Phản Diện Siêu Cấp ( Dịch Full )

Chương 1222 - Chương 968: Bắt Được Chân Tướng

Danh Sách Chương - Phản Diện Siêu Cấp (Dịch FULL) - viptruyenfull.com Chương 968: Bắt được chân tướng

 

 

 

Nhưng ở một phương diện khác, loại áp chế quá bá đạo này, giống như là cưỡng ép ngăn chặn nắp nồi hơi đang sôi trong thời gian dài, sẽ bùng nổ vào một ngày nào đó.

Chỉ là lúc này Thánh Thượng Đại Càn cũng không hề để ý.

"Lão đệ!"

Một cái trảo rồng xé rách hư không, trực tiếp chộp Trần Khuynh Địch trọng thương còn có Long Ngạo Thiên vào trong lòng bàn tay, sau đó dùng một hơi kéo hai người đến Thành Thượng Kinh.

Chỉ ở trong một cái nháy mắt, Trần Khuynh Địch cùng với Long Ngạo Thiên liền rơi vào trong Kim Loan Điện.

"Sao rồi?"

"Vẫn ổn chứ?"

"Đương nhiên!"

Trần Khuynh Địch giãy dụa đứng dậy, xương cốt toàn thân lay động, phát ra âm thanh như tiếng sấm rền, cốt tủy trải qua thiên chuy bách luyện vào giờ khắc này cấp tốc tạo máu, trái tim xem như động lực thì là tăng tốc độ đập, không ngừng phát ra tiếng nổ rung trời, đưa máu mới ra toàn thân.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Trần Khuynh Địch lại trở nên hồng hào.

Một màn này đừng nói là Long Ngạo Thiên, ngay cả Thánh Thượng Đại Càn cũng đều nhìn trợn mắt hốc mồm.

"Lão đệ thật là cường hãn."

"Nếu ta có loại thể chất này của ngươi, cũng không cần phải hao phí nhiều tâm tư như vậy."

"Lúc trước Thuần Dương Đạo Tôn trải đường cho ngươi, giúp ngươi tạo ra loại thể chất này thật sự là một thiên tài."

"Ha ha ha." Trần Khuynh Địch cười cười, chiêu này nhìn qua giống như phục hồi cấp tốc, nhưng trên thực tế là vẫn có tiêu hao đối với Trần Khuynh Địch, có thể dùng, nhưng không thể lạm dụng.

Bằng không thì hắn cũng sẽ không chịu nổi, thứ này giống như là dùng tay thủ dâm…khụ khụ!

Ánh mắt của Trần Khuynh Địch phiêu hốt, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, suýt nữa là quên mất chính sự, lão ca, lần này chủ yếu là muốn làm phiền ngươi giúp ta nhìn sư đệ nhà ta, lúc trước hắn bị cẩu tặc lừa bán cho Minh Giáo, trước đây không lâu vừa mới trở về Thuần Dương Cung, ta lo lắng giáo chủ Minh Giáo đã làm ra thủ đoạn gì đó."

"Ồ?" Thánh Thượng Đại Càn hơi ngạc nhiên, chợt nhìn về phía Long Ngạo Thiên.

Mà cùng lúc đó, Long Ngạo Thiên cũng đã sợ ngây người.

M* nó, ta không nhìn lầm chứ?

Vị đứng ở trước mắt này chính là Thánh Thượng Đại Càn - thiên hạ đệ nhất nhân trong truyền thuyết ư?

Vì sao vừa rồi vị đại nhân vật này lại xưng huynh gọi đệ cùng với Trần Khuynh Địch? Có quan hệ dường như rất tốt? Phải biết rằng Trần Khuynh Địch thế nhưng là người trong tông phái, vốn cho rằng là phải bỏ ra đại giới gì mới có thể khiến cho Thánh Thượng Đại Càn nhìn với con mắt khác, kết quả lại có một chút giống như anh em ruột...

Ồ! ?

Anh em ruột! ?

Nếu ta nhớ không lầm, Trần Khuynh Địch dường như là nghĩa tử của Ninh tông chủ a? Mà phụ thân của hắn cũng đã chết sớm...?

Con m* nó.

Long Ngạo Thiên cảm thấy mình có khả năng đã bắt được chân tướng!

"Lão ca, ngươi hãy kiểm tra thử xem vị sư đệ này của ta có vấn đề gì không?"

"Yên tâm đi lão đệ."

Nói xong Trần Khuynh Địch liền đẩy Long Ngạo Thiên tới trước mặt của Thánh Thượng Đại Càn, không biết vì sao, biểu lộ khi nhìn hắn của vị Long sư đệ này lại rất kỳ quái.

Cụ thể phải hình dung như thế nào đây, quả thực giống như là đang nhìn thượng đế vậy.

"Long sư đệ?"

"A!" Long Ngạo Thiên bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người nhìn về phía Thánh Thượng Đại Càn, cơ bắp cả người đều trở nên căng thẳng, hắn cũng không phải là Trần Khuynh Địch, nhìn thấy vị Thánh Thượng Đại Càn - thiên hạ đệ nhất nhân trong truyền thuyết này, ở trong lòng cũng sớm đã khẩn trương vạn phần, làm gì còn có tâm tư nói chuyện với đối phương.

