"Không có nhưng nhị gì cả!" Trần Khuynh Địch trực tiếp nói ra: "Nghe lời ta!"
Con m* nó.
Chính mình lúc trước còn là nhân vật phản diện đây, không phải là cũng có thể nghịch thiên cải mệnh hay sao, càng ngày càng sống thoải mái hơn, có trời mới biết cái gọi là quầng sáng nhân vật chính có thể xảy ra sự cố hay không, nếu như đột nhiên mất linh, vậy Trần Tiêm Tiêm đơn độc đi vào Phật Môn, kết cục cuối cùng là cái gì căn bản không dám tưởng tượng.
Trần Khuynh Địch cũng sẽ không đánh cược.
"Không phải chỉ là Phật Môn thôi sao, không có gì lớn!"
"Tích!"
Trần Khuynh Địch vừa mới dứt lời trong nháy mắt.
Thanh âm hệ thống đã lâu ngày không thấy vang lên như sấm rền ở trong óc của hắn.
"Chúc mừng kí chủ!"
"Thành công mở ra nhiệm vụ chính tuyến!"
"Tên nhiệm vụ: mọi thứ đều tuỳ thuộc vào bản thân."
"Nội dung nhiệm vụ: quầng sáng nhân vật chính có thể khiến cho mọi việc đều thuận lợi, chỉ cần là nhân vật chính, vậy thì dù thế nào đi nữa cũng đều không chết được, nhưng trên thực tế thực sự là như thế sao? Cuộc sống của nhân vật chính tuyệt đối không phải là thuận buồm xuôi gió, khí vận dĩ nhiên là có tiện lợi rất lớn, nhưng thân mang đại khí vận, vì sao lại có nhiều người chết không có chỗ chôn?"
"Mời kí chủ trợ giúp Trần Tiêm Tiêm trả nhân quả cho Phật Môn."
"Ban thưởng nhiệm vụ: thôi diễn con đường võ đạo tiếp theo của kí chủ."
"Ban thưởng ngoài định mức: một gói quà lớn thần bí."
"Trừng phạt nhiệm vụ: loại nhiệm vụ này cũng không cần trừng phạt."
Sau ba ngày, tại cửa ra vào quảng trường Phủ Thành Chủ ở Cửu Long Thành.
Rõ ràng vẫn còn là sáng sớm, nhưng toàn bộ Cửu Long Thành giống như là rơi vào cuồng hoan vậy, khắp nơi đều là tiếng người, hoàn toàn không có một chút bầu không khí nào mà sáng sớm nên có.
Mà nguyên nhân dẫn đến tất cả những thứ này, thì là một đám thân ảnh đang quỳ ở trên quảng trường lúc này. Gia chủ Mạc gia, gia chủ Nguỵ gia, gia chủ Dương gia, gia chủ Vân gia... bá chủ của Cửu Long Thành ngày xưa, ngoại trừ các cao tầng Lâm gia, bao gồm cả gia chủ ở bên trong, toàn bộ đều tụ tập ở trong quảng trường, chỉ là khác biệt với bộ dáng kiêu ngạo thường ngày, hiện tại cả đám bọn hắn đều cúi đầu, chật vật tới cực điểm.
Bất quá cũng chính là bởi vì như thế cho nên mới có nhiều người đến quảng trường như vậy.
Tuyệt đại bộ phận dân chúng ở trong đó còn không phải đến là vì để nhìn những lão gia quý tộc trở thành chó rơi xuống nước hay sao.
Phải biết rằng thanh danh của những cựu quý tộc này ở Cửu Long Thành tuyệt đối không được gọi là tốt, thậm chí là ở trong những năm gần đây càng ngày càng có xu thế tồi tệ hơn, kinh tế của Tuần Châu Đạo được xây dựng trên người của vô số dân chúng bị hút máu, cho nên sau khi những lão gia quý tộc này sa lưới, dân chúng mới vui mừng nhiệt liệt như thế.
Vào buổi sáng hôm nay, mỗi khi các lão gia quý tộc của tám đại gia tộc bị áp giải ra, bầu không khí ở bên ngoài quảng trường cũng không phải là phấn khích bình thường, có thể nói là chiêng trống vang trời, pháo nổ tung, cờ đỏ phấp phới, khắp chốn mừng vui, đại khoái nhân tâm, vô số người đều đang nghị luận về việc ác trước kia của những lão gia quý tộc này.
Mà xem như là tội đồ, gia chủ của tám đại gia tộc, có người sắc mặt tái nhợt, có người điên cuồng la hét, có người thì là hoàn toàn bỏ mặc mọi thứ.
