Nghe được xưng hô mà Trần Tiêm Tiêm nói ra một cách tự nhiên, Trần Khuynh Địch lập tức chính là hít vào một ngụm khí lạnh, không biết vì sao, hai tiếng "ca ca" này khiến cho tóc gáy của hắn dựng đứng, có một chút không chịu được.
Mà Trần Tiêm Tiêm dường như cũng cảm thấy có một chút kỳ quái, lỗ tai ửng đỏ, cố ý ho khan mấy tiếng, sau đó đổi thành xưng hô mà hai người quen thuộc: "Xin chào sư huynh."
"Phù..." Nghe được xưng hô này, lúc này Trần Khuynh Địch mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Tiêm Tiêm sư muội đến đây để làm gì?"
Trần Tiêm Tiêm nhìn Trần Khuynh Địch lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Tới để làm gì? Ở trong lòng của ngươi còn không biết hay sao?
Tần gia, Hoài Nam Đạo, Nam Cương…Phượng Tiên tỷ, Tương Tư tỷ, thậm chí là ngay cả con nhóc Dương Xuân kia cũng đều đã đi du ngoạn với ngươi! Chỉ có một mình ta là cái gì cũng đều không có!
Nghĩ tới đây, Trần Tiêm Tiêm liền cảm thấy rất cay đắng!
Vốn dĩ Doanh Phượng tỏ tình Tiên ngoài ý liệu đã khiến cho nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, luống cuống tay chân một hồi lâu, vốn dĩ dự định tìm một cơ hội đi ra ngoài tìm sư huynh, sau đó đi đến một thế giới chỉ có hai người, kết quả là ai có thể ngờ được, lúc này mới qua vài ngày, Dương Xuân cùng với Lạc Tương Tư đã nhanh chân đến trước!
Ông trời ơi! Trước đó con nhóc Dương Xuân kia, Tương Tư tỷ và mình còn là chị em khó tính, vào thời khắc mấu chốt còn có thể liên hợp hỗ trợ nhau, kết quả hiện tại con nhóc Dương Xuân kia thỉnh thoảng sẽ đến khoe khoang với mình, nói mình và ca ca cùng đi ra ngoài, còn kinh lịch mạo hiểm cùng một chỗ, sinh hoạt vô cùng sung sướng...
Về phần Tương Tư tỷ! Vậy thì còn tồi tệ hơn! Không nói lời nào, cũng không giải thích, nhưng vào mỗi khi gặp nhau ở trên đường, Tương Tư tỷ đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn mình cùng với Dương Xuân, sau đó lại nở một nụ cười ôn nhu ấm áp, tiếp đó liền đi lên phía trước không giải thích được, vỗ vỗ bờ vai của mình, cuối cùng chắp tay rời đi...
Tuyệt đối là có vấn đề! Ai còn ngồi vững được chứ! ? Cho nên lần này Trần Tiêm Tiêm đã đè ép dư luận, lúc này mới bắt lấy cơ hội, từ Thuần Dương Cung đi tới Tuần Châu Đạo gặp Trần Khuynh Địch.
Lần này! Nàng nhất định phải cố hết sức! Ngăn cơn sóng dữ! Không sai! Chính là từ hôm nay trở đi!
Trần Tiêm Tiêm hít vào một hơi thật sâu, sau đó tiến lên một bước, nghiêm túc nhìn Trần Khuynh Địch nói: "Sư huynh, mục đích ta tới nơi này, giống như là Tương Tư tỷ còn có Phượng Tiên tỷ."
"Hả?" Trần Khuynh Địch hơi nghiêng đầu.
Giống như Phượng Tiên sư muội còn có Tương Tư sư muội?
A! Hai mắt của Trần Khuynh Địch sáng lên, phảng phất như nhìn thấu chân tướng ở phía sau bóng tối!
Thì ra là vậy! Muốn nói đến điểm giống nhau giữa Phượng Tiên sư muội cùng với Tương Tư sư muội, như vậy Trần Khuynh Địch ta không cần nghĩ cũng biết, khẳng định chỉ có một thứ, đó chính là hai người...
Đều đã đột phá Sinh Tử Quan! Doanh Phượng Tiên vào sau trận chiến Lạc Thủy liền hoàn thành đột phá, Lạc Tương Tư sau khi đi ra ngoài từ Nam Cương cũng hoàn thành đột phá.
Mà Tiêm Tiêm sư muội thân làm nhân vật chính, tất nhiên sẽ không cam tâm để cho tu vi rớt ở phía sau người khác! Cho nên mới đến đây hi vọng tìm được sự trợ giúp của mình!
"Yên tâm đi!" Trần Khuynh Địch lập tức vỗ bộ ngực, tràn đầy lòng tin nói: "Có ta ở đây, muội nhất định sẽ có thể tiến thêm một bước!"
