chuyển lời nói: "Không bằng gia chủ hãy đi gặp vị khâm sai đại thần kia đi."

"Ồ?" Hai mắt của Lâm Cầm sáng lên.

"Đêm nay quan lại Cửu Long Thành hẳn là sẽ thiết yến chiêu đãi vị khâm sai đại thần kia."

"Bởi vì ngài rất coi thường khâm sai đại thần."

"Tốt nhất là tận mắt đi chứng kiến một lần."

"Thấy sao?"

Lâm Cầm nghe vậy khẽ nhếch miệng nói: "Cũng tốt."

"Ta ngược lại muốn xem thử."

"Vị khâm sai đại thần mà lão quản gia ngươi sợ muốn chết, đến tột cùng là có ba đầu sáu tay như thế nào?"

"Quyết định sáng suốt." Lão quản gia thở dài một tiếng, chợt cúi đầu nói ra.

 

 

Bình Luận (0)
Comment