Thân làm chí cường giả, Ngô Không không lo lắng đến những sự tình đã biết, bằng vào nội tình của Phật Môn qua nhiều năm như thế, chỉ cần là sự tình mà hắn biết, hắn cũng sẽ có biện pháp giải quyết, chân chính khiến cho Ngô Không cảm thấy bất an, là những sự tình không biết kia, cổ nhân thật sự là nói không sai, không biết mới là thứ kinh khủng nhất.
"A Di Đà Phật, tỉnh táo, Đàm Hoa."
"Vội vàng hấp tấp thì còn ra thể thống gì? Ngô Không bình tĩnh nói ra: "Đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ là Đại Càn đã đánh tới cửa rồi?‘’
"Không phải." Đàm Hoa lắc đầu, nói: "Trên thực tế...đây cũng là một chuyện tốt."
Ngô Không đang định phơi bày một ít khí chất thái sơn sập trước mắt mà mặt không đổi sắc hơi sững sờ, chuyện ra sao, không phải là tin tức xấu mà là tin tức tốt?
"Là chuyện gì?"
"Phương Trượng sư huynh còn nhớ rõ Thuần Dương Cung chứ?‘’
Nhắc đến ba chữ này, thần sắc của Ngô Không lập tức trở nên cổ quái.
Trên thực tế, thân làm Phương Trượng Phật Môn, một trong những người dẫn đầu phản Càn, Ngô Không cũng không có nhiều ác cảm đối với Thuần Dương Cung, trận chiến ở Thuần Dương Cung kia, cũng là do Đàm Hoa dốc hết sức chủ trương, còn Ngô Không thì là lộ ra thái độ thờ ơ đối với chuyện này, vốn dĩ mà nói Phật Môn cùng với Thuần Dương Cung cũng không phải là không thể hoà giải.
Nhưng mà.
Xấu hổ ở chỗ là trong trận chiến Thuần Dương Cung, Phật Môn đánh thua.
Không chỉ có đánh thua, còn bị Thuần Dương Cung công nhiên yêu cầu bồi thường, cũng bị ép phải bỏ ra một chút đại giới, mới có thể mang đệ tử hãm sâu trong Thái Hoa Sơn trở về, chuyện này cực kỳ làm tổn hại mặt mũi của Phật Môn, mà xem như là thế lực rất coi trọng mặt mũi ở trong giang hồ, Phật Môn tuyệt đối không thể nhịn cơn tức này.
Nguyên nhân chính là vì như thế.
Mâu thuẫn ở giữa Phật Môn cùng với Thuần Dương Cung đã trực tiếp trở nên không thể điều hòa.
Đến đây có lẽ sẽ có người hỏi.
Nếu như Ngô Không lộ ra một chút đại khí, một chút chuyện nhỏ này không phải là liền có thể bỏ qua?
Đáng tiếc, sự tình cũng không phải là tính như vậy.
Nếu như Thái Hoa Tiên Nhân - Ninh Thiên Cơ còn ở đó, vậy Ngô Không làm như vậy tự nhiên là không có gì đáng trách, mọi người có chơi có chịu, cãi nhau một trận vẫn còn là bạn tốt, nhưng vấn đề người cầm quyền Thuần Dương Cung bây giờ là Trần Khuynh Địch, đối với rất nhiều người mà nói, Trần Khuynh Địch vẫn chỉ là vãn bối.
Mà nếu như lúc này Ngô Không lựa chọn bỏ qua hiềm khích lúc trước. Chỉ sợ người giang hồ trái lại sẽ đồn đãi là Ngô Không nhận sợ ở trước mặt một tiểu bối như Trần Khuynh Địch, cho nên chỉ là không để ý tới Thuần Dương Cung, đã coi như là Ngô Không có lòng dạ bao dung.
Rõ ràng là ngươi đánh ta, kết quả vẫn là ta sai.
Có phải là cảm thấy rất vô sỉ, rất không biết xấu hổ hay không?
Nhưng đây chính là hiện thực.
Cho nên thứ hiện tại Ngô Không không muốn nghe đến nhất, chính là tin tức có liên quan đến Thuần Dương Cung, nhưng tin tức cũng đều đã đưa tới cửa, không hỏi thì lại không hợp tình lý.
Cho nên Ngô Không cuối cùng vẫn là thở dài, mở miệng hỏi: "Thuần Dương Cung thế nào?"
Đàm Hoa chậc chậc lưỡi, sau đó có một chút chần chờ nói: "Trên thực tế, là một vị đệ tử Thuần Dương Cung tới bái phỏng Phật Môn ta, nói là đến trả nhân quả."
"Nhân quả?‘’ Hai mắt của Ngô Không sáng lên.
"Đúng thế."
"Phương Trượng hẳn là còn nhớ, chính là vào thời điểm Lưu Ly đi ra bên ngoài du lịch trước đó, phát hiện ra Phật Tử, hơn nữa qua một đoạn thời gian không thấy, khoảng cách tu vi của vị Phật Tử kia đối với Sinh Tử Quan cũng chỉ cách xa có một bước, theo lời nàng nói, lần này là vì tu vi tiến thêm một bước mới đến bái phỏng Tu Di Sơn..."
