Vào lúc đó, Minh Giáo đã dựa vào sự hỗn loạn của vương triều Trung Nguyên, trực tiếp nhấc lên một bữa tiệc giết chóc quét ngang thiên hạ, dùng máu thịt của chúng sinh tẩm bổ bản thân, nhanh chóng tăng cao tu vi, thậm chí còn truyền bá bí ẩn ở bên trong ra khắp Trung Nguyên, từ đó thúc đẩy sinh trưởng ra vô số tu sĩ Ma đạo, khiến cho thiên hạ càng thêm loạn lạc.
Minh Giáo lúc kia thậm chí là còn có lực lượng áp đảo hai mạch Đạo, Phật.
16 vị đàn chủ Cửu U, tu vi đều là Hỏa Luyện Kim Đan, 8 vị hộ pháp Minh Hà, toàn bộ đã mở ra Đại Đạo Huyền Quang, 4 vị Ma Tôn vô thượng, đều là võ giả Kích Toái Mệnh Tinh! Mà giáo chủ Minh Giáo lúc đó càng là có danh hào thiên hạ đệ nhất nhân, khoảng cách so với Chí Tôn nhân gian cũng chỉ có cách xa một bước.
Mà lúc đó hai mạch Đạo, Phật càng là nhận định vị giáo chủ Minh Giáo kia thật sự có năng lực vấn đỉnh Chí Tôn!
Đây cơ hồ là tương đương với Thuần Dương Đạo Tôn thứ hai!
Nhưng tác phong của vị giáo chủ Minh Giáo kia lại hoàn toàn khác biệt với Thuần Dương Đạo Tôn.
Thuần Dương Đạo Tôn mặc dù đùa nghịch lưu manh, không biết xấu hổ, còn luôn luôn thừa nước đục thả câu, doạ dẫm bắt chẹt, nhưng mọi người đều biết, hắn kỳ thật là người tốt. Hắn có ranh giới cuối cùng, chỉ cần không đụng tới ranh giới cuối cùng, người này kỳ thật rất dễ nói chuyện, nhưng giáo chủ Minh Giáo lại là một kẻ điên không có ranh giới cuối cùng.
Hoặc có lẽ ranh giới cuối cùng của hắn chính là giết người.
Vì thành tựu Chí Tôn nhân gian, hắn thậm chí đã lập ra kế hoạch xây dựng đại trận Vạn Ma Phù Đồ, muốn huyết tế toàn bộ Trung Nguyên, nhờ vào đó trở thành Chí Tôn nhân gian.
Đây quả thực là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
Chín thánh địa võ đạo còn lại, bao quát cả Hoàng Đế lúc đó, ngay cả Tiên Cung một mực ẩn cư không ra cũng phái ra một vài cường giả, có khoảng chừng hơn mười vị chí cường giả, liên hợp với nhau, cơ hồ là dốc hết toàn bộ lực lượng thiên hạ, lúc này mới có thể đánh tan Minh Giáo khi đó, chém giết giáo chủ Minh Giáo.
Nhưng dù vậy, Minh Giáo vẫn giữ lại được một hơi cuối cùng, không có chân chính bị huỷ diệt.
Mà đoạn lịch sử đen tối kia, cũng bị niêm phong, bị không ít các lão nhân hiểu rõ tình hình ở bên trong các thánh địa võ đạo gọi là "thời đại Phùng Ma", cũng tận lực chèn ép đời sau của Minh Giáo.
Cũng chính là bởi vì như thế.
Trần Khuynh Địch thực sự rất kiêng kỵ đối với Minh Giáo.
Nhưng hắn cũng không ngờ được.
"Giáo chủ Minh Giáo thế mà tự mình ngồi chờ ở bên ngoài Thuần Dương Cung."
"Thật là mất thân phận."
Trần Khuynh Địch chắn Long Ngạo Thiên ở sau lưng, cũng ngăn lại toàn bộ khí thế hùng hậu ở trên người của bóng đen phía đối diện, hắn kỳ thật là chưa từng gặp giáo chủ Minh Giáo, nhưng chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy hay sao, chỉ là ma khí thuần túy cùng với khí tức kinh khủng trên người của đối phương, tuyệt đối là chí cường giả!
Không phải là Trần Khuynh Địch khoác lác.
Đến cảnh giới hiện tại như hắn, Hỏa Luyện Kim Đan đối với hắn mà nói cơ bản là không có tính khiêu chiến gì.
Coi như là Đạo Binh thượng phẩm, trừ phi là võ giả Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm nắm giữ, nếu không tối đa cũng chỉ là đánh ngang tay, mà Hỏa Luyện Kim Đan có chiến lực mạnh nhất trên lý luận, chính là Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm tăng thêm Đạo Binh thượng phẩm, mặc dù có thể đánh bại hắn, nhưng tuyệt đối không thể đánh chết hắn.
Cho nên Trần Khuynh Địch mới dám tự tin chạy loạn khắp nơi.
Nhưng hắn như thế nào cũng không ngờ được.
