"Không thành vấn đề!" Trần Khuynh Địch vỗ bàn, dựa theo kế hoạch thương lượng xong cùng với Thánh Thượng Đại Càn trước đó, hưng phấn mà nói ra: "Mặc dù các vị có phê bình kín đáo đối với ta, nhưng để chứng minh sự trung thành của ta đối với triều đình, ta quyết định sau khi nhậm chức sẽ lập tức dẫn người Thuần Dương Cung, lấy danh nghĩa của triều đình phát động tiến công đối với Phật Môn!"
Đừng nói là Lý Đồng Thần, ngay cả ba vị đại lão khác đều là ngẩn người, dùng vẻ mặt hồ nghi mà nhìn Trần Khuynh Địch.
Thân làm Thuần Dương Cung một trong mười đại thánh địa võ đạo, công nhiên phát động tiến công đối với Phật Môn, hơn nữa còn là lấy danh nghĩa của triều đình, đây cơ hồ chính là cự tuyệt giới tông phái a.
Ác như vậy sao?
Thánh Thượng Đại Càn nói ra rất đúng lúc: "Ái khanh thực sự nghĩ như vậy?"
"Đương nhiên!" Trần Khuynh Địch vỗ bộ ngực, thề son thề sắt nói ra: "Hơn nữa vì công khai sự công chính công bằng, ta đề nghị, bốn vị đại nhân ở đây đều có thể trà trộn vào bên trong Thuần Dương Cung chúng ta, giám sát Thuần Dương Cung chúng ta tiến công Phật Môn, xem thử lời trung thành ở trong ngực của Trần Khuynh Địch ta rốt cuộc có phải là thật hay không!
Nói đến lúc hưng phấn, Trần Khuynh Địch còn khoa tay múa chân, há miệng phun ra một câu:
"Nhất phong triêu tấu cửu trùng thiên, Tịch khứ Phật Môn lộ bát thiên!"
"Bản vị thánh triều trừ tệ sự, cảm tương suy hủ tích tàn niên!"
Bốn vị đại lão: "! !!"
Nghe một chút bài thơ tràn đầy chân thành này đi!
Con m* nó.
Chẳng lẽ đây thật sự là đại đại trung thần! ?
Bài thơ này Khuynh Định chế từ bài "Tả thiên chí Lam Quan thị điệt tôn Tương" của Hàn Dũ.
Dịch nghĩa:
Ban sáng vừa mới dâng lên nhà vua một tờ tấu chương
Buổi chiều liền phải đi Phật Môn xa tám ngàn dặm
Lòng chỉ muốn vì thánh triều trừ đi những sự tệ hại
Dám đâu tiếc nuối tấm thân nhiều bệnh tật vào lúc cuối đời này
----
Đây là một đêm tối và gió lớn.
Tể Tướng Lý Đồng Thần, Đại Tướng quân Kiêu Quả Võ Nguyên Hanh, Tổng nguyên soái Phi Hùng Quân Nam Thần Võ, còn có Đại Đô Hộ Bắc Nhung Trương Tắc, bí mật tụ tập ở nơi này.
Mà trước đây không lâu bọn họ vừa mới rời đi từ Kim Loan Điện.
Thân làm bốn vị trọng thần Đại Càn, bốn vị đại lão này kỳ thật bình thường đều không có liên hệ riêng tư gì ngoài công vụ, dù sao thì thân phận và địa vị của bọn họ cũng rất đặc thù, nếu như có quan hệ cá nhân quá tốt, sẽ dễ dàng dẫn phát rất nhiều vấn đề phiền toái, bị không ít người xem là kết bè kết cánh.
Đương nhiên, Thánh Thượng Đại Càn cũng sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ này.
Nhưng có lúc, ở phía trên không thèm để ý, người ở phía dưới lại vô cùng để ý, mà hành vi lanh chanh của những người này, không thể nghi ngờ là sẽ dẫn phát phiền toái không nhỏ, nhiều khi một số đại sự khiến cho thế giới chấn kinh, cũng không phải là do đại nhân vật gây nên, nguyên nhân ngược lại có khả năng chỉ là do một tiểu nhân vật.
Bởi vậy vì để tránh hiềm nghi, bốn người bình thường đều sẽ không chạm mặt.
Nhưng mà bây giờ lại không giống.
Thế cục là rất nghiêm trọng.
Xem như là người đề xuất lần tụ hội này, Tể Tướng Lý Đồng Thần lộ ra thần sắc nghiêm túc, đặt một phần hồ sơ thật dầy ở trên mặt bàn, gằn từng chữ nói ra: "Đây là tin tức có liên quan đến Thuần Dương Cung trong những năm gần đây, còn có tình báo của Lục Phiến Môn, có quan hệ đến kinh lịch cùng với biến hóa của vị Cung chủ Vạn Thọ Cung kia.‘’
"Ta sẽ kết luận thẳng."