"Ồ?" Vẻ không hiểu ở trong mắt của Ngô Không càng lúc càng nồng đậm.
Thân làm Phương Trượng Phật Môn, Ngô Không đương nhiên sẽ không tin tưởng cái gì là thuyết pháp trả nhân quả, ngay cả Phật Tử nói tới trong điển tịch Phật Môn, kỳ thật Ngô Không cũng là bán tín bán nghi, lúc trước để cho Huyền Lưu Ly ra ngoài tìm Phật Tử, kỳ thật càng nhiều chỉ là một cái cớ để cho Huyền Lưu Ly rời khỏi Tu Di Sơn, lịch luyện một phen thật tốt mà thôi.
Mà cái gọi là Phật Tử.
"Là Trần Tiêm Tiêm đúng không?‘’
"Đúng thế."
"Ta nhớ được trước đó ta từng để cho Lưu Ly giao Ngũ Trí Quan cho nàng, Đàm Hoa ngươi cảm thấy tình huống của vị Phật Tử kia như thế nào?"
Đàm Hoa nhíu nhíu mày, nói: "Trên thực tế, hiện tại ta thực sự là có một chút tin tưởng cái gọi là thuyết pháp Phật Tử, khí tức trên người của vị Trần Tiêm Tiêm kia bổ sung lẫn nhau cùng với Phật Môn ta, hai bên dung hợp vô cùng hòa hợp, thậm chí là so với khí tức trên người của tăng nhân trong Đạt Ma Đường càng cao hơn một chút..."
"Trên người của nàng là võ công Phật Môn chính thống?‘’
"Đúng thế!" Đàm Hoa nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: "Sư huynh, ngươi nói có phải là do Ngũ Trí Quan hay không?"
"Để cho nàng vào đi."
Ngô Không cắt đứt lời nói của Đàm Hoa, mà lông mày của Đàm Hoa thì là càng nhíu chặt hơn: "Sư huynh, mặc dù lời này của ta là không quá thích hợp, nhưng Trần Tiêm Tiêm dù sao cũng là người Thuần Dương Cung, nếu để cho nàng lên núi, ta cảm thấy hẳn là nên cẩn thận thẩm tra một phen, đề phòng có trá..."
"Không sao!" Ngô Không vung tay lên, lộ ra vẻ rất là tự tin: "Phật Môn ta chẳng lẽ ngay cả lòng tin để cho một vị Võ Đạo Tông Sư lên núi cũng không có hay sao? Có ta tọa trấn ở nơi này, không cần phải e ngại."
Mà cùng lúc đó, ngay ở bên ngoài Tu Di Sơn, Trần Tiêm Tiêm thì mặc một thân váy hoa, đang giằng co cùng với một người.
"A Di Đà Phật."
"Trần thí chủ, đã lâu không gặp."
Nhìn Huyền Lưu Ly trước mắt đã bỏ đi mái tóc đen, nhìn qua hết sức tường hòa, không có một chút bộ dáng hung tàn nào khi chiến đấu cùng với bản thân ở trận chiến Thuần Dương Cung trước đó, Trần Tiêm Tiêm nhíu mày.
"Đã lâu không gặp."
"Huyền Lưu Ly."
"Không biết Trần Khuynh Địch vẫn khỏe chứ?‘’
Vừa dứt lời, Trần Tiêm Tiêm liền lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chòng chọc Huyền Lưu Ly, nói: "Ngươi hỏi cái này để làm gì? Sư huynh rất tốt, không cần ngươi phải quan tâm, nhưng ta cảnh cáo ngươi, ngươi là ni cô, đều đã cạo đầu, chớ có làm loạn..."
Huyền Lưu Ly: "? ??"
Làm loạn cái gì?
Huyền Lưu Ly đảo con ngươi thông tuệ một vòng, nhoáng một cái đã hiểu rõ ý tứ của Trần Tiêm Tiêm, nghĩ đến đối phương muốn nói tu vi của Trần Khuynh Địch bây giờ đã đại thành, lấy tu vi của bản thân nàng căn bản không có khả năng tranh tài cùng với hắn, cho nên mới bảo nàng đừng làm loạn, đừng có đi tìm đường chết?
Ý niệm tới đây, Huyền Lưu Ly lập tức lộ ra nụ cười hòa ái:
"Trần Khuynh Địch chính là chấp niệm ở trong lòng của bần ni, bần ni cuối cùng cũng sẽ có một ngày đi tìm hắn, bất quá bây giờ còn chưa phải là thời điểm, bần ni còn chưa chuẩn bị đủ sung túc, cho nên bần ni sẽ chờ thời cơ thích hợp lại đi gặp mặt cùng với Trần Khuynh Địch, tuyệt đối sẽ không làm loạn, cho nên xin Trần thí chủ cứ yên tâm."
Trần Tiêm Tiêm: "..."
Như vậy cũng đã đủ làm loạn, vậy làm sao có thể khiến cho ta cảm thấy yên tâm! !