"Thuận tiện nhắc tới, tổng đàn Minh Giáo cũng được xác nhận là xuất hiện ở Tây Vực, lần này Minh Giáo dường như là bày ra tư thế, hoàn toàn ủng hộ Đại Chu, ngay cả giáo chủ Minh Giáo cũng giống như là đang tọa trấn ở bên trong Đại Chu, mà Đại Chu đã sát nhập với mấy nước nhỏ Tây Vực, hiện tại ta đang nhìn chằm chằm vào đó."
"Ta cho rằng nguyên nhân Tây Vực không kiên trì được bao lâu cũng là bởi vì Đại Chu."
"Nếu như ngươi đi đến đó mà nói."
"Ta chắc chắn 100% là ngươi sẽ đụng độ với người của Minh Giáo còn có người của Đại Chu."
Trần Khuynh Địch: "..."
Nuốt một ngụm nước bọt, cảnh tượng giáo chủ Minh Giáo chặn đường mình và Long Ngạo Thiên trước đó còn hiện rõ mồn một trước mắt, loại thủ đoạn tiên nhân hủy thiên diệt địa kia cho dù là Trần Khuynh Địch bây giờ vẫn còn sợ hãi, bất quá rất nhanh hắn liền phản ứng lại.
"Chờ đã."
Kỳ thật mình đâu có gì phải sợ?
"Giáo chủ Minh Giáo không phải là đang bị ngươi trấn áp hay sao?"
Thánh Thượng Đại Càn yên lặng dời ánh mắt đi.
"Này, này!"
"Ngươi cũng đã biết, gần đây Tổ Long Trung Nguyên bị thương nhiều lần, ở phía Tây Vực lại bởi vì Vạn Lý Liên Doanh bị công phá, lòng người bàng hoàng, dẫn đến lực lượng Tổ Long ở bên đó không phải là rất mạnh…"
"Cái gì! ?"
"Căn cứ theo suy đoán của ta, mặc dù ta cũng có thể kéo dài lực lượng đến nơi đó, nhưng sẽ không nhất định ngăn được giáo chủ Minh Giáo, nói không chừng sẽ có chuyện ngoài ý muốn..."
"Cái đệch!" Trần Khuynh Địch trực tiếp mắng ra.
Lão ca! Ngươi cũng quá không đáng tin cậy!
Sau khi trở về từ Kim Loan Điện, Trần Khuynh Địch lập tức mở ra hội nghị ở Thuần Dương Cung. Hơn nữa sau khi thông báo cho tất cả mọi người tình huống ở Tây Vực, đã tuyên bố quyết định của mình.
"Chư vị."
"Ta dự định đi đến Tây Vực."
"Không, ngươi không thể."
Trần Khuynh Địch vừa dứt lời, Long Thiên Tứ liền ngắt lời của hắn.
"Người đang nói đùa gì thế, giáo chủ Minh Giáo đang ở ngay trong Tây Vực, Thánh Thượng Đại Càn còn không có nắm chắc 100% có thể ngăn cản đối phương, ở bên trên cái cơ sở này ngươi còn muốn đi đến Tây Vực? Ta thấy ngươi đây là đi tìm chết! Hãy ngoan ngoãn ở bên trong Thái Hoa Sơn, chờ đến khi ngươi Kích Toái Mệnh Tinh lại đi đến đó tung hoành không được à?"
Nói đến đây Long Thiên Tứ lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thân làm người đứng thứ hai ở Thuần Dương Cung, Trần Khuynh Địch kỳ thật đã chia sẻ rất nhiều chuyện cho Long Thiên Tứ, bao quát cả tiến độ tu vi của bản thân, đương nhiên, ở trong này tuyệt đối không có ý tứ trào phúng tiến độ tu vi quá chậm của Long Thiên Tứ, nhưng bất kể như thế nào, Long Thiên Tứ là có nhận biết rõ ràng đối với trạng thái và tu vi của Trần Khuynh Địch.
Cho nên Long Thiên Tứ mới có thể cảm thấy bất đắc dĩ, theo hắn thấy, Trần Khuynh Địch bây giờ chỉ còn cách Kích Toái Mệnh Tinh xa một bước, đã tìm được con đường võ đạo, cũng đã có phương pháp tiến bộ, thậm chí theo thời gian trôi qua, thực lực của Trần Khuynh Địch không thể nghi ngờ là sẽ tiến bộ từng chút một, không qua mấy năm, Trần Khuynh Địch sẽ thực sự trở thành chí cường giả Kích Toái Mệnh Tinh.
Đến lúc đó nếu Ninh Thiên Cơ trở lại, Thuần Dương Cung chúng ta có hai vị chí cường giả, ở trong Trung Nguyên còn không phải là có thể quét ngang?
Nhưng gặp quỷ chính là…
Trần Khuynh Địch hết lần này tới lần khác lại không đi trên con đường bình thường.
Hắn chính là ưa thích đi lướt sóng vào loại thời khắc quan trọng này! Đổi thành người khác, đến loại tình trạng này như hắn ai sẽ không ngoan ngoãn bế quan tu luyện ở trong nhà? Nếu không ngươi cho rằng vì sao võ giả Hỏa Luyện Kim Đan đỉnh cao nhất sẽ rất ít khi xuất hiện? Còn không phải chính là ngày ngày ở trong nhà suy nghĩ làm thế nào để có thể Kích Toái Mệnh Tinh hay sao?