Ở trong đó có Hạ Hòe, xem như là gia chủ Hạ gia, là nam nhân dốc hết sức thúc đẩy tạo phản, vả lại còn tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ đối với tương lai của mình, tao ngộ trong mấy ngày nay cơ hồ đã triệt để phá hủy thế giới quan của Hạ Hòe, hắn không rõ vì sao khâm sai còn trẻ như vậy thế mà lại có tu vi Hỏa Luyện Kim Đan, thậm chí hắn càng không hiểu được vì sao Tuần Châu Đạo vốn cho rằng đã bị hắn bày bố như hộp sắt, ở trong vòng một ngày liền bị ba đại Võ Hầu Quân Đại Càn xé nát, ở các nơi bùng phát phản loạn, lại có thể bị trấn áp toàn bộ ở trong vòng một ngày ngắn ngủi, hắn từ đầu tới đuôi cũng đều không có khả năng chống cự.
Trọng yếu hơn chính là, đến tận giờ phút này Hạ Hòe mới giật mình.
Mình dường như đã trở thành quân cờ ở trong tay người khác, thậm chí còn là một quân cờ không quan trọng gì, bị trấn thủ Tuần Châu Đạo ngày xưa - Bạch phu nhân lợi dụng, lại bị tiện tay vứt bỏ, từ đầu đến đuôi cũng không hề để ý qua hắn, chuyện này cũng chưa tính là gì, khiến cho Hạ Hòe khó chịu, là thái độ của Trần Khuynh Địch.
Bạch phu nhân vứt bỏ hắn còn có thể nói là do hắn không có giá trị lợi dụng.
Nhưng mà Trần Khuynh Địch mặc kệ hắn...chỉ có thể nói là phớt lờ.
Hạ Hòe cho đến nay còn nhớ rõ, vào ba ngày trước kia, vị khâm sai mà hắn một mực xem thường lấy phong thái của thần linh xuất hiện, giơ tay nhấc chân liền trấn áp Man Vương, đánh tan Bạch Liên, thể hiện ra thực lực vô địch, Hạ Hòe vốn dĩ đã có giác ngộ tự sát, nhưng mà thẳng đến cuối cùng..
Trần Khuynh Địch thế mà không thèm nhìn hắn một lần.
Phảng phất như không đáng để chú ý vậy.
Đây là khuất nhục bực nào!
Nhưng không thể không nói Hạ Hòe vẫn có một chút khí phách, tối thiểu là không đến mức bị doạ cho sợ không đi nổi, khi đó hắn còn muốn tìm cơ hội đào tẩu, tiếp đó nằm gai nếm mật, sau này lại đến báo thù, thế là vào một đêm mưa to gió lớn, hắn vụng trộm chạy ra khỏi Cửu Long Thành, sau đó hắn liền gặp được ba vị Võ Hầu chạy tới.
Cũng không cần nói nhiều về trải nghiệm của đêm đó.
Hạ Hòe mặc dù cũng được tính là thiên kiêu chi tử ở Tuần Châu Đạo, nhưng võ đạo của Tuần Châu Đạo đã sớm bị phế bỏ vào ngàn năm trước đó, tất cả những thứ tu luyện đều là công pháp tụt hậu, "thiên kiêu chi tử" như Hạ Hòe đặt ở Trung Nguyên, cũng chỉ là tiêu chuẩn võ giả tam lưu phổ thông, mà ba vị Võ Hầu chạy tới người nào không phải là nhân tài kiệt xuất trong đồng cảnh giới?
Kết luận lại mà nói.
Hạ Hòe bị ba vị Võ Hầu một đối một, giống như là mèo vờn chuột, đùa bỡn hơn mấy chục lần, cuối cùng sức cùng lực kiệt, triệt để từ bỏ phản kháng, tiếp đó bị ba vị Võ Hầu bắt về Cửu Long Thành.
Đáng sợ hơn là…
Sau đó Hạ Hòe mới phát hiện ra, hành động đào thoát nhìn như kín đáo của mình, từ đầu tới đuôi đều nằm ở trong mắt của Man Vương, chỉ là do đối phương ghét bỏ hắn quá yếu, lại phát hiện ba vị Võ Hầu đến, cho nên mới lười nhác quản mà thôi…
Sau khi hiểu rõ được tất cả, thần kinh của Hạ Hòe rốt cục cũng đứt hết.
Không có kêu la, không có cừu hận, Hạ Hòe triệt để trở thành một cái xác không hồn, cho dù là lúc này bị cưỡng ép quỳ rạp ở cửa ra vào Phủ Thành Chủ, Hạ Hòe cũng không có một chút phản kháng nào. Nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn, Lâm Cầm ở trong đám người cảm thấy tim đập nhanh đồng thời lại có mấy phần may mắn.
"Hạ huynh..."
Ầm! Lâm Cầm còn chưa nói ra lời cảm khái ở trong lòng, liền bị lão quản gia ở bên cạnh dùng một bàn tay đập vào đầu: "Im miệng, cái gì mà Hạ huynh, đó là phản tặc!"