Trần Tiêm Tiêm: "? ??"
Lời này của sư huynh rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ...hắn cũng hi vọng tiến thêm một bước với ta! ?
Đối với chín đại gia tộc mà nói, mấy ngày nay nhất định là một đoạn thời gian tăm tối nhất trong lịch sử.
Không chỉ có gia chủ - biểu tượng cho mặt mũi của gia tộc bị tên khâm sai đại thần đáng chết kia đè xuống đất hung hăng đánh đập một trận, hơn nữa tất cả bố trí của gia tộc ở trong quan trường Tuần Châu Đạo, cũng bị hắn quét sạch toàn bộ trong vòng một đêm với tốc độ nhanh chóng, khiến cho các đại thế gia quý tộc căn bản cũng không có khả năng phản ứng.
Mà những lời Trần Khuynh Địch nói ra ở Phủ Thành Chủ.
Càng là khiến cho những thế gia quý tộc này cảm thấy đau lòng thật sâu.
Kỳ thật, có một câu nói rất hay, quan mới nhậm chức bằng ba cây đuốc, một vị khâm sai đại thần đi đến Tuần Châu Đạo, muốn tìm một chút sự tình để làm, biểu hiện sự tồn tại của mình, tất cả mọi người đều lý giải, chín đại gia tộc mặc dù xem thường cái gọi là khâm sai đại thần, nhưng kỳ thật vào lúc ban đầu cũng không có dự định vạch mặt...
Nhưng mà gặp quỷ!
Bọn họ không vạch mặt, nhưng Trần Khuynh Địch lại vạch mặt! Không chỉ có công nhiên đánh đập gia chủ của các thế gia quý tộc, hơn nữa còn quét sạch thế lực trong quan trường của thế gia, nếu như lại mặc kệ, nói không chừng đến mai hắn liền dám đến khám nhà diệt tộc! Chuyện này đối với các thế gia quý tộc sống an nhàn sung sướng trong mấy ngàn năm nay, được nhiều người ủng hộ, thông minh cái thế, không ai bì nổi mà nói, nhất định chính là sỉ nhục to lớn không thể nhẫn nhịn, đây không phải nói rõ là muốn đuổi tận giết tuyệt bọn hắn hay sao, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, những quý tộc này tự nhận cũng không phải là kẻ dễ bị khi dễ.
Mặc dù không có hơn trăm vạn đại quân, nhưng chín đại gia tộc vẫn tràn đầy lòng tin.
Thế là, ở trong một đêm tối gió lớn.
Gia chủ của chín đại gia tộc, ở dưới sự cầm đầu của Hạ Hòe gia chủ Hạ gia, lặng yên không một tiếng động tụ tập ở dưới một vách núi nhỏ tại ngoại ô Cửu Long Thành.
Đó là một hang động tối tăm được đào bằng tay.
Ánh nến lung linh chập chờn trong bóng tối, gió lạnh thổi tới từ cửa động, phát ra tiếng rít ảm đảm, phản chiếu ra từng khuôn mặt tái nhợt.
Mà cầm đầu, rõ ràng là Hạ Hòe lộ ra thần sắc lạnh lùng, chỉ thấy hắn sau khi trầm ngâm trong chốc lát, mới chủ động mở miệng nói: "Chư vị, đã đến đông đủ chưa?"
"Đều đã đến!"
Đáp lại Hạ Hòe chính là Lâm Cầm gia chủ Lâm gia, bất quá sắc mặt của hắn vào giờ phút này cũng không quá tốt, gần đây nằm vùng ở trong gia tộc đưa đến cho hắn một chút tin tức không tốt lắm, những tộc lão từ trước đến nay không an phận, luôn luôn giữ chặt chức vị không thả, phân liệt quyền lợi của hắn dường như có một chút không đúng. Chuyện này khiến cho trong lòng của Lâm Cầm ẩn ẩn có một loại dự cảm bất thường.
Mà có chuyện ở trong lòng, khẩu khí ở trên miệng của hắn tự nhiên cũng không khá hơn một chút nào, sau khi nhạy cảm phát hiện ra điểm này, Hạ Hòe khẽ liếc mắt nhìn hắn, nhưng cũng không nói gì, mà là xoay chuyển lời nói: "Nếu đều đã đến."
"Vậy thì bắt đầu thôi."
"Chư vị, không thể lại để cho vị khâm sai kia tiếp tục nữa!"
Giọng nói của Hạ Hòe kiên định hữu lực, mặc dù đã được Tầm Long Sĩ khuyên bảo hắn từ bỏ đối phó với vị khâm sai kia, nhưng cừu hận bị người đè ra đánh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nhất định phải phản kích! Để cho vị khâm sai ngu xuẩn kia biết rõ, hắn cũng không phải là kẻ dễ bị khi dễ!