"Thả lỏng." Thánh Thượng Đại Càn mỉm cười, đưa tay điểm vào trên đỉnh đầu của Long Ngạo Thiên một cái.

Ầm ầm!

Trong phút chốc, tinh thần của Long Ngạo Thiên liền phảng phất như rơi vào bên trong một mảnh bóng đêm vô tận, phảng phất như trải qua rất nhiều năm, nhưng lại phảng phất như chỉ bất quá mấy giây thời gian, mà ở dưới cái nhìn của Trần Khuynh Địch, Long Ngạo Thiên thì giống như là bị điện giật vậy, cả người run rẩy điên cuồng, sau đó liền ngã co quắp ở trên mặt đất.

"Long sư đệ! ?" Sắc mặt của Trần Khuynh Địch lập tức đại biến!

"Đã xảy ra chuyện gì vậy lão ca?"

"Ách."

"Ta biết rồi!" Trần Khuynh Địch gật đầu một cách nghiêm túc, nói: "Nhất định là bố trí của giáo chủ Minh Giáo đã phát động? Ta biết ngay! Tên khốn kia không bắt được ta và Long sư đệ, vì giữ bí mật nhất định sẽ muốn giết người diệt khẩu, không được, lão ca có biện pháp cứu hắn trở về hay không? Hắn cũng không thể chết."

"Không phải!"

Trần Khuynh Địch nghe vậy liền lộ ra vẻ kinh hãi: "Chẳng lẽ ngay cả lão ca cũng không nắm chắc cứu Long sư đệ trở về! ? Vấn đề nghiêm trọng đến như vậy sao?"

"Chờ một chút!" Thánh Thượng Đại Càn cắt đứt lời nói của Trần Khuynh Địch: "Hắn chỉ ngất đi mà thôi, run rẩy là phản ứng tự nhiên của thân thể, còn có, vừa rồi vì sao ngươi không đỡ hắn? Ở trên mặt đất rất lạnh."

Trần Khuynh Địch: "..."

"Khụ khụ!" Trần Khuynh Địch ho khan một cái, chợt nói gần nói xa: "Cho nên? Ở trên người của Long sư đệ có chỗ nào không ổn à?"

"Không có."

"Ta biết ngay là tên giáo chủ Minh Giáo kia...ồ?" Trần Khuynh Địch mất nửa ngày mới phản ứng được: "Không có! ?"

"Đúng." Thánh Thượng Đại Càn xoa cằm một cái, dường như là cũng có một chút ngoài ý muốn: "Nếu như ngươi nói không sai, vậy thì vị sư đệ này của ngươi thật không đơn giản, Minh Hà Cáo Tử Kinh của Minh Giáo cũng không phải là một quyển võ công đơn giản, người sư đệ này của ngươi có thể tu luyện, cơ hồ chính là giáo chủ Minh Giáo đời sau."

"Nhưng người sư đệ này của ngươi lại là người Thuần Dương Cung."

"Để bảo đảm sự trung thành của sư đệ ngươi, giáo chủ Minh Giáo vốn dĩ là không thể nào để cho hắn tới gặp các ngươi, thậm chí là ngay cả ký ức cũng sẽ không giữ lại, theo lý mà nói hắn hẳn là đã bị thanh trừ ký ức, sau đó cấy ghép ký ức hoàn toàn mới, là ký ức lớn lên ở Minh Giáo, như vậy mới phù hợp với tác phong của Minh Giáo."

"Vì sao lại không có?"

"Ngươi có manh mối không?"

"Ta làm sao có được..."

Thanh âm của Trần Khuynh Địch im bặt mà dừng, bởi vì hắn phát hiện ra câu hỏi của Thánh Thượng Đại Càn cũng không phải là hỏi hắn.

Thánh Thượng Đại Càn vừa dứt lời.

Ở trên người của Long Ngạo Thiên hôn mê, thân ảnh của Vô Vọng Ma Tôn liền chậm rãi hiện lên.

"Kỳ thật cũng không phải là không có."

"Giáo chủ Minh Giáo đã từng có một lần dùng qua thủ đoạn đối với Ngạo Thiên, muốn thanh trừ trí nhớ của hắn, bị ta giấu giếm, giáo chủ Minh Giáo cũng không biết..."

"Không có khả năng." Thánh Thượng Đại Càn trực tiếp hủy bỏ suy đoán của Vô Vọng Ma Tôn: "Không có tu vi, chỉ có cảnh giới, lão gia gia ở trong nhẫn như ngươi ở trước mặt của cường giả chân chính là không có tác dụng gì!"

Vô Vọng Ma Tôn: "? ??"

"Chuyện kia…lão gia gia ở trong nhẫn là cái gì…có ý tứ gì?"

Thánh Thượng Đại Càn: "Khụ khụ!"

"Nói tóm lại, ngươi tám, chín phần mười là không thể lừa được vị giáo chủ Minh Giáo kia, không chỉ có như thế, ngươi có khả năng còn bị bại lộ, mà Long Ngạo Thiên sở dĩ không bị đối phương ra tay thêm một lần nữa, hẳn không phải là bởi vì hắn, mà là bởi vì ngươi, ở dưới cái nhìn của đối phương, ngươi còn có giá trị hơn so với Long Ngạo Thiên."

 

 

Bình Luận (0)
Comment