Giáo chủ Minh Giáo thế mà lại đích thân ngồi chờ hắn.
Có cần phải khoa trương như vậy hay không?
Bóng đen tán đi, một vị thiếu niên mặc áo lông màu đen xuất hiện ở trước mặt của Trần Khuynh Địch cùng với Long Ngạo Thiên, chỉ là khác biệt cùng với giáo chủ Minh Giáo thân cao tám thước, vòng eo cũng là tám thước ở trong tưởng tượng của Trần Khuynh Địch, trên mặt thiếu niên mang theo nụ cười như ánh mặt trời, không có nửa điểm khí tức hung lệ.
Giả!
Đây tuyệt đối là ngụy trang!
Thật giống như là vào thời điểm hắn doạ dẫm người khác cũng sẽ lộ ra nụ cười hiền hòa vậy, trong lòng của Trần Khuynh Địch lập tức phán định nụ cười của giáo chủ Minh Giáo là giả.
Đây không phải là người tốt!
Mà ở phía đối diện, ánh mắt của giáo chủ Minh Giáo lại là vượt qua Trần Khuynh Địch, rơi vào trên người của Long Ngạo Thiên, nhếch miệng nói: "Ngạo Thiên, lần này trở về Thuần Dương Cung thăm người thân hẳn là cũng đã không sai biệt lắm nhỉ? Hãy theo ta trở về giáo."
"Nói nhảm!" Trần Khuynh Địch trực tiếp tiến lên một bước chặn lại ánh mắt của giáo chủ Minh Giáo.
"Giáo chủ đại nhân, Long sư đệ thế nhưng là đệ tử của Thuần Dương Cung chúng ta, về giáo với ngươi là có ý gì?"
"Ồ?" Giáo chủ Minh Giáo nhíu lông mày lại, hỏi: "Đệ tử Thuần Dương Cung? Ngạo Thiên chính là đệ tử thân truyền của ta, ở trên dưới Minh Giáo đều biết rõ ràng, lúc nào lại biến thành đệ tử Thuần Dương Cung?‘’
Trần Khuynh Địch chau mày, đối phương càng nói như vậy, ở trong lòng của hắn càng bất an.
Điều này là không có đạo lý!
Long Ngạo Thiên bất quá chỉ là Võ Đạo Tông Sư, dựa vào cái gì lại khiến cho giáo chủ Minh Giáo Kích Toái Mệnh Tinh coi trọng như thế?
Trên người hắn có bí mật gì?
Trần Khuynh Địch khẽ liếc mắt nhìn Long Ngạo Thiên, mà Long Ngạo Thiên dường như phát giác ra được ánh mắt của hắn, bất đắc dĩ thở dài, chợt ngẩng đầu nói: "Ta vẫn nên trở về thôi."
"Ta còn kiêm tu thần công trấn tông của Minh Giáo, hắn sẽ không thả cho ta đi."
"Ồ?" Trần Khuynh Địch nhíu lông mày lại.
Minh Hà Cáo Tử Kinh! Đây là tuyệt học trấn tông của Minh Giáo, là một trong những kẻ cầm đầu nhấc lên thời đại Phùng Ma ngày xưa, rất quỷ dị, chỉ là nghe nói môn võ công này có độ khó tu luyện cực cao, hẳn là cũng chỉ có giáo chủ Minh Giáo ở thời đại Phùng Ma là tu luyện thành công qua, kết quả Long Ngạo Thiên thế mà cũng tu luyện nó thành công! ?
Giáo chủ Minh Giáo không cắt đứt đối thoại giữa Long Ngạo Thiên cùng với Trần Khuynh Địch, mà là có vẻ hứng thú nhìn hai người, thân làm chí cường giả, hắn nếu đã đích thân đến, vậy dĩ nhiên tất cả mọi thứ đều nằm ở trong lòng bàn tay, dù là Trần Khuynh Địch đánh đâu thắng đó ở trong Hỏa Luyện Kim Đan, cũng không có khả năng là đối thủ của hắn.
"Đã thương lượng xong chưa?‘’
"Trần tông chủ, ta nhất định phải mang Ngạo Thiên đi."
"Có thể tạo điều kiện cho ta không?"
"Hừ!"
Trần Khuynh Địch hừ lạnh, mà Long Ngạo Thiên thì bước chân, muốn đi về phía giáo chủ Minh Giáo.
Nhưng lại bị Trần Khuynh Địch ngăn cản.
Trần Khuynh Địch ngẩng đầu, lộ ra sắc mặt bình tĩnh nói: "Lão thất phu Long Thiên Tứ bảo ta đưa ngươi đến Thành Thượng Kinh, kết quả chỉ đi được nửa đường liền làm mất ngươi, vậy sau này chỉ sợ là không còn mặt mũi đắc chí ở trước mắt của hắn, nói nhỏ chuyện đi, phần mặt mũi này Trần Khuynh Địch ta gánh không nổi, ta sẽ không có mặt mũi đi gặp ông nội của ngươi."