"Người này có vấn đề!" Lý Đồng Thần nói một cách chắc chắn, thần sắc trở nên nghiêm túc chưa từng có, cả người đều tràn đầy không khí trang nghiêm: "Người Trần Khuynh Địch này, chính là nghĩa tử của Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ, mặc dù được coi như là một thiên tài, nhưng vào thẳng đến mấy năm trước kia, cũng không có triển lộ ra thiên phú cùng với thực lực quá kinh người."
"Nhưng vào mấy năm trước."
"Hắn lại một bước lên trời, hoành không xuất thế, dùng thanh thế làm cho tất cả mọi người đều rung động xuất hiện ở bên trong giang hồ, danh tiếng nhất thời có một không hai, ở trong mấy năm ngắn ngủi, liền từ một võ giả cảnh giới Tiên Thiên, trở thành cao thủ Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất bây giờ, thực lực và tu vi của hắn, tin rằng các vị ở đây cũng đã nhìn ra được."
Võ Nguyên Hanh, Nam Thần Võ, Trương Tắc nghe vậy đều trở nên trầm mặc.
Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất.
Cái cảnh giới này kỳ thật cũng không được phân chia ra một cách rõ ràng, mà chỉ là một loại xưng hào đơn thuần, dùng để hình dung loại cường giả đạt đến chiến lực Hỏa Luyện Kim Đan cực hạn kia.
Mà nếu như miêu tả thực lực cụ thể của Trần Khuynh Địch.
Đại khái chính là: võ giả Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm nắm giữ Đạo Binh thượng phẩm.
Đạo Binh thượng phẩm là thứ tốt, võ giả Đại Đạo Huyền Quang mười vạn dặm cầm nó liền có thể cứng đối cứng cùng với võ giả Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm, thậm chí là còn có thể hơi chiếm thế thượng phong, mà nếu như võ giả Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm cầm nó, tiến hành phát huy thực lực của nó, ở trong Hỏa Luyện Kim Đan cơ hồ có thể nói là không tìm thấy đối thủ.
Nhưng loại cường giả tầng thứ này là rất ít.
Thật muốn tính toán thì cơ hồ không sai biệt lắm với chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh.
Bày ở ngoài sáng cũng chỉ có tổng cộng năm người.
A Sử Na Lam Bắc Nhung xem như là một người, một thân tu vi của hắn danh xưng là Hỏa Luyện Kim Đan mạnh nhất, Trương Tắc cũng chỉ có thể dựa vào Bất Phá Thiên Quan mới có thể chống lại.
Mà võ giả Hỏa Luyện Kim Đan mạnh nhất Đại Càn mà nói, dĩ nhiên chính là Đại Tướng quân Kiêu Quả Võ Nguyên Hanh, dựa vào tuyệt học hoàng thất Đại Càn, Võ Nguyên Hanh vốn chính là nhân tài kiệt xuất ở bên trong Đại Đạo Huyền Quang 30 vạn dặm, mà sự gia trì của cấm vệ Kiêu Quả cũng đã đầy đủ triệt tiêu một kiện Đạo Binh thượng phẩm, bởi vậy tự nhiên không cần phải nói đến thực lực của Võ Nguyên Hanh.
Còn dư lại chính là thằng ranh con ba mạch Đạo, Phật, Ma.
Vì sao lại gọi bọn hắn là thằng ranh con đây? Bởi vì đám người này không giảng đạo lý, thật muốn bàn về tu vi, cường giả của ba mạch Đạo, Phật, Ma kỳ thật còn kém hơn không ít so với A Sử Na Lam còn có Võ Nguyên Hanh, nhưng thay vào đó ba nhà này có nội tình tốt, có Đạo Binh cực phẩm, quả thực là đã bù đắp được phần chênh lệch kia.
Nhưng mà bây giờ.
"Vị Trần Khuynh Địch kia hẳn là cũng có thể được tính là một người."
Võ Nguyên Hanh nói có một chút khó chịu, nhưng vẫn thừa nhận thực lực của Trần Khuynh Địch.
Trên thực tế hắn không thừa nhận cũng không được.
Có được hai kiện Đạo Binh thượng phẩm, còn có loại võ học gian lận như Đại Thuần Dương Công, thêm vào kim cương bất hoại thân cùng với nội tình thâm hậu, thực lực của Trần Khuynh Địch coi như là Võ Nguyên Hanh, cũng không có nắm chắc có thể đánh thắng, nhiều nhất là chỉ có thể duy trì một cái kết quả không thắng không bại, còn phải cẩn thận không để cho lật thuyền trong mương.
"Đây chính là vấn đề!" Lý Đồng Thần lớn tiếng nói: "Đã từng không có tiếng tăm gì, lại thoát thai hoán cốt ở trong một đêm, thậm chí là nhất phi trùng thiên, chẳng lẽ các vị không cảm thấy loại thí dụ này rất quen tai hay sao?"