Vì sao? Vì sao Trần Khuynh Địch phải chạy đi khắp nơi chứ?
Đối với sự chất vấn của Long Thiên Tứ, Trần Khuynh Địch nhếch nhếch miệng nói: "Đây không phải là do Thánh Thượng Đại Càn cần người trợ giúp hay sao?"
"Dù sao thì ta cũng không thể lập tức đột phá."
"Giúp một tay cũng không thành vấn đề."
"Nói nhảm!" Long Thiên Tứ cười lạnh một tiếng, chợt phảng phất như nghĩ tới điều gì, ở trong biểu lộ nhìn Trần Khuynh Địch lập tức trở nên cổ quái: "Ta nói tên tiểu tử thúi ngươi sẽ không phải thật sự là con riêng của Thánh Thượng Đại Càn…"
Ầm! Long Thiên Tứ còn chưa nói hết lời, cả người liền không giải thích được mà bay lên không trung, sau đó đập ầm ầm vào vách tường Vạn Thọ Cung.
"Khụ khụ."
"Thái Thượng trưởng lão sao thế? Sao lại đột nhiên va vào vách tường."
"Không sao chứ?"
Long Thiên Tứ: "..."
Vừa hùng hùng hổ hổ mà nói những lời như "tạo phản rồi, không thể nào sống ở trong khoảng thời này", Long Thiên Tứ vừa bò xuống từ vách tường Vạn Thọ Cung, mà đảo chủ Đào Hoa Đảo cùng với lão tổ Lâm gia ở bên cạnh thì là mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, lộ ra bộ dạng không liên quan tới mình.
"Tiểu tử thúi, nếu không phải, vậy thì ta muốn hỏi ngươi."
"Vì sao ngươi lại giúp Đại Càn nhiều như vậy?"
"Kỳ thật, mặc dù Thuần Dương Cung chúng ta đều không hợp nhau cùng với rất nhiều tông phái, nhưng chung quy vẫn là người trong giới tông phái, bẩm sinh đã không hoà hợp với Đại Càn, nếu như ngươi thật sự là cái kia của Thánh Thượng Đại Càn mà nói, vậy thì cũng thôi đi, nếu như không phải, vậy thì không thể không cẩn thận khả năng bị qua sông đoạn cầu..."
"Yên tâm đi." Trần Khuynh Địch khoát tay áo nói: "Sự tình mà ngươi nghĩ sẽ không phát sinh, huống hồ lần này ta quyết định đi đến Tây Vực, cũng không chỉ là vì Đại Càn."
"Còn có gì khác?" Long Thiên Tứ khịt mũi coi thường, nói: "Ta thấy tên tiểu tử ngươi gần đây luôn suy nghĩ cho Đại Càn, Đại đô đốc Hoàng Thành Tư, quan tòng nhất phẩm đương triều, ngươi cũng đừng bị viên đạn bọc đường này làm cho lú lẫn..."
"Chủ yếu là vì Minh Giáo."
"Hả?"
Trần Khuynh Địch liếc nhìn đảo chủ Đào Hoa Đảo cùng với lão tổ Lâm gia, cuối cùng truyền âm cho Long Thiên Tứ: "Dịch Cân Kinh, Đoán Cốt Kinh, Tẩy Tủy Kinh, ba quyển kinh thư này có trợ giúp rất lớn đối với ta, ta cảm thấy Đạo Môn cùng với Minh Giáo hẳn là cũng có võ công tương tự, cho nên ta muốn cướp đoạt Minh Giáo một lần."
"Chuyện này có quan hệ đến sự tiến bộ tiếp theo của ta."
"Không phải là ta muốn đi ra ngoài lướt sóng, mà là có thời điểm, không đi ra ngoài phấn đấu một phen, làm sao có thể lấy được cơ duyên?"
"Thái Thượng trưởng lão ngươi phải hiểu được dụng tâm lương khổ của ta chứ?"
Long Thiên Tứ: "..."
Một lát sau, Long Thiên Tứ mới truyền âm lần thứ hai: "Võ công của Minh Giáo? Là loại võ công Trúc Cơ chuyên môn trợ giúp đệ tử tẩy luyện căn cốt giống như Dịch Cân Kinh, Đoán Cốt Kinh, Tẩy Tủy Kinh kia?"
"Không sai." Trần Khuynh Địch gật đầu, nói: "Hơn nữa nhất định phải là cấp bậc tuyệt thế, cũng chỉ có loại võ công cấp bậc này mới có sự trợ giúp đối với ta, giống như là võ công Trúc Cơ của Thuần Dương Cung chúng ta thì lại yếu hơn không ít."
Long Thiên Tứ lại trầm mặc một trận.
Mà vào thời điểm Trần Khuynh Địch cảm thấy mình đã thuyết phục được đối phương, Long Thiên Tứ chính là yên lặng ngẩng đầu, sau đó nhìn Trần Khuynh Địch như nhìn một kẻ đần.